Dâm Hoàng

Chương 77: Tam Gia Chiến - Trung (1)



Tiếng nghị luận sôi nổi, Lâm Phong ưu tú như thế Lâm Thị về sau chắc chắn hưng thịnh, không cần biết hắn tài trí ra sao, hiện tại lúc này đã là rất tốt. Phía trên Lâm Xung khuôn mặt vẫn giữ một nét nghiêm nghị, cái uy của Gia Chủ lão có chết cũng không thể đánh mất song trong thâm tâm lúc này vui mừng như mở hội.

'Bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu linh thạch, công pháp, phúc lợi của Gia Tộc đổ vào nó thật không uổng phí. Vị Trí Đệ Nhất Thiên Tài đây còn ai dám tranh với con trai ta?'

Lâm Xung cười nhạt, Trần Thiệu kế bên ánh mắt hơi động lại song im lặng như thể bản thân hắn đang toan tính nước đi tiếp theo như thế nào.

''Mộc Huynh, ta thấy hầu như tộc nhân của huynh đều là đám kém cỏi thì phải?''

Trần Thiệu bất ngờ quay sang  kích bác Mộc Ngạo Long, kẻ đã luôn im lặng quan sát, bây giờ Lâm Xung chú ý đến song không nói gì thêm.

'Đúng là một con cáo lắm mưu nhiều trò.'

Thâm tâm Lâm Xung khịt mũi khinh bỉ Trần Thiệu đây, hắn trước kích động Lão sau lại kích bác Mộc Ngạo Thiên, kẻ đứng giữa làm trung gian như hắn thật tốt, quá tốt đi. 

Mộc Ngạo Thiên trước lời nói của Trần Thiệu nét mặt hơi lạnh đi, thoáng qua Trần Thiệu thấy kẻ đối diện là Mộc Ngạo Long hơi cau mày lại nét khó chịu.

"Khụ! Trần Huynh quá lời rồi, tộc nhân của ta có thế nào cũng chưa tới phiên Huynh đánh giá.''

Mộc Ngạo Long ho nhẹ một tiếng rồi trực tiếp quăng cho Trần Thiệu cái nhìn khinh thường.

"Fufu~ xem ra Mộc Huynh đây là không muốn tranh tài cao thấp cùng ta và Lâm Huynh rồi, thật đáng tiếc~ đáng tiếc mà~ , híttt~ nhưng ta nghe nói thiên tài Mộc Gia vài năm gần đây mọc lên như nấm dại, với từng ấy người chả lẽ không một ai đủ tham vọng vươn lấy một nhánh Linh Sâm 500 năm kia sao?''

Trần Thiệu cười gian khi nhắc tới phần thưởng của vị trí quán quân, đối với Trần Gia mà nói một nhánh Linh Sâm 500 năm có là bao, so với nó thì xác định được một ít thông tin nhỏ bé coi chừng quý giá hơn.

Dạo gần đầy Trần Thiệu khá phiền não với một vài vấn đề nhức nhối trong Gia Tộc song thứ khiến hắn đau đầu nhất lại là việc đám thuộc hạ được hắn cài cấm vào Mộc Gia và Lâm Gia lần lượt bốc hơi, thậm chí cả đám tham tiền mê sắc bị hắn mua chuộc cũng lẳng lặng mà biến mất.

Cũng bởi thế mà hắn vài tháng gần đây không có lấy một thông tin hữu ích, từng nguồn thông tin một dần dần biến mất như thể có bàn tay kẻ nào đó nhúng vào.

"Cỏ rác không đáng nhắc tới.''

Mộc Ngạo Thiên câu nói bá đạo, ngắn gọn hắn đáp lễ với Trần Thiệu, ánh mắt lão rất quái khiến Trần Thiệu đây bắt đầu lưỡng lự....là Kiêu Ngạo do thực lực hay đơn thuần chỉ là dọa nạt.

Ánh mắt cả hai chạm nhau, bầu không khí một nét căng thẳng, Lâm Xung bấy giờ mờ nhạt tưởng tượng ra một con bạch sắc cửu vĩ và một đầu hắc sắc vân lang đang lăm le lườm lấy nhau, nhe răng trợn mắt đầy hung bạo.

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, Lâm Xung lúc này ý thức cao với tình hình của gia tộc mà quyết định như vị Vua Khờ, ngồi im bất động, không thấy cũng không biết.

Mọi thứ sẽ kết thúc nếu như không ai chịu lên đấu với Lâm Phong, Lâm Phong bấy giờ đã hồi phục gần như hoàn toàn khi nhờ vào số ít Đan Dược hạ phẩm mà Lâm Xung đã gom góp được đưa cho.

Nụ cười trên môi Lâm Phong một lúc một tươi hơn, hắn không phải vô địch song cũng chả ai thèm để tâm phân tranh với hắn, ôm trọn vị trí Đệ Nhất Thiên Tài rồi thì Lâm Gia hắn sẽ lại thêm một bậc Danh Vọng, tiếng nói trong Gia Tộc của hắn cũng sẽ có sức nặng hơn.

Một công đôi việc nhưng đời không như mơ, ảo tưởng của hắn bị dập tắt bởi một đường cắt sượt quá, đường kiếm nhanh đến nỗi hắn cứ tưởng đầu mình đã lìa khỏi cổ.

Song thật may mắn, đó đơn giản chỉ là cảnh báo, từ dưới đài thanh y mỹ nữ chân không mà bay lên, tay cầm trường kiếm làm sắc , khí chất đôi nét lạnh lùng song ánh mắt nàng lại cực kỳ xem thường khi nhìn vào Lâm Phong.

Người tới chính là Trần Y Nhi, nàng hiện tóc dài buộc cao, khuôn mặt bị che đi bởi lớp khăn che màu kim sắc song vẫn có thể mờ nhạt nhìn ra dung mạo tuyệt diễm của nàng.

Lâm Phong khựng người, phía trên Trần Thiệu đôi mắt nghi hoặc nhìn nàng song bên dưới Trần Nhiên đứng bật dậy quát lớn.

''LÀM CÀN!!!!''

(Ps: Dù hơi thừa nhưng ai không nhớ thì lão đầu này thì lão Trần Gia cương vị trưởng lão, đã xuất hiện ở chương 10 rồi đánh nhau với Liễu Dạ Huyên.)

Uy áp Trúc Cơ cao thủ đè xuống song Trần Y Nhi không chút khó khăn, nàng vẫn đứng vững làm cho Trần Thiệu đôi chưa kinh ngạc.

Đã có báo cáo rằng Trần Y Nhi dạo gần đây hành động lạ thường song nàng bất ngờ biệt vô âm tính vài tháng qua, Trần Nhiên từng tới nói nàng đã vào Sơn Lâm lịch luyện nhưng hắn tuyệt không ngờ vài tháng ngắn ngủi nàng lại tăng giai lên Trúc Cơ Cảnh.

Lại thêm một cái Trúc Cơ Cảnh, kẻ bên dưới, người trong ba đại gia tộc tiếp một phen hổ thẹn, bọn hắn còn chưa quá hai mươi lăm, Trúc Cơ là thứ gì đó dễ đạt được đến thế sao.

Bấy giờ thôi đã đủ làm con người ya tổn thương sâu sắc rồi a, cái Đại Hội này cũng quá đặc sắc rồi đi, sân khấu bây giờ của bọn Trúc Cơ tất, đám Tộc Nhân trong ba đại Thế Gia cười đầy chua chát mà một cách nghĩ.

Trần Nhiên bấy nhiêu tức giận không thôi, nàng thân là hạch tâm của Trần Thị, tại sao lại suy nghĩ nông cạn như thế, nàng vốn dĩ chả cần phải tham gia song nàng đã hướng mũi kiếm về phía Lâm Phong thì lão cũng hiểu rõ nàng định làm gì.

Trên cương vị Sư Phụ mà nói thì việc nàng đang làm hoàn toàn không có lợi cho tương lai sau này, thậm chí nếu đứng trên cương vị Đại Trưởng Lão Trần Gia thì việc làm này của nàng là vô cùng ngu ngốc.

Nguyên nhân sâu xa là thì Lão không cần quan tâm, bởi không có gì quan trọng bằng hôn ước giữa nàng và Lâm Phong, có được Lâm Phong thì Trần Gia còn sợ không thâu tóm được Lâm Gia.

"Trưởng Lão Trần Gia, ngươi đây là có ý gì?''

Cả khán đài bất ngờ lặng im, kẻ vừa hỏi chính là Ngụy Lão, dù ngồi dưới Hứa Nguyên nhưng xét về cân nặng lời nói thì chỉ Hứa Minh Khai dám ngang hàng.

Trần Nhiên khựng người, đôi mắt nghi hoặc lão nhìn lên Ngụy Lão rồi chợt run rẩy chỉ bởi một cải nhìn.

Kim Đan Trung Kỳ so với một Trúc Cơ Trung Kỳ là chừng nào chênh lệch, Trần Nhiên trong mắt Lão Đầu kia chả khác nào một con kiến nhỏ, tự ý có thể dẫm chết.

Trước một tình huống Trần Thiệu cùng không giữ nổi vẻ điềm nhiên mà ngước lên nhìn Ngụy Lão Đầu, nhìn qua hắn thấy Trần Nhiên đã bị áp chế tâm liền sinh ra nghi ngờ đủ thứ chuyện song chấp tay hắn cung kính trước Ngụy Lão phía trên.

''Ngụy Tiền Bối giơ cao đánh khẽ, hắn xưa nay tự cao tự đại quen thói song cũng là không dám mạo phạm tiền bối, mong Tiền Bối nể mặt ta tha cho hắn một lần.''

(Ps: Trần Thiệu gọi Trần Nhiên 'hắn' là do cùng thời a~ tên này mặt ngoài trẻ nhưng mặt trong già, ta gọi Trần Thiệu bằng 'hắn' là do diện mạo  ngoài chỉ mới hai mươi mấy. Tuổi thật 89.)

....

Trần Thiệu lưng hơi khom xuống một chút mà thi lễ, phía trên Hứa Nguyên bấy giờ hơi nhíu lại con mắt, nữ tử kia rốt cuộc có quan hệ gì với Đan Hội mà đích thân được Ngụy Lão lên tiếng bảo vệ.

Bên dưới, Trần Y Nhi bấy giờ nhẹ nhìn lên, ánh mắt thờ ơ nàng đôi chút nghi hoặc trước hành động này của Lão Nhân kia, song cái thoáng qua đó bị Hứa Nguyên bắt gặp, hắn bây giờ mờ nhạt nghĩ ra không phải nữ tử này quen biết Ngụy Lão mà ai đó đã nhờ vả Lão làm thế.

'Rốt cuộc là ai? Kẻ nào đủ sức nặng để nhờ vả một người cùng thời đại với Phụ Thân.'

Bỏ qua Hứa Nguyên, kẻ hiện tại đang an tọa cạnh Ngụy Lão, Hứa Minh Khai cũng chợt hơi cau mày một chút, đôi mắt già nua của Lão chợt hướng về một phía.

Nơi Hứa Minh Khai nhìn tới là chỗ Dạ Minh Luân đang đứng, kẻ vẫn đang trêu chọc cháu gái yêu quý của lão phía dưới kia.

'Không được! Tên tiểu tử này quá đào hoa, giao Hứa Nha Đầu cho hắn thì con bé nhất định phải chịu thiệt thòi! Ta phải khuyên ngăn con bé mới được.'

Hứa Nguyên bấy giờ nhìn xuống Phụ Nhân mình Hứa Minh Khai, từ sau khi xuất quan Phụ Thân một mặt lạnh nhạt với hắn, cả ngày người mấy khi ở trong phủ, thậm chí Hứa Thanh Sương mà người hết mực yêu thương còn chả thèm nhìn lấy một cái, thâm tâm Hứa Nguyên bấy giờ ray rứt không thôi.

'Ta rốt cuộc đã làm sai việc gì? Phụ Thân từ bé đến lớn chưa bao giờ đối xử với ta như thế dù ta có phạm phải lỗi lầm ra sao? Rốt cuộc là gì sao....?'

.......

Trở lại với Ngụy Lão, Lão Đầu sau khi khựng người nghe qua , ánh mắt nhẹ chuyển về một phía, là ý của hắn thì Lão cũng chả có ý kiến gì thêm.

Ngay sau khi Trần Nhiên cản trở cuộc phân tranh lão lập tức lên tiếng, với bản chất Kim Đan cường giả lão lười nói chuyện với tên oắt con này song Trần Thiệu kia thì khác.

Lão cũng chả có ý định lấy mạng Trần Nhiên kia nên khi Trần Thiệu giải vây lão chỉ lườm hắn một cái rồi ngồi xuống, thu lại uy áp của bản thân lên người Trần Nhiên.

"Đa Tạ Tiền Bối.''

Trần Thiệu lần như hai cúi đầu, tiếp Trần Nhiên cũng mồ hôi lã chã đưa tay khom người thi lễ trước Ngụy Lão Đầu.

"Trần Nhiên, Đa Tạ Tiền Bối Không Giết.''