Nếu không phải tự thân trải nghiệm, có lẽ Lục Khê sẽ không bao giờ có thể ngờ rằng, trượng phu Qúy Thanh An ôn nhu như ngọc của mình lại là một gã táng tận lương tâm như vậy. Hắn vì vinh hoa phú quý mà nhẫn tâm dìm chết nàng cùng đứa con trong bụng. Gia tộc bị hãm hại dẫn đến nạn diệt vong, bản thân thì bị chính người đàn ông cùng chung chăn gối lừa gạt, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn… có thể nói kiếp trước Lục Khê thật sự rất thê thảm.
Minh Uyên hắn nhìn thấu hậu cung, biết lợi dụng những con cờ trong hậu cung để chơi một ván lớn với đương kim thái hậu. Từng đường đi nước bước của mỗi quân cờ đều được hắn tính toán rất cẩn thận, duy chỉ có một quân cờ dường như đi lệch khỏi quỹ đạo mà hắn nghĩ – Lục Khê. Người con gái mới vào cung này là quân cờ được thái hậu nhắm tới, nhưng Minh Uyên cảm thấy nàng rất khác. Cảm giác khang khác đó làm hắn cảm thấy tò mò và thú vị. Cứ như vậy, Minh Uyên như một con báo nhẹ nhàng vờn quanh con mồi Lục Khê. Nhưng không biết tự lúc nào, Minh Uyên đã bị thu hút bởi con mồi bé nhỏ này.
Trước mặt Minh Uyên, Lục Khê luôn là một cô gái nhỏ vô tư, yêu hắn bằng cả trái tim, có chút nhút nhát, e lệ của thiếu nữ. Nàng không làm những điều to lớn, chỉ đơn giản là luôn đốt đèn chờ hắn mỗi đêm mặc dù không biết hắn có đến hay không, hắn ở bên phi tần nào, mỗi sáng tiễn hắn ra cửa, nàng luôn là người đứng nhìn theo bóng lưng của hắn với một đôi mắt lưu luyến khôn nguôi. Nàng vì biết hắn thích mùi hương ngọc lan, mà lặng lẽ trồng khóm hoa ấy, còn đích thân đi nhặt từng cánh hoa bỏ vào túi thơm tự tay nàng may để tặng hắn. Nàng vì hắn, chấp nhận đối đầu với thái hậu, chấp nhận mang tiếng xấu chốn hậu cung… đến cuối cùng hắn lại không thể tin tưởng nàng, không thể bảo vệ hài nhi của bọn họ.