Cao Lộc nâng khay đứng ở trước bàn, trong khay là những chiếc thẻ bằng gỗ, phía trên có khắc tên của các vị phi tần, đợi hoàng thượng lựa chọn.
Nhớ tới việc đã mấy ngày không đến Nhạc Thanh điện, hơn nữa hôm nay lại hơi mệt mỏi, có chút nhớ nhung mùi Ngọc Lan thơm ngát ở đó, Minh Uyên liền quả quyết nhặt thẻ bài khắc ba chữ Lục Lương đệ: "Đến Nhạc Thanh điện."
Vân Nhất chưa bẩm báo chuyện Lục Khê đã từng gặp Quý Thanh An ở Ngự Hoa Viên, cho nên Minh Uyên chỉ nghe Cao Lộc nói ngày hôm trước Lục Khê lại đi Thanh Tâm Điện thăm Thường Tiệp dư.
Trong đầu không hiểu sao lại hiện ra bộ dạng giảo hoạt của Lục Khê hôm đó, nàng nói nàng muốn cho mọi người thấy rằng mình là một người rộng lượng, mặc dù trong lòng nàng vẫn cảm thấy tức giận, khóe miệng hắn cong lên, hơi kinh ngạc với tâm trạng của mình hiện giờ.
"Hoàng thượng có muốn nô tài cảnh báo Thường Tiệp dư không được kéo bè kết phái hòng phục sủng lần nữa không?"
Minh Uyên phất tay: "Không cần, dù Thường Tiệp dư có tâm, Lục Lương đệ cũng không phải là người rộng lượng đến mức ấy."
Nàng rõ ràng là một tiểu nữ nhân kiêm tiểu nhân, hơn nữa lại là một tiểu nhân đường đường chính chính.
Trời còn chưa tối, Minh Uyên đã đến Nhạc Thanh điện.
Ánh hoàng hôn lúc trời chiều hắt lên mái hiên trang nghiêm của đại điện, ráng chiều bao phủ thâm cung, hòa lẫn với tường đỏ ngói xám.
Hắn không ngồi liễn xa, mà thong thả bước đi trên con đường lát đá, không hiểu sao trong lòng đột nhiên cảm thấy hiu quạnh.
Sinh ra trong gia đình đế vương vốn không có tư cách để nói chuyện tình cảm.
Trước khi bước lên ngôi vị hoàng đế, cuộc sống của hắn luôn tràn ngập âm mưu, cứ tưởng rằng chỉ cần nắm chiếc ghế này trong tay là có thể thoát ly khỏi khổ ải. Nhưng có ai ngờ, sau khi thành Hoàng đế, mọi âm mưu mới chính thức bắt đầu.
Hắn đấu với Thái hậu, đấu với quyền thần, thậm chí không thể không đấu với thê thiếp mình ở hậu cung.
Có lẽ chỉ khi ở trước khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, con người ta mới cảm thấy mình thật nhỏ bé, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, bầu trời cũng bị nhuộm thành một sắc thái hoa mỹ, làm cho hắn cảm thấy có chút mệt mỏi cùng ngập tràn cô đơn.
Cao Lộc đi theo phía sau, nhận thấy tâm tình của hắn khác thường, nhưng cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Cùng lúc, đột nhiên có một chiếc diều giấy bay tới từ Ngự Hoa Viên, giương cánh nhảy múa trong ánh chiều tà rực rỡ, tự do tự tại.
Minh Uyên nhìn con diều này, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: "Cao Lộc, đi xem thử là ai đang thả diều."
Ngày xuân đã qua, bước vào thời gian đầu hè, quả thật là khó có mấy ai có nhã hứng thả diều vào lúc này.
Cao Lộc sải bước về phía Ngự Hoa Viên, chỉ chốc lát sau trở lại hồi báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, là Lục Lương đệ đang thả diều."
Chẳng biết tại sao, trong lòng giống như đã dự đoán được, nụ cười trên môi Minh Uyên ngày càng sâu hơn: "Đến đó xem thử."
Tầm mắt lướt qua những bụi hoa thấp, bên bờ hồ, có một nữ nhân mặc y phục vàng nhạt, ngẩng cao đầu, mỉm cười nhìn cánh diều đang bay giữa không trung.
"Chủ tử, cẩn thận một chút, coi chừng té xuống hồ đấy!" Vân Nhất lo lắng nói: "Á, phía trước kìa, cẩn thận!"
"Không sao đâu, em đừng quá lo lắng, nhìn này, càng bay càng cao!" Lục Khê vô tư sải bước, chỉ chuyên chú nhìn cánh diều, nụ cười trên gương mặt còn rực rỡ hơn ngàn vạn đóa hoa trong ngự hoa viên.
"Chủ tử sao lại chọn lúc này thả diều vậy? Cũng đã đầu mùa hè rồi, chạy tới chạy lui rất nóng. . . . . ." Vân Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nha đầu ngốc, thả diều là tùy thuộc vào tâm trạng, chứ không phải là phụ thuộc vào mùa! Em nghĩ xem, nếu mọi người cứ luôn tuân thủ theo quy củ, mãi không thay đổi, cả ngày buồn chán như vậy, thì cuộc sống còn gì thú vị nữa?" Lục Khê véo nhẹ lên mũi nàng ta, lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn cánh diều: "Cho dù là ở trong tường cao, chỉ cần tâm có thể bay, thì vĩnh viễn sẽ không bị trói buộc."
Âm thanh mềm mại dịu dàng truyền tới tai Minh Uyên khiến thần thái của hắn cũng trở nên nhu hòa.
Vào giờ phút này, trong mắt hắn Lục Khê chính là một chú chim xinh đẹp đang bay lượn, dù bị giam cầm trong lòng son, nhưng nàng vẫn lạc quan tự tại, xinh đẹp dịu dàng.
Cao Lộc nhạy cảm phát hiện tâm tình của hắn đang biến hóa, cúi đầu hỏi một câu: "Hoàng thượng, có muốn nô tài thông báo không?"
Minh Uyên lắc đầu nói: "Không cần, trẫm có chút mệt mỏi, ngắm nàng thả diều từ xa là được rồi."
Cứ như vậy chơi thêm một lát, Lục Khê phân phó nói: "Vân Nhất , ta hơi khát, giúp ta lấy ít nước đến đây."
"Vâng" Vân Nhất nhanh chóng chạy về phía chiếc bàn đá, trên bàn có một ấm nước, hiển nhiên là đã được chuẩn bị từ trước.
Lục Khê vẫn di động từng bước nhỏ, chạy theo cánh diều, không ngờ chiếc diều bị gió thổi lệch đi, nàng cũng liền lui theo về phía sau mấy bước, người cách hồ nước càng ngày càng gần nhưng nàng vẫn chưa phát hiện được.
"A ——"
Nàng kinh hoảng hét lên, người cũng lảo đảo ngã về phía hồ.
Nhưng nửa chừng thì được người ta ôm lấy, kéo nàng dậy. Minh Uyên cười như không cười nhìn nàng, trêu ghẹo: "Ái phi muốn hóa thân làm cá, làm bạn với cánh chim tự do trên trời sao?"
Mặt Lục Khê ửng hồng, vô tội chớp chớp mi: "Tần thiếp chỉ muốn biết, lúc nguy nan hoàng thượng có thể xuất hiện bên cạnh thiếp hay không thôi."
"Hả? Vậy kết quả thế nào?"
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nở nụ cười rực rỡ, ôm cổ của hắn nói nhỏ: "Kết quả tần thiếp đã đoán đúng, thì ra là hoàng thượng cùng tần thiếp *“thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông”!"
*Đại ý: Hai cánh chim cùng bay cao, thấu hiểu lẫn nhau.
Nụ cười của nàng sáng ngời nhẹ nhàng, mang theo vẻ thuần túy hiếm có trong cung, khiến Minh Uyên không tự chủ được nở nụ cười theo.
Cao Lộc không khỏi cảm thán, vận khí của Lục Lương đệ thật tốt, không ngờ trong lúc vô tình lại nịnh bợ được hoàng thượng.
Trên đường trở về Nhạc Thanh điện, Lục Khê vẫn cười rất xinh đẹp, lộ vẻ tâm tình cực tốt.
Độ cong nơi khóe miệng Minh Uyên không giảm, tâm tình cũng khá tốt.
"Trẫm nghe Vân Nhất nói ái phi không thích ra cửa, không ngờ hôm nay không chỉ ra cửa, mà còn như trẻ con chạy đi thả diều, quả thật là khiến trẫm mở rộng tầm mắt."
Lục Khê bất đắc dĩ chớp mi: "Tần thiếp đọc hết sách rồi, ở trong phòng không có việc gì làm rất chán, nên mới chạy ra ngoài chơi một lúc thôi."
"Hả? Trẫm nhớ chỗ của nàng có không ít sách mà, sao lại đọc xong nhanh vậy?"
Lục Khê ngượng ngùng cúi mâu nói: "Tần thiếp không thích xem thi từ ca phú như những nử tử khác, mà có hứng thú hơn với những chuyện lạ của người xưa, khiến hoàng thượng chê cười rồi . . . . ."
Khó trách những quyển sách thi thư ở chỗ nàng đều còn rất mới, hóa ra nàng chẳng động tới mà ngược lại những quyển như “tử bất ngữ”, “Mộng Khê bút đàm” lại được xem nhiều.
Minh Uyên hiểu ý cười một tiếng, véo nhẹ mũi nàng: "Ái phi thật đúng là lười biếng, chẳng chịu chăm chỉ học tập gì cả."
Lục Khê xấu hổ nghiêng đầu đi không để ý đến hắn, nhưng trong khoảng khắc nghiêng đầu ấy bên môi nàng lại lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Trời tối, trong không khí mơ hồ truyền đến cảm giác nóng bức, Minh Uyên liền cùng Lục Khê ngồi bên ngoài cánh rừng sau Nhạc Thanh điện, hóng gió đêm, uống trà hoa do Lục Khê tự tay pha.
Nước trà trong suốt sóng sánh như thủy châu, theo động tác của người châm trà, từng giọt nước xoay vòng, không ngừng luân chuyển.
Minh Uyên mỉm cười liếc nhìn người đang chăm chú pha trà, đôi tay trắng noãn khéo léo, theo tư thế cúi người của nàng, cổ áo hơi mở ra, để lộ mảnh vải trong mềm mại.
Rõ ràng bộ dáng vô cùng chuyên tâm, nhưng lại mang đến cảm giác động lòng người khó ta, nàng không dùng dầu bôi tóc, cũng không tô son điểm phấn, nhưng trong gió lại đưa tới mùi thơm nhàn nhạt, là hương ngọc lan mà hắn vô cùng quen thuộc.
Minh Uyên quả quyết nắm tay nàng, vén ống tay áo lên quan sát vết thương lúc trước, phát hiện trên làn da vẫn còn một vết đỏ nhạt màu. Hắn vừa vuốt ve vừa dịu dàng hỏi” "Còn đau phải không?"
Không có tiếng trả lời.
Hắn có chút nghi ngờ ngẩng đầu, lại thấy cô gái nhỏ đang dùng cặp mắt ửng hồng nhìn hắn, mừng rỡ cùng cảm động xen lẫn trong đôi con ngươi.
"Bé ngốc, nàng sao vậy?" Hắn vừa buồn cười vừa tức giận, "Người biết sẽ nói là trẫm quan tâm nàng, không biết còn tưởng rằng trẫm đang trách mắng nàng đấy."
"Tần thiếp chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . ." Nàng ngập ngừng nói, âm thanh nho nhỏ nhu mì, còn có chút run rẩy, chậm chạp không thốt ra được nửa câu sau.
Thật ra thì nàng không nói, Minh Uyên cũng biết, tình cảm ái mộ mà cô gái nhỏ này dành cho mình khó có lời nào miêu tả được, nàng cố gắng không nói ra, còn nghĩ rằng bản thân mình che giấu rất tốt.
Dáng vẻ cúi mâu im lặng của nàng khiến người khác cảm thấy vô cùng yêu thích, nhất là lúc cúi thấp đầu để lộ ra vùng cổ trắng muốt, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, giống như một đứa bé mới sinh.
Minh Uyên thất thần đưa tay lên dùng đầu ngón tay cứng rắn của mình vuốt ve, khiến người trong ngực không ngừng run rẩy, hắn kéo đầu nhỏ của nàng lại gần mình, chậm rãi hôn lên cánh môi mềm.
Xưa nay hắn không thích hôn phi tần, bởi vì mùi son phấn nồng nặc cùng vẻ diễm lệ do trang điểm khiến hắn cực kỳ chán ghét. Nhưng bây giờ, môi Lục Khê không có chút son nào, mà hồng nộn tự nhiên rất đáng yêu, trên người của nàng chẳng có mùi nồng nặc của phấn trang điểm, chỉ có mùi hương Ngọc Lan nhàn nhạt, khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay, muốn một hớp nuốt nàng vào bụng.
Bên cạnh cánh rừng xanh u, hắn chậm rãi đẩy người trong ngực dán lên cây trúc, vừa hôn nàng, vừa nhẹ nhàng cởi áo, sau đó theo đường cong đẹp đẽ trên cổ một đường hôn xuống .
Cảm giác vừa tê dại vừa hơi ngứa khiến Lục Khê không nhịn được cười ra tiếng, âm thanh êm tai càng thêm kích thích dây đàn đang căng trong lòng Minh Uyên, dư âm lượn lờ, cuồng nhiệt như thác lũ.
Hắn không bận tâm đến gì nữa, nhanh chóng cởi quần áo của nàng ra, chiếc yếm màu hồng không thể che hết vẻ mỹ lệ của nàng, ánh mắt hắn ngày càng trở nên thâm trầm, cuối cùng há mồm ngậm đóa hoa nhị nho nhỏ dưới lớp vải.
Tuy không trực tiếp, nhưng Lục Khê vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn, tình dục quen thuộc chậm rãi bị khơi dậy.
"Ái phi yên tâm, có Cao Lộc canh giữ ở bên ngoài, sẽ không có ai đến đâu." Hắn ung dung kéo chiếc yếm của nàng xuống, nhìn vẻ mỹ lệ của nàng hoàn toàn nở rộ ngay trước mắt mình, chiếc váy dưới thân vẫn rất hoàn chỉnh, đối lập với cảnh sắc phía trên.
Phía sau là một mảnh rừng trúc xanh tươi, trên da thịt trắng như tuyết là hai đóa hạnh nhụy phấn hồng, Minh Uyên cùng đùa giỡn với nàng một lúc, mới giải phóng bản thân, vừa trêu chọc nơi mềm mại đã ướt át, vừa chậm rãi tiến vào nàng.
Gió đêm thổi xuyên qua lá trúc phát ra những tiếng rào rạc, mỹ nhân yêu kiều hổn hển, cảnh xuân tươi đẹp.
Ở trong không gian vắng vẻ không có gì che giấu này, cảm giác xấu hổ lẫn hưng phấn hô ứng nhau, khiến hoan ái càng thêm cuồng nhiệt, hai người chẳng thể khống chế nổi bản thân mình nữa, cùng nhau trầm luân.