Sau tiếng hét thất thanh của Mộc Đới Lưu mưa cùng dần ít đi, trả lại tầm nhìn cho tất cả liền thấy một Mộc Đới Lưu tàn tạ khụy gối gục đầu trên sàn. Lưng hắn hơi khom như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lật ngang, toàn thân Mộc Đới Lưu bấy giờ có nhiều vết cắt, máu tươi không ngừng chảy ra.
Nhìn qua Mộc Đới Lưu sớm đã mất đi ý thức, hắn đã thua trước Trần Y Nhi mà không ai nhìn thấy một màn đắc sắc đó của nàng.
Khi tầm nhìn rõ hơn từng đám nam nhân tưởng chừng như sẽ được bổ mắt bởi y phục của Trần Y Nhi bây giờ đã ướt sũng, nội y mắc bên trong chỉ một chiếc yếm đỏ mỏng manh che đi bộ ngực tròn trịa tưởng chừng như sẽ bị nhìn thấy thì một chiếc áo bào lập tức được phủ lên cơ thể đang lạnh lẽo của nàng.
Kẻ đứng đó là Dạ Minh Luân, lấy thân phận bây giờ là Mộc Long, hắn đứng đó nhìn nàng với đôi mắt dịu dàng.
''Phải chịu khổ rồi?''
Trần Y Nhi tuyệt không ngờ lại là hắn, hắn xuất hiện và đang đứng trước mặt nàng, kẻ nàng ghét nhất, hận nhất, cuối cùng lại là kẻ nàng nhớ ra sau mọi thứ.
"Là ngươi.........''
Trần Y Nhi nhỏ giọng, ánh mắt hắn bây giờ đã chạm tới nàng, cơn lạnh cứ thế qua đi, cảm giác hiện tại đối với nàng thật lạ lùng làm sao.
Trước sự xuất hiện của Mộc Long, bao nhiêu con mắt tập trung vào hắn, bao nhiêu sự bất ngờ cứ thế hiện lên trên từng những khuôn mặt.
Mộc Ngạo Thiên bấy giờ chợt nhíu mày lại, khuôn mặt lão cứng đờ như thể sắp được chứng kiến việc gì đó không mấy vui vẻ.
Quả thật là thế, Mộc Long sắp cho lão một món quà ý nghĩa, một món ăn khai vị , tuy rằng rất cay nhưng sẽ ngon mà đúng không là những gì Dạ Minh Luân muốn hỏi.
"Mọi thứ còn lại cứ giao cho ta.''
Mộc Long nhẹ vén bên mái cho Trần Y Nhi rồi phủ lên đầu nàng cái khăn.
Nhếch mép cười Mộc Long nhìn sang Mộc Đới Lưu hiện đang còn bất động cạnh bên.
Oanh----
"Uuuuuaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhh!''
Mộc Long làm ra một hành động mà không ai ngờ tới, thâm tâm từng con người nơi đây một lần nữa giá rét trước cái lạnh tựa như vĩnh hằng.
Mộc Long một chưởng đánh bay Mộc Đới Lưu, thậm chí người người ở đây còn có thể nghe thấy tiếng Đan Điền vỡ nát của Mộc Đới Lưu, sau đó là tiếng hét thảm thiết của hắn.
'Dám vũ nhục nữ nhân của ta, thế đã quá nhẹ nhàng cho ngươi.'
Mộc Long suy nghĩ.
Trước một việc làm tàn nhẫn tới cùng cực của Mộc Long, Trần Y Nhi nhìn hắn bằng con mắt nghi hoặc rồi từ dưới bỗng bước lên thêm một người.
Tiếp một cái tuyệt sắc mỹ nhân, nàng cũng che mặt như Trần Y Nhi, bước tới cạnh Trần Y Nhi nàng nở nụ cười tươi tắn dưới lớp khăn che rồi dìu Trần Y Nhi xuống một cách cưỡng ép.
''Ta đưa ngươi đi thay bộ y phục.''
Trần Y Nhi chư kịp phản ứng đã bị kéo đi bởi một lực tay mạnh mẽ, sân khấu bây giờ là của Mộc Long, hắn bắt đầu từ giờ sẽ nhe ra nanh vuốt mà hảo hảo đùa giỡn.
Hướng ánh mắt tới chỗ Mộc Ngạo Thiên, Mộc Long mỉm cười một cách thân thiện, nụ cười này của hắn không biết khiến bao con người run sợ, một nỗi sợ vô hình bỗng phát sinh mà khiến con người ta phát hoảng.
"Phụ Thân, người sẽ không trách ta chứ? Đây là những thứ mà người đã dạy ta.... Rằng kẻ yếu sẽ bị đào thải, phế vật thì phải được loại bỏ.''
Mộc Ngạo Thiên cao mày, trước bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía lão, lão cảm giác thấy một con rắn đang lườm một cách đầy lạnh lẽo từ phía Mộc Long.
Mỉm cười Mộc Ngạo Thiên đứng dậy, vẫy tay ra hiệu tộc nhân khiên Mộc Đới Lưu đi mà cứu vớt lấy nửa cái mạng nhỏ còn lại của hắn.
''Đúng vậy, phàm là người Mộc Gia thì không cần chấp nhận loại phế vật. Đánh không lại một nữ nhân còn muốn kế thừa vị trí Gia Chủ Mộc Gia? Hừm.''
Mộc Ngạo Thiên quăng cho Mộc Đới Lưu ánh mắt tàn nhẫn rồi quay lại vị trí mà ngồi xuống, trước một cảnh uy phong nhưng cũng chả kém phần tàn độc ấy thì không biết bao nhiêu con người nơi đây phải run sợ, ngay cả Trần Thiệu cũng không ngờ tới nước đi này của Mộc Ngạo Thiên.
Quăng bỏ con trai của mình một cách dứt khoát như thế, hắn thật thẹn không bằng được tên máu lạnh vô tình loại này.
Mộc Long mỉm cười nét hài lòng song quay lưng lại nhìn người người bên dưới.
''Để các vị phải chê cười rồi, việc Gia Tộc bọn ta đó mà~ giới thiệu qua các vị, tại hạ họ Mộc tên một chữ Long, là con trai thứ hai của Mộc Gia Chủ đây. Hôm nay thật náo nhiệt nhưng Đại Ca ta lại làm xấu mặt Gia Tộc thật không nên, chỉ là Đại Hội vẫn phải tiếp tục, ta sẽ thay thế huynh ấy Phân Tranh, không biết có ai bước lên cũng ta so tài cao thấp không?''
Lời Mộc Long nói ra như con dao độc khứa vào da thịt một ít người, đây ... Đây là Phế Vật Mộc Thị ngày nào đó sao? Vô lý, quá vô lý đi!
Trước những lời này của Mộc Long, Mộc Ngạo Thiên như câm nín, Trần Thiệu thì cau mày lại đôi chút suy nghĩ : 'Mộc Long? Đã từng nghe quá..? Mộc Gia từ bao giờ có được con Độc Long dạng này tàn độc?'
Phía trên hết, Hứa Nguyên bất ngờ gật đầu tán thưởng, hắn thật rất hài lòng với Mộc Long, không phải ở cái tàn độc của hắn mà là ở cái khí chất kia.
'Tên nhóc này thật không tồi, tuổi còn nhỏ mà đã vượt xa phụ nhân mình, quả nhiên đáng để xem trong.'
Cạnh bên Hứa Nguyên, Hứa Thanh Sương che miệng cười đầy mê hoặc, ánh mắt si mê nhìn về phía Mộc Long.
'Cái nhan sắc đó thật khiến người ta không kiềm nổi lòng mà, thật muốn chơi đùa cùng huynh~'
Hứa Nguyên bấy giờ cũng đã để ý tới cử chỉ này của Hứa Thanh Sương, tâm liền nói 'Con gái lớn rồi thật khó giữ, Mộc Long, Mộc Gia cũng coi như rất xứng đáng với con gái ta.....chỉ là phải xem người đoạt ngôi hùng biện, thực lực ra sao ha?'
Ngụy Lão khuôn mặt không có gì ngạc nhiên, điềm nhiên lão đầu này vuốt bộ râu dài. Thục Lão uống vội rượu trong cái hồ lô đỏ đeo bên hông vỗ đùi Ngô Lão cái đau điếng cười ha hà, bộ mặt nhìn qua rất thưởng thức tên tiểu tử ngạo kiều này.
Hứa Minh Khai thì hừ một tiếng, nét không vui, không hài lòng.
Tại một nơi khác, Mộc Nam Thiên vẫy vẫy cái quạt giấy rồi quay lưng rời đi, phía sau Mộc Lý Xuân nhìn lại một cái ánh mắt nhàn nhạt tia sát ý.
''Nhị Ca hành động rồi ha~ hy vọng huynh sẽ không làm ta thất vọng, cuộc vui này bắt đầu thôi vô vị rồi. Ahahaha!''
Mộc Nam Thiên cười lớn đầy khoái chí trên con phố lớn song nét mặt ấy vụt biến mất, nụ cười lập tức đổi sang nét tàn độc đến rợn người, ánh mắt hắn bây giờ sắc tựa lưỡi dao.