Dâm Hoàng

Chương 82: Mộc Long & Mộc San San//Giai Kèo.



Mộc Long bấy giờ hiên ngang đứng trên lôi đài, ánh mắt vô cùng tự tin, hắn cứ thế đợi người lên ứng chiến. Bầu không khí chợt trở nên im lặng, tộc nhân ba gia thế tới tham dự chợt nhìn lấy nhau rồi lặng im, họ cũng chả phải kẻ ngu ngốc gì nhưng nếu thực sự bị lừa thì không thể trách họ được, có trách thì trách Mộc Long kia quá nham hiểm đi.

Lòng người bây giờ run sợ trước một cảnh, con đường tu luyện vốn dĩ khó khăn trùng trùng, đâu nói có được là sẽ có được. Họ đang run sợ, kẻ đứng trên kia tên Mộc Long, nhìn qua tuấn mỹ, dáng dấp cân đối và một đôi mắt không biết run sợ.

Hắn đang thách thức họ nhưng họ lại không dám, họ không phải hèn nhát mà là quá dè chừng, họ không biết Mộc Long này thế nào, cũng chả rõ tu vi hắn ra sao. Tất cả những gì họ biết là hắn tên Mộc Long, là con trai thứ hai của Mộc Ngạo Thiên.

Người ngoài là thế, người trong tộc rất quen thuộc với cái tên Mộc Long này, nó thân thuộc đến nỗi phàm là người Mộc Gia không ít thì nhiều quá nghe qua cái tên Mộc Long một lần. Phế vật, háo sắc, và cực kỳ nhát gan là những từ từng được dùng để miêu tả Nhị Thiếu Gia đó song mọi thứ chỉ là một trò đùa, trong trò đùa ấy họ lại là thằng hề diễn vai chính.

Cái tên Mộc Long bấy giờ đã là thứ gì đó quá cao ngạo với Tộc Nhân Mộc Gia, thậm chí nó còn mang đến cho họ sự kiêng nể và dè chừng sau tất cả, bởi họ từng khinh thường hắn nên ít nhiều mỗi kẻ đã bị bẻ mặt. Khi hắn lộ ra diện mạo của con người thất sự ấy ít nhiều họ đã bị dọa sợ, nếu nói sợ hãi và hoảng loạn phải nhắc tới những đứa trẻ cùng thời với hắn, hắn đã từng bị bắt nạt mà không dám phản kháng, sự việc kéo dài, kéo dài cho tới thời gian hắn và mẫu thân bị đuổi đi. Nhưng rồi khi họ nhớ lại, họ lại tự tạo cho mình một nỗi sợ kinh hoàng, họ tử hỏi bản thân, nếu đứa trẻ ấy trời trò giả heo ăn thịt hổ thì nó đã chơi nó trong bao lâu? Ngay từ lúc có nhân thức về thế giới hay ngay từ khi lọt lòng.

Mộc Long cho những người cùng thời của hắn sự khinh thường và rồi hắn cho họ thấy bản thân chả khác gì thằng hề, một con rối bị chính hắn nhạo báng và đùa giỡn. Khi hắn bộc lộ con bản chất thật sự của mình họ đã phải cau mày lại, tâm trí vẫn là không chấp nhận nổi và rồi hết thảy bị nhấn chìm trong sợ hãi, họ rằng bản thân đã từng bắt nạt hắn, đã từng bắt hắn phải ăn đất, đã từng xích hắn lại như một con cún, thế hắn có trả thù họ không, hắn có ghi hận họ không? Nỗi sợ nhen nhóm quá ngày sáng, họ ăn không ngon ,ngủ không yên và luôn phải bừng tỉnh sau từng cơn ác mộng.

Vậy nếu hỏi họ Mộc Long là người thế nào họ sẽ không thể trả lời, họ chỉ biết câm nín, nhưng con người ở đây có thể nhận ra, ánh mắt đó của từng tộc nhân Mộc Gia....họ đang dè chừng, họ đang sợ hãi, lúng túng và cả sự ngưỡng mộ dành cho Mộc Long. Hắn chính xác là một cái phạm quy, hắn lừa tất cả, hắn lừa cả Phụ Thân, Huynh Đệ Ruột và Cả Bạn Bè cùng trang lứa, thế gian tại sao có thể khai sinh một con quỷ như hắn, họ thật sự rất e ngại.

Dạ Minh Luân liếc nhìn qua tất cả rồi nhẹ mỉm cười, nụ cười ấy thật thánh thiện nhưng trong mắt tộc nhân Mộc Thị nó chả có gì ngoài nguồn góc của sự sợ hãi. Hắn cười đấy, hắn đang cười, liệu có phải đang cười với ta không, hắn sẽ giết ta ư, hắn đang tính toán đều gì, tại sao tại sao và tại sao.

Một nụ cười khiến nhân tâm con người run rẩy, họ quá thông minh, khác với thời đại của Dạ Minh Luân, con người thời ấy tự tôn cao và cực kỳ khó chấp nhận, họ ganh ghét nhau, hơn thua nhau mà không suy xét. Bạch vân biến đổi không ngừng, gió cũng chưa bao giờ ngừng thôi, mặt biển cũng mấy khi tĩnh lặng, sóng sau lại xô sóng trước, qua từng ấy năm tháng hắn lại có được cơ duyên trở lại, lại được nhìn thấy hậu nhân,, có lẽ trong vạn con người nơi đây sẽ len lỏi được vài hậu nhân của đồng bạn và thấy bọn chúng thế này hắn quả thật rất hài lòng nhưng cũng thật rất thất vọng.

Nói con người thời đại của hắn não tàn cũng chả sau nhưng chính vì có rất nhiều cá nhân ngu ngốc như thế mà người người kẻ kẻ giẫm đạp nhau, đi lên bằng đường máu, tu vi tăng trưởng rất nhanh, trưởng thành rất nhanh, họ lúc ấy cứ như một bầy cá đói được thả trong một cái hồ, không thức ăn bầy cá ấy phải xâu xé lẫn nhau để rồi những con còn sống sót là những con mạnh nhất.

Nơi đây không có những cá nhân như thế, đám người trước mắt họ quá đổi thông minh và thực dụng, họ cứ như sẽ chả sinh tử quyết đấu nếu như không chắc chắn trên năm phần.

Mọi thứ vẫn tiếp diễn, Dạ Minh Luân mang theo thất vọng não nề của những con người sống trên mảnh lục đã khai sinh ra hắn, và rồi ánh nhìn của hắn tập trung vào một hình dáng.

Nàng bước lên, tay cầm trường kiềm, hôm nay nàng mặc một bộ bạch y hở vai, phần dưới váy tẻ ba để lộ ra chiếc đùi trắng nõn, y phục hơi ôm sắc mà tô lên thân hình chữ S của nàng khi đứng.

Người bước lên chính là Mộc San San, hôm nay là một ngày không tốt, một cái sắc trời u ám, có lẽ thế mà khuôn mặt và ánh mắt của nàng nhìn hắn cũng không tốt theo.

''Vậy Muội vẫn chọn bước lên sau từng ấy chuyện?''

Mộc Long hỏi, lời nàng mang theo muôn vàn ngụ ý bên trong, câu hỏi này phải nghĩ đến viễn cảnh mà chỉ có hắn và nàng mới hiểu hết.

Trước câu hỏi và điệu cười hách dịch đó của hắn nàng cau mày khó chịu rồi quăng cho hắn cái nhìn chán ghét, nàng không trách cứ gì hắn bởi hắn sau cùng vẫn là một nam nhân, nhưng thay vào đó nàng ghê tởm hắn, hắn chắc chắn đã biết trước và đã cố ý làm việc đó với nàng, với chính Muội Muội cùng huyết thống.

Về xét mặc là một nữ nhân tuổi mới lớn nói nàng lẳng lơ là sai cũng không sai, khác với hầu hết nữ nhân, nàng không coi trọng trinh thì hay danh tiết của bản thân, nàng có thể trao thân cho bất cứ ai mà không thèm suy nghĩ nhưng cũng phải có tiêu chí của riêng nàng, nàng không phải dạng người sẽ lương lự hay đau khổ vì bị vấy bẩn.

"Ta muốn đấu lại với tư cách là một Tộc Nhân của Mộc Gia.''

Mộc San San nói thế, hướng mũi kiếm về phía Mộc Long, kẻ đứng đó và nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi hắn. Nàng có tự tôn của riêng mình, và tự tôn ấy là Mộc Gia, kiêu ngạo của nàng cũng là Mộc Gia, nàng không tiếc thứ gì để bảo vệ nó tương tự như Phụ Thân của mình Mộc Ngạo Thiên, sẵn sàng vứt bỏ bản chất con người, người thân hay thậm chí là bản thân chỉ để bảo vệ một cái cơ ngơi của Tổ Tiên tạo dựng.

Về mọi mặt, Mộc San San hoàn hảo để kế vị hơn bất cứ ai, chỉ tiếc tổ tiên và ngay cả những bậc trưởng bối trên nàng không xem trọng một nữ nhân, dù nàng tài năng hay xuất chúng họ cũng sẽ không công nhận nàng, mọi nỗ lực của nàng đều là vô nghĩa trước cái định kiến nam nữ ấy.

Nàng rồi sẽ không khác gì Trần Y Nhi, sẽ thành một món hàng để trao đổi, một bản đạp để gia tộc nàng phồn vinh hơn. Mộc San San không thích nó, nàng luôn luôn theo đuổi một cái viễn cảnh không tồn và để rồi ngày hôm nay nàng quyết định sẽ thay đổi mọi thứ bằng việc.........................

"Những lời ngươi nói hôm đó là thật?''

Mộc San San hướng mũi trưởng kiếm vào Mộc Long, khuôn mặt nàng quả quyết và chờ đợi câu trả lời từ hắn. Nàng đã nhìn thấy quá đủ, một Mộc Gia tệ hại như thế nàng thật muốn thay đổi nó, với Mộc Nam Thiên thì không nhưng với Mộc Long có lẽ có thể, dù thế mọi thứ vẫn sẽ được quyết định từ câu trả lời của hắn, Mộc Long.

"Việc đó đơn giản, nhưng đổi lại nàng sẽ là món đồ chơi của ta.....một thời gian ngắn.''

Câu trả lời của hắn vẫn như thế, vẫn nụ cười đáng khinh bỉ ấy nhưng từ câu chữ không nói lên hắn đang nói dối. Hắn cũng giống với Mộc Nam Thiên, hắn muốn hủy diệt Mộc Gia nhưng rồi hắn đổi ý bởi nhiều sự việc khác nhau mà tác động tới.

Mộc San San nghe được câu trả lời của mình mong muốn nàng lao tới, từng bước đi của nàng chậm nhưng lại nhanh và vô cùng quỷ dị. Hướng tới, kể từ thời khác này nàng sẽ không coi hắn như một tộc nhân Mộc Gia ,hắn đứng đó với một tư cách khác, và nàng sẽ đánh cược và lập nên một cuộc giao dịch công bằng với con người này.

Không có gì chắc chắn hắn sẽ thành công, cũng chả có lý do gì hắn sẽ giữ lời, nàng một khi vấn thân sẽ không có đường lui nhưng như vậy mới gọi là đánh 'cược' ,nàng ghét những trò chơi may rủi nhưng nàng quả thật đã cùng đường, nàng không đối chọi lại Mộc Nam Thiên đó là sự thật nàng không muốn chấp nhận nhưng cũng không thể chối bỏ.

"Ta không có hứng thú với Nam Nhân yếu hơn mình, chứng minh rằng người đủ xứng đáng để ta phải làm một cái hồng nhan thấp kém đi.''

Chớp mắt Mộc San San đã tiếp cận Mộc Long cách trực diện, đúng như con người nàng, nàng sẽ không đánh phía sau, đó cũng là lý do nàng không bao giờ thắng được Mộc Nam Thiên. Kiếm nàng chém xuống vang lên một tiếng rồi 'oanh' một đợt xung kích, âm thanh này đủ để không ai nghe thấy những lời nàng vừa nói ngoại trừ Mộc Long phía đối diện.

Lại thêm một cảnh đặc sắc, hết thảy con người nơi đây một mạch chăm chú rồi tròn xoe con mắt mà quan sát. Mộc Long trước đợt tấn công vẫn đứng im bất động, hắn bất động không đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải hứng chịu sát thương mà ngược lại.

Mộc Long bấy giờ được bao phủ bởi một lớp màng chân khí màu đen trắng, không quá lớn nhưng đủ dày đặc để chặn lại đường kiếm của Mộc San San. Kiếm chém xuống ít lâu thì chân khí trong người nàng cũng bộc phát, không hoa mỹ, cũng không hung tàn, đường kiếm và hành động của nàng chỉ bao gồm hai từ 'gọn lẹ' ,đây không được coi là một cuộc chiến, đây phải là một sự chắc chắn mà Dạ Minh Luân bắt buộc phải cho nàng thấy.

Hắn phải mạnh hơn nàng, có thế nàng mới ngoan ngoãn nghe lời hắn, một khi hắn chắc chắn thì nàng cũng chả coi cái luân thường đạo lý là chi, mối quan hệ này được thành lập bất chấp cả hai có cùng chung huyết thống.

Oanh---- uỳnh-----

Đợt xung kích thứ hai đẩy lùi Mộc San San lại, kiếm trong tay nàng vỡ vụn như chính linh hồn nàng, giao kèo với quỷ dữ chính thức thành công. Khóe miệng Mộc San San xuất hiện vệt máu nhưng nàng lại đang cười, cái thoáng qua đó nàng nhận ra hắn quá xuất chúng, cả Mộc Nam Thiên bây giờ cũng chả là gì với hắn.

"Ta thua rồi. Bất cứ lúc nào ngươi muốn ta cũng có thể đáp ứng, bất cứ đâu, ở bất cứ nơi nào.''

Mộc San San quay lưng rời đi trong khi để lại câu nói.

.......

(Ps: nay một chương bởi qua ta up ba chương, bù lại 2k2 từ.)