Mấy năm nay ngành du lịch phát triển, hoa anh đào ở Tân Loan cũng trở nên nổi tiếng, mặc cho màn mưa bụi giăng kín cũng không cản được từng dòng khách du lịch từ khắp nơi kéo đến che ô trong suốt chụp ảnh check-in giữa màn mưa và bóng hoa, khiến đường Văn Hy trở nên đông nghịt người.
Phó Nhuận Nghi khá hướng nội, bạn bè không nhiều, bình thường gần như không bước chân ra khỏi nhà nếu không phải đi làm.
Cô đến Tân Loan học đại học đến nay đã được bảy năm.
Cô chỉ từng nhìn thoáng qua hoa anh đào trên đường Văn Hy khi đi xe buýt. Cũng giống như những gương mặt xa lạ đến rồi đi trong thành phố du lịch này, tựa như có một lớp kính trong suốt ngăn cách giữa cô và thế giới bên ngoài, vừa gần gũi nhưng cũng thật xa vời.
Xét về ngoại hình hay tính cách, Phó Nhuận Nghi đều thiếu đi sự sắc sảo và nổi bật, có lẽ điềm tĩnh và ung dung là ưu điểm duy nhất của cô. Kể cả trong cuộc sống có mưa giông bão táp đến đâu, cô vẫn kiên nhẫn hong khô những cảm xúc ít ỏi đó rồi thu vén gọn gàng vào một góc.
Nói về nhược điểm——
Hay quên là nhược điểm chí mạng của Phó Nhuận Nghi.
Khách sạn Minh Đàm tựa lưng vào núi mặt hướng ra biển cũng là một trong những công trình tiêu biểu của Tân Loan, phong cảnh ở đó rất đẹp, phong cách sang trọng, ngoại trừ đắt đỏ ra thì gần như không còn điểm gì để chê.
Bàng Như – đàn chị cùng trường kiêm sếp cũ của Phó Nhuận Nghi đã thuê một căn hộ dài hạn ở đây, khách sạn tặng kèm trà chiều, Bàng Như hẹn Phó Nhuận Nghi đến đây thưởng thức món tráng miệng miễn phí.
Bàng Như rất có đầu óc kinh doanh. Từ thời còn đi học cô ấy đã mở shop online, dù chưa tốt nghiệp đại học nhưng đã kiếm được số tiền mà người bình thường có làm cả đời cũng không kiếm được. Sau khi tốt nghiệp, khi sàn thương mại điện tử thoái trào, cô ấy cũng không hề rảnh rỗi, cho dù đến quán bar vui chơi nhưng vẫn không quên kế hoạch làm giàu, luôn tìm kiếm các mối quan hệ mới để phát triển sự nghiệp, lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết với việc kiếm tiền.
Phó Nhuận Nghi và Bàng Như tính cách khác biệt một trời một vực, có thể trở thành bạn bè của nhau quả thực là một chuyện khó tin.
Năm ba đại học, Phó Nhuận Nghi cầm theo mấy giải thưởng nhiếp ảnh sinh viên không mấy giá trị đến ứng tuyển vị trí trợ lý nhiếp ảnh, nào ngờ lại vô tình trở thành người mẫu của Bàng Như đã được bốn năm.
Bàng Như cũng luôn chăm sóc vị đàn em này rất chu đáo.
Kể từ khi Bàng Như chuyển hướng kinh doanh, Phó Nhuận Nghi cũng mất đi công việc chính thức đã được nửa năm.
Bàng Như vẫn giữ vai trò nửa người đại diện, trước đó từng giới thiệu cho cô công việc cũ. Ví dụ như shop online theo phong cách thiết kế độc đáo của bạn cô ấy; hoặc là giới thiệu cho Phó Nhuận Nghi chụp ảnh quảng cáo kem chống nắng. Phó Nhuận Nghi nói cô không muốn giảm cân nữa, cũng không thích uống Americano đá vì sợ phù nề.
Bàng Như ngạc nhiên nhìn cô: “Em cũng đâu có mập, cùng lắm là giảm đi vài cân để lên hình cho đẹp, chỉ là chuyện một tuần lễ thôi mà.”
Phó Nhuận Nghi từng làm người mẫu, cũng không phải là người dễ tăng cân, việc kiểm soát cân nặng đối với cô mà nói không phải là vấn đề.
Nhưng cô vẫn kiên quyết lắc đầu.
Cô không thích một cuộc sống phải gò bó bản thân với đủ điều cần chú ý để duy trì vóc dáng và làn da đẹp, cũng không thích cảm giác bị ống kính dồn ép, mặc dù trạng thái thẫn thờ của cô luôn được các nhiếp ảnh gia đánh giá cao một cách kỳ lạ.
Phó Nhuận Nghi biết bản thân thiếu tố chất nghề nghiệp của một người mẫu, nhưng vì đạo đức cá nhân, cô rất sợ sự thiếu chuyên nghiệp của mình sẽ gây ra phiền phức cho người khác, nên cũng không thể làm việc tùy ý, chỉ có thể luôn nhắc nhở bản thân không được bộc lộ khuyết điểm tính cách, cũng cố gắng hết sức để không mắc phải bất kỳ sai sót nào trong công việc.
Ngoài ra, sau khi ký hợp đồng mới, việc phải giao tiếp với sếp mới và đồng nghiệp mới cũng khiến cô cảm thấy áp lực xã hội.
Hôm nay gặp mặt, Bàng Như lại có công việc mới muốn giới thiệu cho cô.
Có một ban nhạc không quá nổi tiếng đang chuẩn bị quay MV, cần một cô gái tóc dài biết kéo violin, phía sản xuất sau khi xem qua hồ sơ thì rất hài lòng với ngoại hình và khí chất của Phó Nhuận Nghi.
“Em biết vị đạo diễn đó nhận xét về em thế nào không?” Bàng Như cảm thấy rất thú vị, “Anh ta nói anh ta thích dùng thời tiết để hình dung con người, bảo em người cũng như tên, cứ mờ mịt như sương mù giăng phủ, nói sao nhỉ—— mang trong mình vẻ u buồn dưới ánh sáng le lói, nhưng cũng không ảm đạm đến mức hình thành nên mưa gió.”
Bàng Như uể oải khuấy ly cà phê, khẽ cười một tiếng: “Quả nhiên mấy người làm nghệ thuật toàn dùng những lời hoa mỹ để khen ngợi phụ nữ.”
Gần đây Bàng Như mới quen một anh chàng trong giới nghệ thuật, giọng điệu vừa mỉa mai vừa khen ngợi khi nhắc đến vị đạo diễn MV kia khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu có phải cô ấy rất hài lòng hay không.
“Nhưng lâu rồi em không động vào đàn.” Dứt lời, Phó Nhuận Nghi cụp mắt xuống.
Những ngón tay từng nâng niu cây vĩ cầm bao năm tháng, qua thời gian bỏ bê cũng đã dần mất đi lớp chai sần như một dấu ấn thời gian.
“Không sao! Chỉ quay MV thôi chứ có phải buổi diễn tốt nghiệp của em đâu, không yêu cầu chuyên môn cao siêu gì.”
Phó Nhuận Nghi ngẩn người một lúc, sau đó khẽ gật đầu, thấp thỏm đồng ý. Cô bỗng nghĩ, đúng là cô đã học đàn nhiều năm nhưng lại chưa từng tổ chức một buổi diễn tốt nghiệp nào.
“Vậy để em suy nghĩ thêm.”
Bàng Như chống cằm nhìn cô, hai bên khóe miệng khẽ cong lên, vì nở một nụ cười quá mức tiêu chuẩn nên thoạt nhìn có phần giả tạo, sau đó lại buông một câu đầy ẩn ý: “Sau đó, ngày mai em sẽ kiếm thời gian gọi điện thoại cho chị,
bảo là Như Như ơi, em suy nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy bản thân không phù hợp với công việc này lắm.”
Bị nói trúng tim đen, Phó Nhuận Nghi mím chặt môi.
Bàng Như hiểu rõ tính cách của Phó nên cũng không tiếp tục làm khó cô nữa, chỉ ra vẻ bất đắc dĩ mà than thở: “Em không thể ru rú trong nhà mãi được, suốt ngày ở lì trong nhà, đến bạn trai cũng chẳng có, cuộc sống của em ngoài anh shipper giao đồ ăn với anh shipper giao hàng thì còn sinh vật sống nào khác không hả?”
Phó Nhuận Nghi thầm nghĩ, có chứ.
Gần đây cô có nhận nuôi một chú mèo hoang, nhưng vì chưa từng nuôi thú cưng bao giờ nên cô cũng không chắc mình có thể chăm sóc tốt cho nó không. Chú mèo con đó rất cảnh giác, cũng không gần gũi với cô, biết đâu ngày nào đó cô về nhà mở cửa ra thì thấy chú mèo con tội nghiệp không được chăm sóc cẩn thận kia chuồn ra khỏi ban công, cao chạy xa bay cũng nên.
Nhưng cuối cùng cô cũng không nhắc đến chuyện nuôi mèo hoang này.
Phó Nhuận Nghi trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nghe lời dạy dỗ, ngoan ngoãn gật đầu với Bàng Như: “Được rồi, về nhà em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Trời đã sẩm tối, Bàng Như còn có hẹn, hai người bèn tạm biệt nhau.
Từ vườn hoa phía sau của khách sạn đến sảnh chính chưa đến trăm bước chân, Phó Nhuận Nghi còn chưa đi xa, chiếc điện thoại trong túi áo hoodie đã vang lên tiếng rung khe khẽ, là Bàng Như gọi đến. Cô cũng chẳng lấy làm bất ngờ, cất giọng lười biếng.
“Em lại quên lấy bánh kem à?”
Phó Nhuận Nghi nhìn hai tay trống trơn, cắn nhẹ môi đáp lại một tiếng rồi lập tức quay đầu lại.
“Cái tính đãng trí của em—” Giọng nói ở đầu dây bên kia thở dài ngao ngán, “Lỡ như sau này thích ai đó, có phải em cũng sẽ ‘thích thích rồi quên quên’ như vậy không?”
Phó Nhuận Nghi bất giác nhớ đến một người trong kí ức, khẽ giọng đáp: “Không đâu.”
Vườn hoa phía sau của khách sạn có một khu vực đang tiến hành sửa sang. Tấm kính màu cực lớn được những người công nhân mặc áo phản quang cẩn thận khiêng đi, Phó Nhuận Nghi lách người, xách theo chiếc bánh anh đào ngàn lớp vội vàng tránh đường.
Nhưng cành hoa anh đào trên đỉnh đầu lại không biết nhường đường cho con người, cô lập tức bị một góc tấm kính cao quá đầu va phải, cành cây nảy lên rồi đổ xuống một cơn mưa cánh hoa.
Các công nhân khiêng tấm kính vội vã rời đi, người đàn ông trẻ tuổi đứng dưới gốc cây lại giống như một khung hình bị chèn vào bất ngờ, cứ thế in vào đáy mắt Phó Nhuận Nghi.
Người nọ có vóc dáng cao lớn, mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, đầu hơi nghiêng sang như đang tìm kiếm gì đó. Đường nét góc nghiêng được ánh sáng tạo thêm phần sắc nét, xương mày cao, môi mỏng hồng nhạt, gương mặt vốn đã góc cạnh nay lại toát ra vẻ lạnh lùng khó gần.
Đang nghe điện thoại thì đột nhiên bị cánh hoa rơi trúng người, người đàn ông ngẩng đầu nhìn ‘thủ phạm’ gây ra “tai nạn” bất ngờ.
—— Những cánh hoa anh đào vẫn nhẹ nhàng rơi xuống.
Cách đó vài bước chân, Phó Nhuận Nghi cũng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Tuy cô không như lời Bàng Như trêu chọc, rằng thời gian lâu ngày sẽ dần quên đi người mình thích, nhưng dường như cô cũng chưa bao giờ ảo tưởng đến cái ngày gặp lại Nguyên Duy ở nơi đất khách quê người.
Vốn là người thiếu kỹ năng ứng biến linh hoạt, ngay cả việc phải gõ cửa nhà hàng xóm vì tiếng ồn ào do sửa chữa, Phó Nhuận Nghi cũng phải tập dượt trong đầu vài lần lời mở đầu.
Thế nên, khi cô còn chưa kịp nghĩ ra hành động phù hợp tiếp theo, người đàn ông trước mặt đã kết thúc cuộc gọi, trước khi rời đi dường như nhận ra ánh mắt dõi theo từ nãy đến giờ, anh đưa tay phủi vài cánh hoa hồng phấn nhạt trên vai, nhìn lướt qua Phó Nhuận Nghi với vẻ mặt không cảm xúc.
“Quen tôi à?”
Phó Nhuận Nghi bối rối giây lát, hệ hô hấp như bị ngừng lại, cô vô thức lắc đầu.
Nguyên Duy lại hờ hững liếc nhìn cô thêm một cái, sau đó bước về phía sảnh tiệc. Hướng đó hoàn toàn trái ngược với sảnh lớn có thể ra ngoài bắt xe.
Đi được vài bước, Phó Nhuận Nghi khựng lại, bước chân chậm dần, cổ chân như bị buộc dây thun, mỗi bước chân nặng trĩu như bị ghì lại.
Lực cản đó là một nỗi băn khoăn hiếm hoi trong đời cô. Rõ ràng cô đã cắt giảm các hoạt động xã hội, xem nhẹ các mối quan hệ giữa người với người, nhưng lại khó lòng quên được một mối nhân duyên hư ảo. Cô cảm thấy sau này sẽ không còn may mắn gặp lại Nguyên Duy như thế này nữa.
Có lẽ phải đợi thêm bảy năm nữa, hoặc thậm chí là lâu hơn.
Giống như hai đường thẳng không cùng phương hướng, chỉ có một và chỉ một lần gặp nhau duy nhất, thời gian vô tận về sau sẽ chỉ còn số phận ngày càng xa cách.
Thế là trên con đường nhỏ sắp tiến vào vùng sáng, cô dừng lại, ánh đèn hắt ra từ bụi cây rậm rạp chiếu lên tà váy màu be của cô. Ánh sáng le lói có màu vàng lục nhạt tựa như con đom đóm nhút nhát phát sáng giữa núi rừng.
Mấy ngón tay cứng đờ của Phó Nhuận Nghi liên tục xoa vào nhau, không những không xua dịu được sự căng thẳng mà còn khiến mồ hôi túa ra, cô lấy hết can đảm quay đầu lại, nhìn Nguyên Duy vẫn chưa đi xa, dùng giọng không lớn cố gắng phát âm rõ ràng từng chữ nói ra tên mình.
“Phó Nhuận Nghi, anh còn nhớ không?”
Nguyên Duy quay đầu nhìn cô, chân mày nhíu lại, vẻ mặt do dự, giống như đang gõ một cái tên vào thanh tìm kiếm trong ký ức nhưng không có bất kỳ kết quả nào, chỉ là một khoảng trống.
Phó Nhuận Nghi đã hiểu ra.
Anh không nhớ cô, không có một chút ấn tượng nào. Bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Vẻ mặt Nguyên Duy toát lên sự nghi hoặc khó tả, có lẽ là muốn hỏi gì đó, hoặc có thể là không cần thiết phải hỏi.
Lúc này Phó Nhuận Nghi mới nhận ra sự đường đột của mình, hành động lấy hết can đảm như vừa rồi chẳng khác nào một màn bắt chuyện kém cỏi, kịch bản cũ rích, có lẽ đã quấy rầy đối phương rồi.
Cô không dám nhìn anh nữa, cúi đầu xuống nhìn những cánh hoa anh đào rơi rải rác trên mặt đất, khẽ cất tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, đã làm phiền anh rồi”, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Có lẽ là di chứng của việc sống một mình lâu ngày, khi tâm trạng không vui, Phó Nhuận Nghi thường buông bỏ bản thân để tránh những cảm xúc tiêu cực bộc phát, sau đó để một giọng nói khác trong đầu đưa ra mệnh lệnh hành động.
Hành vi máy móc này có thể tạo ra cảm giác an toàn kỳ lạ, như thể ngoài bản thân ra thì cô còn có một bản ngã khác để dựa dẫm.
Chẳng hạn như ——
“Phó Nhuận Nghi, ra khỏi khách sạn bắt taxi đi.” “Phó Nhuận Nghi, nhớ về nhà cho mèo con ăn.”
Vậy nên khi nghe thấy có người gọi tên mình, xác định đó không phải là giọng nói của Nguyên Duy, Phó Nhuận Nghi chỉ liếc mắt nhìn nhanh về phía hành lang lạnh tanh, rồi sau đó khi nghe thấy có người gọi Phó Nhuận Nghi lần thứ hai, cô không còn để ý xung quanh nữa, rảo bước không dừng, cứ coi như đang nghe thấy ảo giác.
Lên xe taxi, Phó Nhuận Nghi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình.
Cô thầm nhủ trong lòng, không có gì phải buồn cả. Nguyên Duy vốn dĩ chẳng có lý do gì để nhớ đến cô, ngoại trừ lần tỏ tình đó ra thì Phó Nhuận Nghi gần
như chưa từng nói chuyện với Nguyên Duy. Còn việc được người khác tỏ tình đối với Nguyên Duy mà nói thực sự rất bình thường.
Nguyên Duy không thể nào nhớ hết những người từng tỏ tình với mình.
Nếu có ấn tượng gì về Phó Nhuận Nghi, thì có lẽ trong trí nhớ của anh, Phó Nhuận Nghi là người kỳ quặc nhất.
Vẻ mặt ngạc nhiên lúc đó của bạn thân Nguyên Duy đã nói lên tất cả, lúc rời đi, anh bạn đó có nói với Nguyên Duy một câu mà Phó Nhuận Nghi đến nay vẫn còn nhớ rõ——
“Cô ấy đến nhà cậu không ít lần rồi nhỉ, cứ tưởng cô ấy đặc biệt lắm, sao giờ cũng tầm thường như bao người khác vậy?”
Phó Nhuận Nghi lại chẳng coi lời nói đó là mỉa mai hay khuyên nhủ, cũng chẳng hề vì thế mà thấy hối hận hay phiền lòng.
Cô chỉ cảm thấy nó không có nghĩa lý gì. Tầm thường hay không đâu có liên quan gì?
Nguyên Duy sẽ chẳng thích Phó Nhuận Nghi, dù Phó Nhuận Nghi là cô gái tầm thường của hiện tại hay cô gái đặc biệt của trước kia, Nguyên Duy cũng không hề thích.
Bởi vì không thích nên mới chẳng đọng lại được chút gì. –
[Lời của tác giả Giảo Chi Lục]
Lưu ý trước khi đọc:
Dù gắn tag thiên kiêm thật giả nhưng thực chất tôi lại muốn viết theo hướng ‘sói và thỏ’, ai không thích kiểu nữ chính không nóng cũng chẳng lạnh thì bỏ qua nhé.
Chút chua chát của tình yêu đơn phương, chủ yếu là câu chuyện của người trưởng thành, tiến độ phát triển của tình cảm không thể thiếu những ‘màn thân mật xẹt ra lửa’, bản chất là truyện ngọt ngào ~