Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 2



Nguyên Duy cũng được xem là tận mắt nhìn Phó Nhuận Nghi rời đi. Tâm trạng của anh vẫn nhạt nhẽo, nhất thời chẳng thể nhớ nổi ấn tượng gì về cô gái ấy nhưng cũng không khiến anh bận tâm. Dù cho thật sự có quen biết thì việc không nhớ nổi thường cũng bởi vì người đó vốn dĩ không quan trọng.

Nhưng người em họ của anh ban nãy cố gắng gọi người ta lại hiện giờ lại đang cuống cuồng, xem chừng là thật sự từng có chuyện gì với đối phương.

Minh Thành Kiệt gọi đến khàn cả giọng mới chịu đi đến bên cạnh Nguyên Duy, vừa nãy trong điện thoại vẫn một tiếng anh hai tiếng anh, hết lòng thúc giục Nguyên Duy tới dự tiệc làm ‘thuyết khách’, Nguyên Duy không mặn mà cho lắm, nhưng Minh Thành Kiệt đã chuẩn bị lời thoại hết rồi, chỉ mong mượn lời vàng ý ngọc của anh họ để lật ngược tình thế trước mặt bố mình. Chuyện gia đình muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài du học dù không thể hủy bỏ nhưng ít ra hoãn lại càng lâu thì càng tốt.

Thế mà lúc này Minh Thành Kiệt lại gạt phắt chuyện chính sự sang một bên, dời mắt khỏi chỗ sảnh lớn không người, cuống quýt hỏi Nguyên Duy: “Anh, anh quen Phó Nhuận Nghi à?”

Suy nghĩ cẩn thận lại, ấn tượng duy nhất của Nguyên Duy là cảm thấy cô gái này có chút ngốc nghếch, hiếm thấy có người nào đang đi đường mà vẫn có thể tỏa ra khí chất tập trung đến mức chẳng màng xung quanh, Minh Thành Kiệt kêu gọi ầm ĩ như thế mà cô lại như đang chìm vào cõi mộng, e là đằng sau có sấm chớp đùng đùng thì cô cũng chẳng buồn quay lại.

“Không quen.”

“Thế nãy giờ cô ấy nói gì với anh vậy? Sao hai người lại nói chuyện với nhau được?”

“Đâu có nói chuyện. Có lẽ là cô ấy…” Giọng nói khựng lại theo ánh nhìn, trên túi áo sơ mi còn sót lại một cánh hoa anh đào, Nguyên Duy đưa mu bàn tay phủi xuống đất, sau đó mới nhìn Minh Thành Kiệt, “Nhận nhầm người thôi.”

“Bắt chuyện?”

Chiêu trò làm quen kiểu nhận nhầm người này giờ còn ai xài nữa chứ?

Minh Thành Kiệt khẽ cười nhạo, tự động tưởng tượng ra tình tiết, khinh bỉ nhếch môi: “Cô ấy đúng là chẳng có sáng tạo gì cả!”

Cháu trai giống cậu, Nguyên Duy đã từng nghe qua câu này nhiều lần.

Phần lớn đều nói anh và cậu em họ Minh Thành Kiệt này giống hệt anh em ruột. Những năm gần đây Nguyên Duy đã trưởng thành hơn nhiều, khí chất cũng khác xưa, Minh Thành Kiệt nhỏ hơn anh vài tuổi, mấy người lớn tuổi trong nhà thường nói Minh Thành Kiệt như phiên bản thuở thiếu niên của Nguyên Duy vậy.

Mới ngoài hai mươi là độ tuổi thích thể hiện cái tôi cá nhân nhất, đa số chẳng thích bị mang ra so sánh với người khác, huống chi là vị thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lên. Nếu đổi lại là người khác, đảm bảo cậu chủ Minh sẽ liếc mắt khinh thường và đáp trả cay độc.

Nhưng được ví von giống Nguyên Duy lại là chuyện mà cậu ấy vẫn luôn tự hào. Từ nhỏ cậu ấy đã thầm ngưỡng mộ Nguyên Duy, thế nên khi thấy bản thân có những điểm tương đồng với người anh họ này, cậu ấy vô cùng kiêu hãnh.

Miễn là sau khi so sánh ngoại hình và khí chất đừng bồi thêm một cú bẻ lái phũ phàng nào đó ——Ví dụ như “giá mà cái đầu óc con cũng có thể giống anh họ con thì tốt biết mấy”.

Câu đó thường là gáo nước lạnh do bố cậu ấy hắt thẳng mặt. Cậu chủ Minh dám giận nhưng không dám nói.

Gặp gỡ chớp nhoáng nên Nguyên Duy khó lòng đánh giá, nhưng tướng từ tâm sinh, cô gái kia trông không giống kiểu người hướng ngoại giỏi giao tiếp, anh thuận miệng hỏi: “Cô ấy cũng từng bắt chuyện với em à?”

“…” Minh Thành Kiệt nghẹn lời: “… Cái đó thì không…” Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm.

Minh Thành Kiệt tóm tắt lại lý do quen biết Phó Nhuận Nghi, là ‘cậu ấm cô chiêu’ như cậu ấy thì có giao thiệp với giới người mẫu cũng là chuyện thường tình, bạn bè giới thiệu qua lại cho nhau, giới này vốn dĩ cũng không rộng, gặp gỡ một hai lần là quen biết ngay.

“Cô ấy rất đặc biệt.”

Minh Thành Kiệt dùng từ như thế khi hình dung ấn tượng ban đầu về Phó Nhuận Nghi.

Nguyên Duy bật cười: “Ồ.”

Nghe rõ sự qua loa trong tiếng đáp “Ồ” ấy, Minh Thành Kiệt lập tức phản bác.

“Thật đấy! Ban nãy cô ấy đứng một mình nên có thể anh không nhìn ra thôi.” Minh Thành Kiệt sốt ruột muốn thuyết phục Nguyên Duy, nói chắc như đinh đóng cột, “Nếu như anh trông thấy cô ấy ở giữa đám đông thì anh sẽ hiểu ngay, phải hình dung thế nào nhỉ —— trong bầy bướm phấp phới đầy sức sống, cô ấy lại giống như một con bướm vật mẫu.”

“Trông u ám ỉu xìu?”

Minh Thành Kiệt tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn phải khuất phục: “… Anh, anh đúng là bậc thầy tổng kết.”

Vốn dĩ trình độ văn hóa cũng chẳng cao siêu, Minh Thành Kiệt chẳng buồn trau chuốt từ ngữ miêu tả thêm, nói thẳng: “Tóm lại coi như là tiếng sét ái tình đi,

em thật lòng muốn theo đuổi cô ấy, lúc đó cũng cảm thấy cô ấy rất khác so với những cô người mẫu khác.”

Lời lẽ mang theo tiếc nuối vừa chuyển ý, suýt nữa khiến người ta tưởng rằng câu tiếp theo sẽ nói đến việc cậu chủ Minh nhìn lầm người, tấm lòng bị chà đạp.

“Trong hai cô bạn gái mới quen thì có một người em còn chưa quen được một tháng, nhưng vì Phó Nhuận Nghi em đều chia tay cả rồi!” Minh Thành Kiệt như bị sự si tình của mình làm cho cảm động, “Tuy rằng không biết nhiều về cô ấy, nhưng em cảm giác cô ấy khá hướng nội, cũng khá đơn thuần, có lẽ không dễ hòa hợp với những cô gái khác, em sợ cô ấy sẽ tủi thân.”

Nguyên Duy vốn chỉ xem đó là lời bông đùa, nghe đến câu “hai cô bạn gái mới quen” thì bật cười thành tiếng, sắc mặt cũng trầm xuống.

“Hay là để bố em đưa em ra nước ngoài đi.” Nguyên Duy đánh giá cậu ấy một lượt, “Nhìn em cũng rất đặc biệt đó.”

“O kìa, anh, anh nghe em nói hết đã! Cô ấy tuyệt đối đặc biệt hơn cả em nữa.” “Đặc biệt chỗ nào? Từ chối em?”

Vẻ mặt Minh Thành Kiệt như bị hỏi trúng tim đen: “Cô ấy không từ chối!” Ánh mắt Nguyên Duy hơi khựng lại, có phần bất ngờ.

“Cô ấy vừa gặp em đã bàn chuyện kết hôn, nói cái gì mà gia đình của cô ấy đã tan vỡ, bố mẹ bất hoà ảnh hưởng lớn đến cô ấy, cô ấy luôn khát khao hơi ấm của gia đình, hi vọng có thể kết hôn sớm một chút, hỏi em có thể cho cô ấy một mái ấm không.”

Gương mặt Minh Thành Kiệt đầy vẻ chán nản, dang hai tay ra: “Nên em đâu dám theo đuổi nữa. Mẹ em sao có thể để em cưới kiểu con gái này về nhà được? Hơn nữa——” Nói đến đây, cậu ấy chỉ vào mặt mình, “Em còn chưa đủ tuổi kết hôn theo luật pháp quy định.”

Nhà họ Minh đông con nhiều cháu, Minh Thành Kiệt lại là con út. Miễn là đừng gây ra chuyện động trời, bình thường cậu ấy tụ tập bạn bè chơi bời lêu lổng hay đời tư có phần buông thả thì trong nhà cũng sẽ làm ngơ cho qua.

Minh Thành Kiệt nửa đùa nửa thật thuật lại những lời oán trách, Nguyên Duy cũng chỉ nghe cho vui, dường như không hứng thú lắm với chuyện này.

“Bố em đến chưa?”

“Bố em đến lâu rồi.” Lúc này Minh Thành Kiệt mới nhớ ra chuyện chính, chắp hai tay lại, lập tức niềm nở: “Anh, lát nữa bố em sẽ nói chuyện đưa em ra nước ngoài, anh phải giúp em với đấy. Không phải gần đây anh có dự án mới triển khai bên này sao? Ví dụ như bị bí quá thì anh cứ nói anh không quen Tân Loan, cần em làm trợ lý hoặc làm tài xế cũng được.”

Đúng như Minh Thành Kiệt nói, Nguyên Duy quả thật không quen thuộc Tân Loan.

Máy bay vừa hạ cánh đã được nhà cậu ấy nhiệt tình tiếp đón, hai ngày sau đến công ty chi nhánh thị sát, các cuộc họp lớn nhỏ xếp kín lịch trình, chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi chờ đèn đỏ anh mới có thể nhìn thấy một góc Tân Loan qua khung cửa sổ xe.

Mùa xuân vừa đến, thỉnh thoảng ở thành phố này lại có những cơn mưa phùn nhẹ, thời tiết u ám đến mức tưởng chừng như vết mực đang dần mờ đi.

Minh Thành Kiệt từng vỗ ngực hứa hẹn sẽ tận tâm phục vụ trong bữa tiệc chào mừng, nào ngờ chỉ làm tài xế được hai hôm đã chuồn mất.

Buổi sáng sau khi bơi xong, Nguyên Duy nhận được điện thoại của Minh Thành Kiệt, nghe cậu ấy ở đầu dây bên kia bịa đặt lý do một cách hùng hồn như nghe chuyện cười, sau đó anh không chỉ cho phép cậu ấy trốn việc mà còn rộng lượng buông một câu: “Em làm chuyện của em đi.”

Công việc đã đủ mệt mỏi, Nguyên Duy không muốn sau giờ làm việc lại phải có thêm một tài xế lắm lời như vậy.

Buổi chiều tan sở, Nguyên Duy tự lái xe đến khu công nghệ Thường Xuân.

Trên đường chính có rất nhiều xe buýt, Nguyên Duy lần đầu tiên đến đây, định vị thì suôn sẻ nhưng tìm chỗ đậu xe lại mất kha khá thời gian. Đến tận cổng khu công nghệ anh mới nhìn thấy tấm poster trên tường, thì ra khu công nghệ năm nay đảm nhận tổ chức triển lãm tốt nghiệp của các trường đại học. Mà Minh Thù – chị gái của Minh Thành Kiệt lại là giáo viên của Học viện Mỹ thuật Tân Loan, gần đây cô ấy đang bận rộn với công việc trưng bày của trường.

Trái ngược với hình ảnh dòng người tấp nập hối hả trong khu công nghệ, quán cà phê nằm trên tầng hai của một căn biệt thự kiểu Tây được cây xanh bao phủ vô cùng vắng vẻ. Minh Thù nhìn menu giống như cuốn sổ tay báu vật mà Nguyên Duy đưa tới, cuối cùng đã hiểu lý do vì sao quán này lại vắng khách đến vậy.

Chỉ một ly nước có ga mà đã có giá gần ba con số.

Gọi đồ uống xong, Nguyên Duy đặt chiếc hộp quà nhỏ mang theo lên bàn, đưa ngón tay đẩy đến trước mặt Minh Thù.

Đây cũng chính là lý do hôm nay anh đến đây.

Nghê Sanh Nguyệt và Minh Thù từng là chị em đồng môn khi còn du học ở nước ngoài, lần này biết được Nguyên Duy đến Tân Loan, cô ta muốn nhờ anh chuyển một món quà nhỏ cho chị họ.

Nhận lấy món quà, Minh Thù không hề tránh né mà thản nhiên vừa mở quà trước mặt Nguyên Duy vừa cười mỉa mai: “Cô đàn em này của chị cũng chu đáo thật. Hồi bọn chị cùng học ở Pháp, lúc đó cô ấy vẫn chưa biết chị là chị họ

của em đâu. Cô Nghê này nổi tiếng là người mắt cao hơn đỉnh đáo, thế mà những năm gần đây nhờ phúc của em chị lại được cô ấy xum xoe đến vậy. Em nói xem… người ta đã có lòng thế này rồi, chị mà không thay mặt cô ấy nói vài lời hay ho thì có phải là không tốt lắm không?”

Đúng lúc đó, phục vụ mang đồ uống Nguyên Duy vừa gọi đến.

Đầu ngón tay chạm vào thành ly lạnh băng, Nguyên Duy cũng dời tầm mắt từ khung cửa sổ đầy nắng chói chang vào căn phòng đầy hơi lạnh, nhìn Minh Thù đang nở nụ cười đầy ẩn ý trước mặt, anh hơi khó hiểu hỏi: “Vừa nãy chị nói gì cơ?”

Minh Thù hít một hơi thật sâu, nhất thời không phân biệt được câu hỏi mơ hồ này có phải là chiêu giả ngu của người đối diện hay không.

Nghĩ kỹ lại thì có vẻ không phải.

Không phải Nguyên Duy không có sự khôn khéo trước mặt phụ nữ, mà là so với khôn khéo thì có lẽ ưu việt mới là đặc điểm nổi bật trên người anh, đến mức anh chẳng cần phải khéo léo tìm cách xuống nước, bằng chứng là cô đàn em ngạo mạn kia của cô ấy phải bất lực đến mức đi nịnh nọt cô ấy.

Mà thực sự Nguyên Duy không nghe rõ Minh Thù nói gì ở đoạn sau.

Họ ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, bên kia con đường bê tông chỉ đủ hai xe chạy song song cũng là một quán nước. Phong cách trang trí của quán đó rất đơn giản, mặt bằng chưa bằng một phần ba quán cà phê này, nhưng lượng khách ra vào nườm nượp lại khiến quán cà phê này phải ghen tị nổ mắt. Ngay cả chỗ dưới những chiếc dù che nắng cao ngất ngoài cửa cũng đều chật kín khách ngồi uống nước, nghỉ ngơi, trò chuyện.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ sắc cam sắp tàn lụi, chiếc dù gần như chỉ là vật trang trí trên những bộ bàn ghế.

Lý do khiến Nguyên Duy chú ý đến Phó Nhuận Nghi, một là bởi vì có lẽ cô là người duy nhất xuất hiện một mình trong khung cảnh ấy; hai là bởi vì làn da cô quá trắng, lại còn mặc một chiếc áo khoác mỏng màu hồng phấn rất kén da, khiến khu vực nhỏ xung quanh cô bất ngờ sáng bừng lên.

Cả hai điểm này đều khiến cô dễ dàng được người khác để ý. Thứ ba… cũng là điểm quan trọng nhất.

Ánh sáng vừa hay chiếu vào đồng xu mà cô gái tung lên, hắt tia sáng lóe lên vào mắt Nguyên Duy.

Trước mặt Phó Nhuận Nghi đặt một ly nước trái cây đã cắm ống hút nhưng chưa ai động đến.

Khách hàng trong quán nước đến rồi đi, cô gái ngồi giữa dòng người qua lại, dáng ngồi và thần thái đều toát lên vẻ tập trung, chuyên chú đến mức như thể

chẳng có ai xung quanh, tay tung đồng xu lên cao rồi lại khép lòng bàn tay đón lấy, không giống như đang nghịch ngợm cho vui mà như đang bói toán.

Nhưng mỗi lần mở lòng bàn tay ra xem kết quả, hình như cô đều không vừa ý. Thế là mặc kệ kết quả, cô nàng vẫn kiên trì tung thêm một lần nữa.

Minh Thù không nhắc lại lời trêu chọc lúc nãy nữa, cô ấy khẽ xoay cặp khuyên tai cổ điển tinh xảo trong hộp, quay sang ghẹo Nguyên Duy: “Người có thể sai khiến cậu Nguyên đây chắc cũng không nhiều, xem ra cô đàn em này cũng có chút phân lượng trong lòng em nhỉ?”

Nguyên Duy liếc nhìn cô gái ngồi đối diện, đáp: “Chỉ là một việc nhỏ thôi.” Nói rồi anh bưng cốc nước lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Lúc nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, Phó Nhuận Nghi vẫn ngồi đó nhưng không còn tung đồng xu nữa, bên cạnh cô có thêm hai người đàn ông nhiệt tình vây quanh.

Người đàn ông mặc áo sơ mi thoạt nhìn lớn tuổi hơn một chút, khoảng tầm ba mươi tuổi, gương mặt hiền lành, cầm lấy chiếc balo nhỏ trên vai cô gái.

Chàng trai mặc áo thun thì dong dỏng cao, gương mặt non nớt trông chưa đến hai mươi, tay cầm ly kem mua trên đường nâng niu đưa đến trước mặt cô gái như thể đang dâng báu vật gì đó, lại sợ kem bị chảy dính vào tay cô gái nên cứ cầm như vậy để đút cho cô ăn.

Phó Nhuận Nghi vốn dĩ mím môi không muốn ăn, nhưng không chịu nổi vẻ nũng nịu của cậu trai trẻ, bèn ăn một miếng nhỏ.

Khóe môi bị dính kem lập tức được người đàn ông lớn tuổi kia chu đáo dùng khăn giấy lau đi.

Có lẽ do anh ta chu đáo quá mức khiến cho Phó Nhuận Nghi ngạc nhiên, lùi lại phía sau thì đã không kịp nữa, đành lấy mu bàn tay che đi khóe môi đã sạch sẽ, trông vừa lúng túng vừa ngoan ngoãn.

Người đàn ông kia nói gì đó, Phó Nhuận Nghi dần dần thả lỏng.

Nguyên Duy nheo mắt, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được hai người đàn ông một lớn một nhỏ này rốt cuộc ai ân cần hơn.
— QUẢNG CÁO —