Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 6



Minh Thành Kiệt đang kéo cổ áo của mình quạt liên tục, cả người khó chịu gãi gãi cổ, bỗng nhiên bị anh trai kéo dậy khỏi sô pha: “Nhà cô ấy ở đâu?”

“Ai?”

“Phó Nhuận Nghi.”

Trước đó Minh Thành Kiệt chia tay hai cô bạn gái để theo đuổi Phó Nhuận Nghi nên đã ‘chuẩn bị công tác’ đâu vào đấy, đương nhiên sẽ biết địa chỉ nhà Phó Nhuận Nghi, chỉ là cậu ấy rất thắc mắc: “Anh, anh hỏi cái này làm gì?”

Nguyên Duy không cần suy nghĩ gì nhiều, biểu cảm cũng rất tự nhiên: “Vừa rồi đi tìm em không tiện cầm theo đồ nên anh nhờ cô ấy giữ tạm. Cô ấy vẫn chưa trả lại đồ cho anh.”

Minh Thành Kiệt hiểu ra, nghĩ đến việc anh trai không biết cách đối xử dịu dàng chu đáo với con gái như mình, cậu ấy còn nói đỡ cho Phó Nhuận Nghi.

“Cô ấy uống say rồi nên có thể nhất thời quên mất, mà hình như Phó Nhuận Nghi hơi mắc bệnh hay quên, chắc chắn không phải cố ý lấy đi đâu. Anh, anh đừng để ý nha.”

Lướt điện thoại gửi cho anh trai một địa chỉ, Minh Thành Kiệt vẫn không quên nịnh nọt một câu: “Anh, em bảo người đi lấy cho anh nhé?” Nói xong Minh Thành Kiệt như bừng tỉnh, ngộ ra được điều gì đó, trực tiếp vào vấn đề chính, “À, anh không cần phải đi đâu, chẳng phải lão K đưa Phó Nhuận Nghi về sao? Để em gọi điện bảo anh ta tiện đường mang về cho anh.”

Nguyên Duy thẳng thừng giật lấy điện thoại Minh Thành Kiệt đang định bấm số: “Không cần, anh tự đi lấy là được, anh không muốn để nhiều người biết.” Chiếc điện thoại bị giật lại được ném nhẹ sang một bên, Nguyên Duy chỉ vào mặt Minh Thành Kiệt, cố gắng che giấu vẻ ghét bỏ, “Cái bộ dạng này của em… nghỉ ngơi một lát cho tỉnh rượu đi.”

“Vâng, anh, anh đi đi.”

Nguyên Duy không quen thuộc Tân Loan, mỗi một địa danh người tài xế taxi báo ra đều lạ lẫm đối với anh.

Anh giục tài xế lái nhanh một chút.

Trên đường đi Nguyên Duy mới sực nhớ ra mình có một chỗ sơ suất, trước khi đi đáng lẽ anh phải hỏi Minh Thành Kiệt số điện thoại của Phó Nhuận Nghi, bây giờ gọi điện cho cô thì có thể đảm bảo trên đường về cô sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.

Nguyên Duy gọi điện thoại cho Minh Thành Kiệt, nhưng không ai bắt máy.

Bảo cậu ấy nghỉ ngơi, cậu ấy lại nghỉ đến mức không thèm nhìn điện thoại luôn rồi sao?

Nguyên Duy nhắm mắt hít sâu, bình ổn lại cảm xúc.

Lúc quan trọng lại lặn đi đâu mất tăm, cái tính vô dụng này của Minh Thành Kiệt nên dính ít thôi, không lại ảnh hưởng tới vị trí đứng đầu trong giới ăn hại của cậu ấy mất.

Nguyên Duy không hứng thú gì với việc làm ‘thừa tướng’. Nếu có thể, anh thậm chí còn chẳng muốn làm anh họ của Minh Thành Kiệt nữa là. Lần này anh đến đây, ngoài chuyện giải quyết công việc ra thì cậu ruột cũng nhờ anh xem thử cuộc sống phóng túng của cậu em họ ra sao, cố gắng khuyên bảo để cậu ấy chỉnh đốn lại bản thân, uốn nắn Minh Thành Kiệt.

Nguyên Duy có thể nhận ra vòng bạn bè của Minh Thành Kiệt hiện tại quá thối nát, không chỉ có vậy, cậu ấy còn đóng vai kẻ ngớ ngẩn nhất trong đám người thối nát đó, đến cả thối nát mà cũng chẳng nên cơm cháo gì.

Về đêm nên tình hình giao thông cũng không tắc nghẽn, tài xế nhấn ga chạy đi, mong rằng khi Nguyên Duy đến nơi thì còn kịp lúc Phó Nhuận Nghi vẫn đang ở dưới lầu.

Thoạt nhìn nơi này là một khu chung cư cũ, cây long não đã có tuổi đời cành lá sum suê, bên ngoài khu chung cư không có trung tâm thương mại chính quy,

các hộ kinh doanh nhỏ lẻ nằm rải rác xung quanh, mặt tiền không thống nhất.

Cửa toà nhà đối diện đường cái, Nguyên Duy thanh toán tiền xe xong xuống xe, không cần tìm kiếm đã nhìn thấy hai người đang giằng co.

“MV vốn dĩ có cảnh hôn, thế nhưng sau đó đã bị cắt bỏ, bởi vì trong nhóm đều là những người đang trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, cô cũng biết đấy, có một số fans girl rất điên cuồng. Sau này biết cô đến quay, nói thật lòng là tôi rất muốn thực hiện cảnh quay đó.”

Chiếc xe vừa rồi là Phó Nhuận Nghi tự gọi, nhưng người này cứ một hai chen vào ghế sau nói cô uống say rồi, một mình về nhà không an toàn.

Bác tài xế nhìn thấy hành khách giằng co, bèn hỏi có đi hay không.

Cô ngại ảnh hưởng đến công việc của người khác nên chỉ đành cắn răng đồng ý.

Nhưng Phó Nhuận Nghi biết rõ, kẻ này bên ngoài ăn mặc kì quái nhưng bên trong cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, thế nên cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo suốt cả đoạn đường, cũng không nói chuyện với anh ta.

Không biết có phải do say xe hay không mà sau khi xuống xe lòng bàn chân cô dường như đã mềm nhũn đi rất nhiều. Cô hơi không đứng vững, người nóng bừng như bị phơi nắng.

Lúc này bị nắm chặt cánh tay, sức lực yếu ớt của cô không đủ để thoát khỏi bàn tay người đàn ông xăm hình trừu tượng này.

Phó Nhuận Nghi đành cố gắng giữ cho ánh mắt mình tỉnh táo, không cho đối phương có cơ hội hiểu lầm hoặc hành động thiếu suy nghĩ, nét mặt lộ vẻ chán ghét, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn gì?”

“Tôi có cảm giác với cô, cô không nhận ra được sao?” “Không nhận ra, buông— buông tôi ra!”

Phó Nhuận Nghi lại thử rút tay về, bàn tay kia thò vào túi xách mò mẫm bật chế độ “Khẩn cấp” trên màn hình điện thoại, mấy ngón còn lại nắm chặt một ống trụ kim loại nhỏ hơn cả bút máy, phần đầu có dòng điện, vì luôn mang theo thứ này bên mình nên hiếm khi nào cô đi tàu điện ngầm.

Thấy Phó Nhuận Nghi không biết điều, đối phương cau mày nói: “Cô đang khó chịu trong người đấy, cô không cảm nhận được sao?”

“Không cần anh lo, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, tôi tự lên nhà nghỉ ngơi được, nhà tôi không tiện để đàn ông vào trong.”

Đối phương có chút bực bội, càng dùng sức lôi kéo Phó Nhuận Nghi về phía trước: “Đây không phải là chuyện nghỉ ngơi, cô không cảm nhận được sao…”

“Này——”

Nguyên Duy bước tới ngắt lời người nọ.

Phó Nhuận Nghi thuận theo tiếng quay đầu lại, mấy ngón tay nắm chặt lấy ống kim loại lạnh ngắt bỗng chốc buông lỏng sức lực. Lúc Nguyên Duy chưa tới cô chỉ một lòng muốn bảo vệ bản thân, thế nhưng lúc Nguyên Duy vừa xuất hiện, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi chua xót không biết từ đâu đến, khiến cô không có cách nào tiếp tục tập trung trừng mắt lạnh lùng với người khác nữa.

“Nguyên Duy.”

Chớp mắt, trong mắt Phó Nhuận Nghi đã mờ mịt sương, giọng gọi anh cũng rất khẽ.

“Buông tay ra——”

Nguyên Duy vẫn nói chuyện rất lịch sự, nhưng đối phương lại không có ý định phối hợp. Anh cũng không khách sáo nữa, trực tiếp đưa tay bẻ cổ tay có hình xăm ra khỏi cánh tay Phó Nhuận Nghi, kéo Phó Nhuận Nghi ra sau lưng mình.

Lúc lên tiếng lần nữa anh vẫn rất lịch sự, chỉ là trong giọng nói đã xen lẫn vẻ lạnh lùng: “Cô ấy đã bảo anh buông tay cô ấy ra, tôn trọng ý nguyện của con gái khó khăn đến vậy sao?”

Chiếc áo sơ mi đơn giản mà Nguyên Duy mặc trên người là kiểu dáng mùa hè, áo phông trắng bên trong cũng rất mỏng, sau lưng bỗng nhiên bị thứ gì đó tựa vào, hơi ấm truyền đến rất nhanh, cũng cao hơn nhiều so với nhiệt độ cơ thể người trưởng thành. Dựa theo chiều cao và độ mềm mại thì có lẽ là trán của Phó Nhuận Nghi đang tựa vào lưng anh.

Nghĩ như vậy, trái tim Nguyên Duy bỗng nhiên khẽ run lên.

“Anh là gì của cô ấy? Hai người cũng mới quen nhau hôm nay thôi phải không?” Đối phương ngạo mạn lên tiếng.

Nguyên Duy không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: “Tôi là gì của cô ấy quan trọng lắm sao?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, “Đừng bảo là anh cho rằng tôi đang tranh giành cô ấy với anh nhé? Không phải của tôi thì sẽ là của anh? Não bộ thoái hóa đến mức này mà không đi vào thế giới động vật làm sư tử thì thật đáng tiếc, ý thức lãnh thổ của anh cũng mạnh mẽ thật đấy.”

Đối phương thẹn quá hóa giận, cũng nhìn rõ được tình hình trước mắt. Người anh họ mà ngay cả Minh Thành Kiệt cũng phải nịnh nọt lấy lòng đương nhiên không phải là người có thể dễ dàng đắc tội.

Nhưng lửa giận bốc lên thật sự không thể kìm nén được, anh ta cũng tức tối để lộ ra nụ cười nham hiểm, đánh giá Nguyên Duy rồi nói: “Anh cũng đâu thích cô ta, phá hỏng chuyện tốt của tôi đối với anh đâu có ích lợi gì chứ?”

Lời này khiến người ta bật cười.

“Đừng đùa nữa.” Nguyên Duy khẽ nhếch môi, hờ hững nói, “Cái gọi là ‘đàn ông đoàn kết’ này trước tiên phải thừa nhận đối phương cũng là đàn ông đã. Còn việc anh cảm thấy mình bị phá hỏng chuyện tốt, không vui—”

Nguyên Duy dừng lại giây lát, đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”

Tên tóc tết bẩn thỉu bị kích thích đến mức suýt chút nữa phun ra ngụm máu, anh ta là ai? Anh ta tự cho là mình đã chơi nhạc nhiều năm, dù danh tiếng không được bao nhiêu nhưng lợi lộc thì vẫn thu về đầy túi, cho dù ra quán bar tán gái thì anh ta cũng hơn đám đàn ông khác một bậc là biết chơi nhạc, có biết bao cô em tự nguyện nhào vào lòng anh ta.

Lần đầu tiên dưới ánh mắt chất vấn của một người đàn ông, tên tóc tết bẩn thỉu ấp úng không nói nên lời. Trước đây anh ta đã từng cảm nhận được trên người Minh Thành Kiệt, những cậu ấm cô chiêu sinh ra đã ngậm thìa vàng này cho dù có vô dụng đến đâu thì cái khí chất cao quý bẩm sinh của họ vẫn sẽ vô hình chung tạo cho người đồng giới một áp lực ngầm.

Huống hồ người anh họ này còn hơn Minh Thành Kiệt gấp trăm ngàn lần.

Trước khi rời đi, anh ta vẫn muốn giữ thể diện trước mặt Nguyên Duy, vừa gật đầu vừa lùi về sau nói: “Được, anh giỏi, nhường cho anh đấy.”

Chờ người đi xa rồi, Nguyên Duy mới xoay người quan sát tình hình của Phó Nhuận Nghi. So với dáng vẻ lúc cuối cùng anh nhìn thấy cô ở quán bar thì gần như đã khác hẳn.

“Không phải đã nói với cô là đừng uống rượu nữa rồi sao?”

“Tôi đâu có uống nữa.” Phó Nhuận Nghi lắc đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ xuống, “…Có lẽ là trước đó, trước khi anh giúp tôi lắc xúc xắc thì tôi đã bị phạt một vòng rồi.” Nói xong cô lại nhìn anh, gượng cười, “Cảm ơn anh.”

Cô hơi lảo đảo, hai chân nhũn ra rồi chập vào nhau như sắp ngã quy. Bàn tay mạnh mẽ của Nguyên Duy đỡ lấy cô, nói: “Về nghỉ ngơi đi.”

Phó Nhuận Nghi vốn do dự muốn nói gì đó, nhưng điện thoại của Nguyên Duy đã vang lên trước. Vừa rồi Nguyên Duy gọi điện thoại cho Minh Thành Kiệt không được, lúc này Minh Thành Kiệt nhìn thấy nhật ký cuộc gọi nên đã gọi lại.

Màn hình rung và sáng lên liên tục như một lời thúc giục, sự do dự của Phó Nhuận Nghi cũng theo lời muốn nói mà biến mất, cô nói: “Tối nay làm phiền anh rồi.” Lại một lần nữa cảm ơn Nguyên Duy.

Nguyên Duy đi ra ven đường gọi xe, nói chuyện điện thoại với Minh Thành Kiệt, bên kia vừa lên tiếng đã hỏi: “Anh, anh gọi điện thoại cho em có chuyện gì vậy?”

Quay đầu nhìn lại, Phó Nhuận Nghi đã lên lầu, đúng lúc ban công tầng hai hắt ra ánh sáng ấm áp vừa mới bật lên, là màu vàng nhạt.

Nguyên Duy dời tầm mắt, đáp: “Bây giờ không có việc gì nữa.”

“Vừa rồi em khó chịu quá nên không để ý điện thoại.” Minh Thành Kiệt hình như đang cọ xát vào thứ gì đó, lại ưm ưm a a vang lên một số âm thanh không

được trong sáng. Cậu ấy hỏi Nguyên Duy đã lấy được đồ chưa, khi nào thì quay lại, cậu ấy đợi ở quán bar rất khổ sở.

“Anh, em nóng quá…”

Đêm rất tĩnh lặng, ven đường không có lấy một ngọn gió. Nguyên Duy không quan tâm: “Nóng thì đi chết đi.” “Anh, hình như em không được ổn.”

“Em có bao giờ bình thường đâu.”

“Không phải… anh.” Minh Thành Kiệt nói, “Em cảm thấy, hình như, có thể em bị người ta bỏ thuốc rồi, cảm giác này rất quen thuộc…”

“Cảm giác gì?”

“Hình như… muốn động dục.”

Nguyên Duy hít sâu một hơi để giữ vững cảm xúc, bình tĩnh đề nghị: “Em có thể chết quách luôn đi được không?”

“Anh.” Minh Thành Kiệt bất mãn nói, “Em là nạn nhân, là người khác bỏ thuốc em!”

Nguyên Duy không có tâm trạng nói chuyện với cậu ấy, cũng chẳng muốn quan tâm đến sự sống chết của cậu ấy, đang định cúp điện thoại thì Minh Thành Kiệt ở bên kia đột nhiên cao giọng mắng: “Là bọn lão K chứ không ai hết! Mẹ nó chứ, muốn ngủ với em nào nhưng lại bỏ nhầm vào ly của em! Đồ chó má.”

Nguyên Duy nhìn thấy một chiếc xe trống chạy đến đang định tấp vào lề đường, trong tiếng ồn ào của Minh Thành Kiệt, anh bỗng chốc hoàn hồn, hạ tay xuống.

Sao có thể bỏ nhầm thuốc được…

Chỉ có Minh Thành Kiệt không theo lẽ thường, cướp đi ly rượu thuộc về Phó Nhuận Nghi.

Mà Minh Thành Kiệt cũng là người đầu tiên có biểu hiện khó chịu này. Trong đầu anh cứ thế nảy ra một kết luận rất phù hợp với tình hình hiện tại.

Vậy Phó Nhuận Nghi bây giờ…

“Cảm giác muốn động dục khó chịu quá, anh ơi, em phải làm sao đây…”

Tài xế dừng xe hỏi Nguyên Duy có muốn bắt xe không, nhận được câu trả lời phủ định bèn nhanh chóng lái xe đi.

Nguyên Duy một mình đứng ở ngã tư đường đêm khuya, hỏi vào điện thoại: “Loại thuốc này có nghiêm trọng lắm không?”

Bên kia đầu dây có tiếng ồn ào, sau đó là tiếng rơi bịch một cái, điện thoại của Minh Thành Kiệt không biết trượt đi đâu mất, có rất nhiều tiếng người và tiếng bước chân truyền đến.

Có người kinh ngạc hô lên: “Lấy xô đá dội lên đầu?! Điên rồi sao?”

“Anh, em sắp chết rồi, khó chịu quá, giống như có rất nhiều con kiến đang cắn em vậy, khó chịu đến mức muốn tự sát. Thuốc gì mà mạnh vậy chứ, anh, em không đợi anh nữa, em phải đến khách sạn…”

“Em đến khách sạn làm gì?”

Lúc này Minh Thành Kiệt lại rất thành thật, nói: “Anh, em sẽ không tùy tiện tóm đại một người nào đó đâu, anh yên tâm, em không phải loại người như vậy.”

Nguyên Duy rất muốn mắng một câu, em là loại người gì em nghĩ anh không biết sao? Nhưng bây giờ không phải lúc mắng chửi người khác, tìm ra được điểm mấu chốt, anh nói với Minh Thành Kiệt: “Bây giờ em đi hỏi cái người bỏ thuốc em tên thuốc chính xác, thành phần cụ thể, cách giải quyết như thế nào, còn có tác dụng phụ gì đối với cơ thể không, hỏi cho kỹ vào rồi báo cáo lại với anh.”

Tưởng anh trai đang quan tâm mình, Minh Thành Kiệt có chút cảm động. “Em biết mà anh, em vẫn luôn biết, anh là người miệng cứng lòng mềm.” Cậu ấy còn muốn sến sẩm thêm vài câu, anh trai đã cúp điện thoại.



[Tác giả có lời muốn nói]

《Nhật báo Tân Loan》

——Hòm thư công cộng:

Cậu chủ Minh quá mức đẹp trai: Mọi người ơi, tôi cũng là bảo bối được anh trai yêu thương đó!