Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 7



Chiếc váy cotton thấm nước trở nên nặng trĩu, dính sát vào da thịt khiến cô khó chịu, dây váy quá mảnh cũng khiến xương vai đau ê ẩm.

Nhưng Phó Nhuận Nghi không còn tâm trí nào để ý đến nữa, thậm chí cô còn không có thời gian cởi bỏ chiếc váy ướt sũng, chỉ vội vàng quấn khăn tắm bước ra khỏi bồn tắm, chân trần chạy đến cạnh cửa phòng tắm, ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Món đồ chơi nhỏ sau khi bị cô vội vàng buông tay đã chìm xuống đáy bồn tắm, nhưng Phó Nhuận Nghi không chắc là mình đã tắt nó đi hay chưa.

Lần trước khi viết góp ý cho người bạn chuyên làm đồ chơi người lớn của Bàng Như, cô đã thành thật viết ra cảm nhận khi sử dụng. Thiết kế bên ngoài của sản phẩm mới theo đuổi sự tối giản và dễ thương, đến nỗi có quá ít nút bấm. Cô đã dùng hai lần mà vẫn chưa hiểu rõ số lần bấm để điều chỉnh chế độ và tắt máy, lần nào cũng phải bấm liên tục nhiều lần cho đến khi đồ chơi dừng lại mới thôi, không được tiện lợi cho lắm.

Cửa kính hoa văn không cách âm.

Phó Nhuận Nghi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, rõ ràng là có người đột nhập vào nhà cô.

Thậm chí con mèo nhỏ của cô là người đầu tiên phản ứng lại.

Bởi vì ngay cả khi Phó Nhuận Nghi đưa nó đến bệnh viện thú y để tiêm phòng cũng chưa từng nghe thấy tiếng kêu the thé này, bây giờ rõ ràng là có kẻ thô lỗ nào đó đang túm lấy cổ con mèo nhỏ yếu ớt, nhấc bổng nó lên.

Nhưng chẳng mấy chốc con mèo nhỏ của cô lại phát ra tiếng “meo meo” thoải mái dễ chịu.

Là ai? Ai đang làm gì con mèo của cô vậy?

Ngón tay Phó Nhuận Nghi nắm chặt tay nắm cửa, mượn lực từ đó, hai chân cô bất giác khép chặt vào nhau, cảm thấy bụng dưới trống rỗng một cách kỳ lạ, không thể nào dùng sức được. Cô tựa trán vào khung cửa, ngơ ngác nhìn quanh, thầm nghĩ sau này có lẽ mình cần phải tập thói quen mang điện thoại vào phòng tắm mới được.

Lúc ở dưới lầu đôi co với tay trống của ban nhạc kỳ quặc kia, Phó Nhuận Nghi đã cảm nhận được sự bất thường trong cơ thể, nó khác hẳn với phản ứng sau khi say rượu. Mặc dù có câu nói ‘rượu làm thần hồn điên đảo’, nhưng theo kinh nghiệm của bản thân thì khi đã say rồi cô chỉ muốn lăn ra ngủ, hoàn toàn không có tâm trí nào để nảy sinh suy nghĩ về chuyện đó.

Lần này lại nóng đến kỳ lạ.

Muốn dội nước lạnh để hạ nhiệt…

Sau khi vào nhà, Phó Nhuận Nghi ném áo khoác và túi xách trên sàn nhà, lập tức lao mình vào bồn tắm.

Vòi hoa sen được mở hết cỡ, không gian kín mít, tiếng nước chảy ào ào.

Lần đầu tiên cô cảm thấy việc nghịch ngợm món đồ chơi nhỏ đó cũng thật mệt mỏi.

Phó Nhuận Nghi nghĩ, hay là cô viết thư đề nghị với bạn của Như Như rằng có thể phát triển một dòng sản phẩm tự động phù hợp hơn cho những người lười biếng hay không? Bây giờ không phải là đang thịnh hành trí tuệ nhân tạo sao? Có thể nhân văn hơn một chút được không? Cho dù giá thành đắt đỏ cũng không sao, cô sắn sàng là người đầu tiên bỏ tiền ủng hộ cho sự tiến bộ của khoa học công nghệp vì phụ nữ.

Suy nghĩ nhảy vọt, cơ thể nóng ran, mọi thứ bên ngoài phòng tắm đều bị che chắn, đến nỗi cửa nhà mình bị cạy mở từ lúc nào mà Phó Nhuận Nghi cũng không hề hay biết.

Ai lại đi cạy cửa vào ban đêm chứ?

Phó Nhuận Nghi đứng bên cạnh cửa phòng tắm, trong lòng nảy sinh một suy đoán đáng sợ. Song rồi cô lại cảm thấy, cái người sống ở tầng trên nhà cô mặc dù rất biến thái nhưng cũng không đến mức to gan như vậy.

Phó Nhuận Nghi đã nghĩ kỹ kế hoạch, cô phải ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất có thể lấy được chiếc túi nhỏ đang nằm trên sàn nhà của mình. Điện thoại của cô ở trong đó.

Chờ đến khi lấy hết can đảm mở cửa ra, vừa chạy ra ngoài, Phó Nhuận Nghi bỗng chết lặng tại chỗ.

Chiếc túi xách nhỏ nhẹ của cô lúc này đang được Nguyên Duy cầm trong tay, nhìn dáng vẻ cúi người của anh, dường như bước tiếp theo sẽ là nhặt chiếc áo khoác len đang nằm trên sàn nhà của cô lên.

Anh nhặt nó lên thật.

Động tác cúi người hơi khựng lại, theo tiếng cửa phòng tắm mở ra, một làn hương thơm thoang thoảng bay ra ngoài, tiếp đó anh nhìn thấy một đôi chân trắng nõn ướt đẫm, các ngón chân đang cuộn tròn bất an.

Nguyên Duy giũ giũ chiếc áo khoác, đứng thẳng người dậy, tiện tay ném cả túi xách và áo khoác lên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, nhìn Phó Nhuận Nghi từ trên xuống dưới.

Gương mặt đỏ ửng, vài sợi tóc ướt dính trên má, ánh mắt mang vẻ ngơ ngác như đang bốc hơi.

“Tôi đã bấm chuông cửa rất lâu.” Nguyên Duy giải thích với cô, “Không có ai ra mở, lại nghe thấy tiếng kính vỡ, con mèo của cô bắt đầu kêu, tôi lo lắng bên trong xảy ra chuyện, cho nên…”

Nguyên Duy ra hiệu về tình hình hiện tại. “Tôi đã vào nhà.”

Phó Nhuận Nghi nhìn thấy trên chiếc bàn trà bằng gỗ óc chó là một nhành cây cát cánh nằm ngang với phần rễ còn ẩm ướt, trên sàn nhà còn sót lại dấu vết của nước, nhưng những mảnh vỡ nguy hiểm của lọ hoa dường như đã được ai đó dọn dẹp.

Nguyên Duy sợ mèo con giẫm phải mảnh thủy tinh, lúc đó anh đã bế con mèo sang một bên.

Kết quả là càng khiến con mèo kêu thảm thiết hơn, anh đành phải thuận tay vuốt ve nó vài cái, con mèo cũng khá ngoan ngoãn.

Phó Nhuận Nghi mấp máy môi, phát hiện trong đầu ngoài chữ “Ồ” ra thì không còn lời thoại nào khác có thể sử dụng, ánh mắt lại ngây ngốc nhìn về phía cánh cửa hiện đã đóng kín.

Nếu bị cạy cửa, bây giờ chắc là không đóng được nữa.

Phát hiện tầm mắt của cô, Nguyên Duy cũng liếc nhìn về phía cửa rồi hỏi: “Chìa khóa trong hòm thư trước cửa là do cô tự để vào sao?”

Phải.

Bởi vì cô mắc tật hay quên nên thường xuyên xảy ra chuyện quên mang chìa khóa nhà trước khi ra khỏi cửa, cũng đã tốn không ít tiền oan cho việc tìm người mở khóa, rất cần một chiếc chìa khóa dự phòng để phòng khi cần thiết.

Phó Nhuận Nghi không muốn nhắc đến khuyết điểm của mình trước mặt Nguyên Duy. Hay quên… nghe có vẻ ngốc nghếch nhưng lại rất giống bệnh của người già.

Sự im lặng không có bất kỳ phản ứng nào của cô khiến Nguyên Duy không khỏi cau mày, phụ nữ sống một mình nên có sự cảnh giác đề phòng cao, vậy mà Phó Nhuận Nghi lại thiếu hụt không chỉ một chút.

“Ý thức an toàn của cô kém vậy sao?”

Phó Nhuận Nghi thầm nghĩ, hóa ra giả làm đà điểu cũng không tránh khỏi bị phê bình…

Đáy mắt từ từ dâng lên sự chua xót, cô nhanh chóng tự kiểm điểm bản thân. Phó Nhuận Nghi quả thực rất kém cỏi, tốt nghiệp đã vài năm, hiện tại cô đã hai mươi lăm tuổi, là độ tuổi tự lập được xã hội công nhận, vậy mà cô vẫn không thể xử lý tốt nhiều mối rắc rối trong cuộc sống, đôi khi thậm chí còn cần A Đồng đến chăm sóc.

Rất rất kém cỏi.

Cho nên dù gặp lại chưa lâu, giao tiếp không nhiều, cô cũng đã cố gắng che giấu ngụy trang, nhưng Nguyên Duy vẫn sẽ nhanh chóng cau mày với cô, nhìn thấu bản chất tồi tệ dưới lớp vỏ bọc vụng về của cô.

Phó Nhuận Nghi vẫn im lặng không nói gì, thậm chí còn từ từ cúi đầu xuống, khiến Nguyên Duy không khỏi nghi ngờ rằng loại thuốc đó ngoài tác dụng kích dục ra có phải còn có tác dụng phụ là khiến người ta mất đi khả năng nói hay không?

Nhưng mà vừa rồi Minh Thành Kiệt nói rất nhiều lời vô nghĩa. Chẳng lẽ tác dụng của thuốc còn thay đổi tùy theo từng người? Nguyên Duy thử gọi cô một tiếng: “Phó Nhuận Nghi?”

“Hửm?” Phó Nhuận Nghi khẽ ‘hửm’ một tiếng, đầu cũng theo đó mà ngẩng lên, mặt và hốc mắt đều đỏ bừng, tràn đầy vẻ hoang mang không biết phải làm sao.

Nguyên Duy khép hờ mí mắt, yên lặng đánh giá cô.

Chiếc váy trắng mà cô mặc tối nay đã ướt sũng và dính sát vào người, phác họa ra đường cong cơ thể mảnh mai quá mức, phần da thịt lộ ra ngoài cũng ửng đỏ bất thường, lại còn vừa ngâm qua nước, thoạt nhìn giống hệt như tấm lụa bị thấm ướt mang vẻ mịn màng rất dễ chịu khi chạm vào.

Trên vai cô khoác chiếc khăn tắm rộng màu hồng nhạt, vạt váy ướt nặng vẫn tí tách nhỏ nước xuống sàn nhà.

“Vừa rồi cô đang làm gì vậy?” Nguyên Duy dừng lại giây lát, suy nghĩ cách diễn đạt tiếp theo, “Cô vẫn ổn chứ? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Cấu trúc căn nhà của cô rất đơn giản, phòng khách thông với ban công rất vuông vức, nhưng không được rộng rãi. Nguyên Duy đứng ở cửa là đã có thể nhìn thấy bồn tắm màu trắng đầy nước tràn ra ngoài qua cánh cửa kính mở toang của phòng tắm.

Chân Phó Nhuận Nghi mềm nhũn, có chút không đứng vững. Cô lắc đầu, nhưng không nói rõ triệu chứng khó chịu của mình.

Trong đầu chợt nghĩ đến vài chuyện, bỗng nhiên cô vừa cảm thấy tức giận lại vừa tủi thân, tối nay ở quán bar Minh Thành Kiệt nói với mấy cô gái kia rằng “phải tự nắm lấy cơ hội”, tại sao cậu ấy lại bỏ qua cô? Tại sao lại bỏ qua cô chứ? Cô chỉ muốn được như những cô gái bình thường khác, có được cơ hội mong manh bị đem ra trêu ghẹo đó.

Chẳng lẽ cơ hội như thế mà cô cũng không thể có sao?

Trong lúc hai người im lặng nhìn nhau, điện thoại của Nguyên Duy bỗng rung lên. Nhìn thấy tên hiển thị là Minh Thành Kiệt, cũng không biết vì tâm lý cẩn thận gì mà trước khi nghe máy Nguyên Duy đã vặn nhỏ âm lượng, nhìn thoáng qua Phó Nhuận Nghi, trông cô có vẻ yếu ớt lạ thường. Anh vừa để tâm đến Phó Nhuận Nghi vừa đưa điện thoại lên tai: “Chuyện gì vậy?”

“Anh, em hỏi rõ ràng rồi!” Minh Thành Kiệt hớt hải báo cáo, “Loại thuốc đó gọi là ‘kẹo thần tình yêu’, thành phần cụ thể thì không rõ, tác dụng phụ là… mất khống chế, dược tính rất mạnh, càng lúc càng khiến cơ thể khó chịu. Còn về

cách hóa giải thì cứ dùng chuyện nam nữ để giải quyết là được…. ưm, nhẹ chút

—”

Nguyên Duy chưa kịp quở trách cậu ấy là không hỏi cho rõ ràng thì đã nghe Minh Thành Kiệt phát ra âm thanh kỳ lạ, sau đó còn có cả giọng nữ hỏi cảm nhận của Minh Thành Kiệt.

Rõ ràng là âm thanh trong lúc “giải quyết”.

Nguyên Duy im lặng ba giây: “… Em đến khách sạn rồi à?”

Minh Thành Kiệt ấp úng thừa nhận, còn bảo Nguyên Duy khỏi cần lo lắng cho mình quá, cậu ấy làm xong sẽ ổn thôi, nhưng chuyện này đừng nói cho bố cậu ấy biết, chỉ là ngoài ý muốn thôi, phía sau còn muốn nói gì đó nữa nhưng anh trai cậu ấy đã cúp điện thoại ngang.

Phó Nhuận Nghi thực sự không đứng nổi nữa, vội vàng vịn lấy thành ghế dựa bên cạnh khiến chiếc ghế lung lay. Sau đó cô bị một bàn tay khác giữ chặt, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu đang cúi thấp của cô.

“Cô không sao chứ?”

Phó Nhuận Nghi nhìn đồng hồ trên cổ tay anh, mặt đồng hồ phản chiếu ánh sáng, hai hình ảnh chồng chéo lên nhau, nếu không phải cố gắng chớp mắt, cô đã chẳng thể nhìn rõ mọi vật nữa.

Cô khẽ lắc đầu, động tác rất nhỏ.

Trong tầm mắt, bàn tay giữ chặt thành ghế của người đàn ông trắng lạnh sạch sẽ, xương cổ tay rõ nét, gân xanh hiện lên trên mu bàn tay kéo dài đến tận cánh tay, tràn đầy sức mạnh.

Thu hút…. thu hút người ta chạm vào.

Như bị ma xui quỷ khiến, Phó Nhuận Nghi thử chạm vào.

Giọng nói thốt ra dường như không phải của cô nữa: “Lúc nãy anh đã nói là sẽ tôn trọng ý nguyện của con gái, vậy tối nay, nếu ý nguyện của tôi là… anh sẽ….”

Anh sẽ tôn trọng ý nguyện của tôi chứ?

Phó Nhuận Nghi không có dũng khí nói hết câu, mà cũng chẳng còn cơ hội ấy, vì Nguyên Duy đã rụt tay về, giống như thể chạm phải thứ gì không muốn chạm vào, tránh xa cô ra.

Bỗng dưng, một cơn đau nhói khó tả lan ra khắp lồng ngực Phó Nhuận Nghi.

Nguyên Duy bật cười, boomerang cũng quay nhanh thật, ‘tôn trọng ý nguyện của con gái” mà cũng có thể sử dụng theo cách này.

Xem ra cô cũng không ngốc đến thế.

Nguyên Duy nhìn Phó Nhuận Nghi, nét mặt đã có chút thay đổi. Hình như câu nói của Phó Nhuận Nghi quá đáng và hoang đường đến mức khiến anh cảm thấy khó chịu, nhưng do phép lịch sự tối thiểu nên anh không biểu lộ sự chán ghét ra mặt, chỉ dùng giọng điệu lạnh nhạt và kiềm chế để chất vấn.

“Trước đây cô cũng để người khác ở lại nhà qua đêm như vậy sao?”

Cổ họng Phó Nhuận Nghi càng thêm khô khốc, cô cố gắng nuốt nước miếng, lắc đầu: “Không, chưa từng.” Cô không biết Nguyên Duy có tin hay không, ngay cả cô cũng cảm thấy hành động của bản thân tối nay vô cùng bất thường.

“Trông cô có vẻ khá thành thạo mà.”

Xuất thân từ gia đình danh giá nên Nguyên Duy được dạy dỗ rất nghiêm khắc, Phó Nhuận Nghi biết rõ, một người như anh chỉ cần trong lời nói có ý châm chọc là cũng đủ chứng tỏ anh đã cực kỳ chán ghét.

“Không phải.” Phó Nhuận Nghi hiếm khi biện minh cho bản thân, vì không sợ mất mát nên cũng chẳng ngại hiểu lầm, nhưng đến khi cô để tâm muốn biện minh cho mình thì lại ấp úng mãi không thể nói ra lời phản bác nào thật sự sắc bén, đến cả một nụ cười gượng gạo cũng khó khăn, chỉ có thể khẽ nói: “Có phải trông tôi rất buồn cười không?”

“Không, có lẽ cô uống phải thứ gì không nên uống rồi. Cô có muốn đến bệnh viện không? Nhưng mà…” Thuốc không rõ thành phần, xét nghiệm đơn lẻ có lẽ cũng rất phiền phức. Hoặc có lẽ lúc này dáng vẻ im lặng của cô thoạt nhìn vừa vô tội lại đáng thương, Nguyên Duy bèn đổi sang giọng điệu ôn hòa như người đứng ngoài cuộc, hỏi han: “Nếu cô thực sự rất cần một người đàn ông, có lẽ

——”

Phó Nhuận Nghi cắt ngang lời anh, có chút luống cuống lắp bắp: “Tôi, tôi không muốn ai khác.”

Lúc này cảm xúc tự ti khiến Phó Nhuận Nghi chỉ muốn nhanh chóng khép mình lại, cô không muốn nói chuyện nữa, cũng sợ bản thân lại buột miệng nói ra những lời kỳ quái nào đó.

Thế nhưng mí mắt vừa hạ xuống chưa được mấy giây, nhìn chằm chằm vào mũi giày của người đàn ông kia, trong căn nhà nhỏ tràn ngập gam màu nhạt với độ bão hòa thấp, màu đen ấy lại càng trở nên sâu thẳm và đột ngột.

Trong cơn choáng váng, Phó Nhuận Nghi lại nghĩ đến những vấn đề rất khó hiểu, người này đang đứng trong nhà cô, vậy với tư cách là chủ nhà, cô có cần phải làm gì đó không?

Mời anh ngồi?

Hay là nói với anh rằng, tình trạng hiện tại của cô không có cách nào tiếp khách được?

“Đừng mặc quần áo ướt nữa.”

Giọng nói đột ngột vang lên và ngữ điệu không hề xa lạ, cách đây không lâu lúc ở quán bar Nguyên Duy cũng từng nói những lời tương tự. Giọng điệu nói chuyện của anh không hề nặng nề, nhưng từ miệng anh thốt ra những lời thế này lại mơ hồ có cảm giác sai khiến tự nhiên, khiến người ta vô thức nghe lời phục tùng.

“Hả?” Phó Nhuận Nghi khẽ lên tiếng, miệng cũng vì thế mà hé mở một chút, không lập tức ngậm lại.

Nguyên Duy liếc nhìn nguồn gốc của luồng khí lạnh, “Điều hòa cũng đừng để thấp như vậy.” Nói xong anh lại liếc nhìn cô, dường như đang tự đưa ra đánh giá rằng với trạng thái hiện giờ của cô thì e rằng khả năng hành động cũng rất thấp. Thế là Nguyên Duy đi thẳng đến lấy điều khiển từ xa đặt ở bàn trà, hướng về phía chiếc điều hòa trong góc rồi điều chỉnh con số hiển thị nhiệt độ trên màn hình lên cao, sau đó đi ra khỏi nhà của Phó Nhuận Nghi.

Cánh cửa vang lên một tiếng, sau đó đóng lại.

Phó Nhuận Nghi khẽ chớp mắt, nhìn khoảng trống nhỏ trên tủ giày ở lối vào nhà, mấy giây trước nơi đó còn đặt một chiếc chìa khóa kim loại.

Đó là chiếc chìa khóa dự phòng cô để trong hòm thư cũ trước cửa nhà để phòng những lúc mình hay quên.

Tối nay Nguyên Duy đã dùng nó để mở cửa nhà cô, bây giờ lại cầm theo chiếc chìa khóa đó đi ra ngoài.

Cả căn nhà im ắng.

Chỉ có con mèo nhỏ tò mò thò đầu ra nhìn, khẽ kêu một tiếng.

Phó Nhuận Nghi như học sinh cá biệt bị phạt đứng vì không giải được bài, đối diện với cánh cửa đóng lặng, cho đến một lúc nào đó cô mới chợt nhận ra một điều, người thực sự rời đi sẽ không mang theo chìa khóa.

Nghĩ vậy, cô vén chiếc khăn tắm còn ướt sũng trên vai, đi ra ban công nhìn xuống dưới.

Nguyên Duy đang bước ra khỏi cửa tòa nhà, đi qua khoảng trống giữa hai ngọn đèn đường cũ kỹ.

Như có linh cảm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi Phó Nhuận Nghi nhìn mình, anh cũng ngoái đầu lại, chạm phải ánh mắt Phó Nhuận Nghi đang ở trên lầu.

Cách nhau một khoảng, do ánh sáng không đủ nên Phó Nhuận Nghi không nhìn được rõ lắm, nhưng cô đoán trong giây đầu tiên Nguyên Duy nhìn thấy mình chắc hẳn anh đã cau mày, bởi vì đến giây thứ hai anh có chút bực bội kéo kéo cổ áo ra hiệu.

Phó Nhuận Nghi cúi đầu nhìn cơ thể mình, bên tai vang lên giọng nói của Nguyên Duy không lâu trước đó.

–––Đừng mặc quần áo ướt nữa.

Cô rụt cổ lại, ngồi xổm xuống bên cạnh mấy chậu cây đang chờ nở hoa, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng dù là tâm lý hay sinh lý thì lúc này dường như cũng không thể hạ nhiệt được.

Cứ như một nồi nước sôi đang được đun nóng liên tục, hơi nước bốc lên nghi ngút, không ngừng quấy phá trong cơ thể cô.

Nhưng bề ngoài Phó Nhuận Nghi vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cây hoa hồng hơi hé nở trước mặt, sau đó đưa tay ấn ấn vài cái, mấy cánh hoa sắp nở lập tức bung ra.

Cùng lúc đó ở trong góc tối, giọt nước từ tà váy rơi xuống mặt sàn rồi tạo thành một vòng tròn đậm màu và ướt át.

Nguyên Duy đứng trước quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi, người trước mặt là một tài xế xe tải trung niên mua đồ ăn nhanh và nước khoáng. Đến lượt Nguyên Duy, nhân viên thu ngân hỏi anh: “Mua một hộp không có lời đâu ạ, hiện tại mua hai hộp đang được giảm giá hai mươi phần trăm, anh có lấy không?”

Suy nghĩ giây lát, Nguyên Duy nói: “Không cần, cảm ơn.”

Nguyên Duy vốn quen dùng lý trí để cân nhắc, sắp xếp logic sự việc và phân tích tính hợp lý, nhưng anh vẫn phải thừa nhận rằng tối nay dường như anh đã bị sự hoang đường len lỏi xâm chiếm.

Ngắt điện thoại của Minh Thành Kiệt ở ven đường, trên đường đến nhà Phó Nhuận Nghi anh đã thử tự hỏi bản thân rằng lý do cho hành động này là gì? Lúc này sau khi thanh toán xong, đứng trước cửa hàng tiện lợi, nhìn chiếc taxi trống đang chạy vút qua trên đường phố về đêm, anh lại tự hỏi tại sao mình không bỏ đi cho xong?

Đã đến rồi không thể khoanh tay đứng nhìn, hoặc là chìa khóa dự phòng nhà cô vẫn còn trong túi quần anh, những lý do này dường như đều không hợp lý.

Thế nhưng nghĩ lại thì…

Anh bắt đầu bằng việc tự tiện xông vào nhà cô đêm khuya, còn cô đáp lễ bằng câu hỏi có muốn tình một đêm không?

Như vậy chẳng phải rất hợp lý sao? Hoang đường, nhưng hợp lý.

–––

Trở về phòng của mình, Phó Nhuận Nghi cảm thấy trong người khó chịu vô cùng, tay chân như bị buộc chì, đến cả việc thay một bộ quần áo khô ráo cũng khó khăn.

Người cô đã đầm đìa mồ hôi, cứ như thể có dòng nước không ngừng tuôn ra, áo dính chặt vào lưng, tay cô với ra sau lưng cố gắng vuốt phẳng gấu áo, cơ thể run lên bần bật, cuối cùng hai đầu gối mềm nhũn, mái tóc xõa xuống, quỳ sụp xuống tấm thảm len dệt trước tủ quần áo, đầu óc choáng váng như đang bốc hỏa.

Cô còn chưa kịp mặc quần đùi của bộ đồ ngủ vào thì bên ngoài đã vang lên tiếng ổ khóa xoay chuyển.

Nguyên Duy đã về rồi.

Anh xuất hiện trước cửa phòng cô, bóng dáng cao lớn như một ngọn núi.

Phó Nhuận Nghi ngã ngồi trên thảm, khó nhọc ngẩng đầu lên, thế nhưng vẫn không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt ngược sáng của anh, đường nét khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, kết hợp với sự im lặng lúc này lại càng tạo nên cảm giác lạnh lùng.

Phó Nhuận Nghi đột nhiên không dám đến gần anh, xấu hổ đến mức chỉ có thể gượng gạo giải thích: “Tôi không sao…”

Nguyên Duy dường như đã nhìn thấu cô, nhưng anh không muốn cho sự giả dối của cô một lối thoát. Anh đứng yên tại chỗ, giọng điệu thiếu đi cảm xúc thoạt nghe hết sức lạnh nhạt: “Tự mình đứng dậy được không?”

Không được.

Phó Nhuận Nghi cắn chặt môi, cô biết mình không có khả năng làm được, cố gắng cũng chỉ khiến bản thân thêm phần khó coi.

Nguyên Duy cũng không để cô ngượng ngùng quá lâu, anh cất bước ra khỏi vùng tối, tiến đến cạnh cô. Hơi thở của Nguyên Duy bao trùm lấy cô, áp lực anh mang đến như sức ép từ đáy biển khiến cô khó thở hơn, nhưng dường như cũng xoa dịu chút đau đớn mơ hồ nào đó.

Nguyên Duy vòng tay qua người cô, đặt cánh tay yếu ớt của cô lên vai mình, để cô có thể dựa vào anh mà rời khỏi mặt đất. Hành động này khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến mức bằng không, giọng nói của Nguyên Duy cũng sát bên tai cô.

“Phó Nhuận Nghi, em như vậy còn làm được không?”

Cả người Phó Nhuận Nghi khẽ run lên, nhưng nhờ có vòng tay của Nguyên Duy nên cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô thầm nghĩ, lúc này chắc là mình xấu xí chẳng khác gì con cá bị quăng quật lên bờ, vì mất nước mà trở nên khô quắt, nhưng thèm khát nước bao nhiêu thì cũng thèm muốn Nguyên Duy bấy nhiêu.

Cô biết sự thèm muốn này là sai trái, không bình thường, thậm chí còn có thể khiến đối phương chán ghét và khinh thường cô. Vì thế Phó Nhuận Nghi cố

gắng kiềm chế, chỉ nắm lấy một góc áo trên vai áo Nguyên Duy – là chỗ lúc nãy ở dưới lầu anh đã nắm lấy để ra hiệu cho cô.

Giọng cô bé như tiếng lòng thầm kín vô tình để lộ. “Tôi muốn…”

Không biết có được không, nhưng cô muốn…

Đến cả Nguyên Duy cũng phải nghi ngờ, bởi vì trong tình huống bình thường, Phó Nhuận Nghi sẽ chẳng bao giờ nói ra loại lời lẽ này.

Nguyên Duy bế cô lên giường, cùng lúc đó trên tấm ga trải giường màu xanh cũng xuất hiện hộp đồ mà anh vừa mua từ cửa hàng tiện lợi lúc nãy. Hộp nhỏ được bọc kín bằng lớp giấy bóng, thiết kế bao bì là những gam màu rực rỡ và nóng bỏng, dòng chữ thì thô tục nhưng lại phát sáng.

Nguyên Duy dùng giọng điệu chẳng mấy dịu dàng nhưng lời nói ra lại khá tâm lý với cô: “Nếu tôi làm em khó chịu, em có thể nói với tôi.”
— QUẢNG CÁO —