Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 8



Lúc này không phải là thời điểm để nói những lời khách sáo qua lại, nhưng Phó Nhuận Nghi không biết phải diễn tả sự không ngại ngùng của mình như thế nào.

Căn phòng ngủ của Phó Nhuận Nghi không quá lớn, song vì sự xuất hiện của Nguyên Duy lúc này lại khiến cho cô cảm thấy không gian riêng tư bỗng chốc trở nên xa lạ.

Sau khi tốt nghiệp đại học có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, Phó Nhuận Nghi đã xem qua rất nhiều bộ phim, bao gồm cả một số bộ phim bị hạn chế của nước ngoài, hầu hết đều có yếu tố tình dục quá nặng khiến cô không thể xem hết.

Cũng có một số bộ phim có cốt truyện lãng mạn, Phó Nhuận Nghi bằng lòng đắm mình vào đó để cảm nhận niềm vui và nỗi buồn của nhân vật chính.

Dù là thể loại phim nào hay bất kể mối quan hệ giữa nam và nữ chính ra sao, chỉ cần khoảnh khắc nam chính chạm vào người nữ chính là không khí đã lập tức bùng cháy.

Nhưng rõ ràng Nguyên Duy thì không.

Anh thậm chí còn không thở mạnh, dù đối diện với cơ thể nóng bỏng của người khác giới nhưng ánh mắt, nét mặt và động tác của anh đều giữ nguyên sự điềm tĩnh không hề rối loạn.

Ngược lại là Phó Nhuận Nghi.

Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng mỗi khi nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Nguyên Duy như một bác sĩ bốc thuốc đúng bệnh, hỏi cảm nhận của bệnh nhân lúc này: “Tốt hơn chút nào chưa?”

Giọng nói phảng phất hơi ấm nóng hổi.

Vành tai Phó Nhuận Nghi nóng ran, cô vùi mặt vào hõm cổ Nguyên Duy, trán áp vào làn da nóng bỏng của anh, lí nhí “Ừm” một tiếng.

Cơ thể cô tê dại căng thẳng, nhưng tinh thần lại rạo rực dựa dẫm.

Phó Nhuận Nghi không dám ôm chặt cổ Nguyên Duy, hai tay đặt hờ hững trên vai anh giống như một món đồ vật tự biết đặt sai vị trí, cẩn thận che giấu sự tồn tại của mình và sắn sàng bị dịch chuyển bất cứ lúc nào.

Cô bỗng hoài nghi bản thân mình vừa phóng túng lại mưu mô, đến lúc này rồi mà vẫn nghĩ được, nếu mình muốn anh hôn, liệu Nguyên Duy có vì khó từ chối mà để cô được toại nguyện đêm nay chăng?

Phó Nhuận Nghi không biết, cũng không dám mạo muội thử nữa. Nguyên Duy thiếu kinh nghiệm, cũng không biết nắm bắt mức độ.

Loại cảm giác không biết phải đối xử thế nào với Phó Nhuận Nghi này khiến anh không thể không kìm nén sự mạnh mẽ trong bản năng.

Giống như một cỗ máy mới được đưa vào hoạt động lần đầu, đang trong quá trình hiệu chỉnh độ nông sâu, dù những bộ phận ăn khớp đã hòa quyện vào nhau như thể hai khối kim loại cùng nung chảy trong một lò lửa, nhưng lý trí vẫn luôn chiếm ưu thế, cố gắng nắm giữ cục diện.

Song, bầu không khí cũng dần dần nóng lên.

Sự phù hợp bất ngờ, một điều mà Nguyên Duy cho rằng sẽ ‘miễn cưỡng’ nhưng trong quá trình này đã dần dần thay đổi mùi vị.

Vừa mây tan mưa tạnh xong thì đã có dấu hiệu mưa to trở lại.

Nguyên Duy nói cho cô biết tình trạng của cô lúc này, mà hiện tại Phó Nhuận Nghi cũng đã kiệt sức, hy vọng sẽ nhanh chóng kết thúc mọi việc.

“Em vẫn còn rất nóng, Phó Nhuận Nghi.”

Phó Nhuận Nghi quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt đã rời rạc, cổ họng thì khô khốc như giếng cạn nước.

Nếu được, Phó Nhuận Nghi hi vọng dừng lại, sau đó đi uống nước trong tủ lạnh. Cô cảm thấy bản thân thật sự hơi thiếu nước rồi.

Nhưng khi đối mặt với Nguyên Duy…

Nguyên Duy tỏ ra bực bội hiếm thấy, trước mặt cô, anh cởi bỏ chiếc áo thun vướng víu, để lộ ra thân hình săn chắc rõ ràng do tập luyện, vai rộng eo thon, cơ bụng săn chắc đẹp mắt.

Phó Nhuận Nghi nhìn Nguyên Duy, lắp bắp hỏi: “Vẫn, vẫn muốn tiếp tục sao?” Nguyên Duy rất chắc chắn, anh tiếp tục hành động.

Thực sự rất thoải mái.

Giống như một chiếc bình được đổ đầy nước, không còn chỗ trống nào có thể dung nạp.

Lúc này Phó Nhuận Nghi cũng xác định được bản thân cũng muốn tiếp tục. Cô không hiểu biết nhiều về tình dục.

Đồ chơi tình dục giống như trò chơi một người chơi vậy, mỗi khi thể lực của cô không theo kịp thì trò chơi này sẽ sớm kết thúc.

Nhưng nếu là hai người cùng phối hợp chơi một trò chơi, thì ban nãy khi cô đã xuất hiện tình trạng thể lực không chịu nổi, khó mà giữ được cân bằng, Nguyên Duy đã giúp cô kiên trì, không cho phép cô thoát khỏi cuộc chơi.

Trò chơi này nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, cô không biết khi nào mới kết thúc.

Cô cảm thấy Nguyên Duy thật sự rất vất vả.

Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở đứt quãng của mình, không quên giữ phép lịch sự.

“Làm…làm phiền anh rồi.”

Nghe vậy, trong lòng Nguyên Duy không khỏi thốt lên một câu chửi thề, càng thêm phần phóng túng.

Phép lịch sự của cô lúc này thật sự có chút gợi tình.

Trong phòng ngủ vẫn luôn trong trạng thái đèn chính chưa được bật.

Sau khi tiếng động lắng xuống, ánh sáng dường như càng thêm mờ ảo, hơi thở lan tỏa khắp nơi như một lớp kính lọc màu vô hình.

Nguyên Duy xuống giường, chỉnh trang lại bản thân, mặc quần vào.

Chiếc đèn ngủ hình mặt trăng trên đầu giường của Phó Nhuận Nghi có lẽ là loại sạc pin, lúc đầu cũng là do Nguyên Duy bật lên, bây giờ độ sáng rõ ràng đã yếu đi nhiều, có lẽ sắp hết pin rồi.

Như một kiểu ghi lại thời gian trá hình.

Sử dụng độ sáng tối của đèn để ghi lại thời gian lần đầu tiên làm chuyện ấy với một người.

Nguyên Duy không lập tức tìm áo mặc, anh để trần nửa thân trên, cúi người lại gần nguồn sáng, tìm được một đoạn dây sạc cắm vào cổng sạc.

Quả nhiên, chiếc đèn cầu khẽ chớp mấy cái rồi sáng lên một chút.

Quay đầu lại, Nguyên Duy nhìn thấy Phó Nhuận Nghi nằm úp mặt bên giường, chỉ có phần eo trở xuống là được một góc chăn mỏng che chắn. Cô thút thít nức nở, đôi mắt đỏ hoe, trên má còn đọng một giọt lệ long lanh dưới ánh đèn.

Nguyên Duy vừa bất ngờ vừa có chút căng thẳng. “Tôi làm em khó chịu sao?”

Phó Nhuận Nghi vùi mặt vào hai cánh tay đang ôm lấy nhau, lắc đầu, giọng nói khàn khàn như bị cảm: “Không… không phải khó chịu.”

Cô cảm thấy cơ thể mình vừa rồi rất kỳ lạ, kỳ lạ hơn cả khi sử dụng đồ chơi tình dục gấp trăm lần.

Vô vàn cảm xúc như thủy triều ập đến nhanh chóng nhấn chìm lý trí, trên tấm ga trải giường màu xanh nhạt cũng loang lổ một mảng ẩm ướt, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ là cô có chút không chịu đựng nổi.

Thế nhưng Phó Nhuận Nghi hoàn toàn không muốn trách Nguyên Duy, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ tự trách bản thân của Nguyên Duy.

Cô không biết Nguyên Duy có nghe rõ những lời cô nói lí nhí ban nãy không, vì vậy cô lau nước mắt, một lần nữa nói với anh: “Không phải anh, là vấn đề của tôi.”

“Không phải vấn đề của em, em đừng nghĩ lung tung, em không có vấn đề gì cả.” Nguyên Duy nói liên tục, để có thể nhìn vào mắt cô khi nói chuyện, anh quỳ một gối xuống bên giường, nói với Phó Nhuận Nghi, “Rượu em uống tối nay rất có thể có vấn đề, nên em mới có chút khác thường.”

Phó Nhuận Nghi mơ hồ đoán được khả năng này, nhưng không biết làm cách nào để xác minh.

Cô thường dùng đồ chơi tình dục để giải tỏa căng thẳng, mặc dù đôi khi tự vấn bản thân rằng chơi loại đồ chơi này có ổn không, nhưng sau khi tự vấn xong cô vẫn tiếp tục chơi, nhất là những lúc mất ngủ có thể dùng để hỗ trợ giấc ngủ.

Nhưng tối nay lúc ở trong phòng tắm, món đồ chơi đó dường như không còn tác dụng như trước nữa.

Hoá ra cô thật sự không bình thường.

Phó Nhuận Nghi hiểu ra, cô hỏi Nguyên Duy: “Vậy là anh đến để giúp tôi?”

Nguyên Duy thật sự không thể nào thản nhiên nhận lấy cái danh hiệu người tốt đường hoàng như vậy sau khi mọi chuyện đã xong.

Anh không phải kiểu người theo đuổi đạo đức cao thượng, nhưng cũng biết rất rõ đây có lẽ là chuyện Phó Nhuận Nghi cần vào tối nay, song hành vi của anh cũng khác xa với sự cống hiến vô tư.

Mấy phút cuối cùng, trong đầu Nguyên Duy căn bản không có chút lo lắng nào cho Phó Nhuận Nghi, so với việc giúp đỡ thì anh càng giống một kẻ xâm phạm có ưu thế sức mạnh tuyệt đối hơn.

Khi dopamine và adrenaline sắp đạt đến đỉnh điểm, mỗi giây trôi qua đều là cảm giác chìm đắm mất kiểm soát nhưng lại vô cùng tỉnh táo, Nguyên Duy biết rất rõ mình đang làm gì.

Lần đầu tiên trong đời anh không thể định nghĩa được hành vi của chính mình.

Nguyên Duy sẽ không tô vẽ cho bản thân bằng cách thuận theo lời Phó Nhuận Nghi, nhưng lúc này, dường như anh cũng có chút bài xích việc phải tìm hiểu kỹ động cơ của mình.

Nguyên Duy vẫn im lặng.

Sự im lặng của anh khiến cho căn phòng nhỏ phủ ánh đèn vàng mờ ảo này bỗng trở nên ngột ngạt.

Ánh mắt Phó Nhuận Nghi tối sầm lại, cô tưởng là do mình ép buộc Nguyên Duy, chẳng lẽ làm chuyện này với người mình không thích lại đau khổ đến vậy sao? Cô đã đồng thời thực hiện một cuộc ép buộc về mặt đạo đức và cưỡng bức thân thể anh.

Phó Nhuận Nghi biết, chuyện này đương nhiên không thể dễ dàng định nghĩa là ‘giúp đỡ’.

Vừa rồi cô rất thoải mái.

Cho dù là tâm lý hay sinh lý thì cảm giác đều rất tuyệt vời. Cô có chút sốt ruột nói: “Tôi có thể bồi thường cho anh.” “Bồi thường?” Nguyên Duy nhìn cô, “Cho tôi tiền?”

Trước đây khi còn làm người mẫu, cô từng theo ekip của Bàng Như đến Phuket chụp ảnh. Trước khi về nước, Như Như đã mời mọi người đến quán bar nam để mở mang tầm mắt. Phó Nhuận Nghi cảm thấy dịch vụ của họ quá mức ân cần và nhiệt tình, nói tiếng Anh lại rất kỳ quặc khó nghe. Lúc đó ngoại trừ ‘cảm ơn’ và ‘không cần’ ra, Phó Nhuận Nghi không nói thêm lời nào khác, cũng không rành về giá cả trong ‘lĩnh vực’ này lắm.

Nhưng Phó Nhuận Nghi cảm thấy Nguyên Duy rất tốt, cho dù là bồi thường bằng tiền thì cũng nên thể hiện đủ thành ý: “Tôi đưa anh gấp đôi mức giá cao nhất, được không?”

Nguyên Duy khẽ nheo mắt: “Mức giá cao nhất?”

Ngón cái và ngón trỏ chụm lại thành một vòng tròn như đang tích tụ sức mạnh, anh búng lên trán Phó Nhuận Nghi một cái: “Dụ dỗ người ta làm trai bao là phạm pháp đấy, em cũng gan thật.”

“Duỗi tay ra đây.”

Phó Nhuận Nghi nghe vậy thì nghi hoặc nhìn Nguyên Duy, sau đó cô chầm chậm bỏ bàn tay đang xoa cái trán hơi đau nhức xuống, ngoan ngoãn xòe tay ra rồi đưa đến trước mặt Nguyên Duy, coi như là một hình phạt khác sau khi bị búng trán.

Nhìn cô dùng sức nắm chặt các ngón tay rồi lại run rẩy không kiểm soát được, Nguyên Duy không khỏi bật cười.

Anh không có suy nghĩ trẻ con muốn đánh vào lòng bàn tay cô, nhưng cũng không nỡ để dáng vẻ đã chuẩn bị sắn sàng của cô trở nên vô ích. Thế là anh rút bàn tay đang đút trong túi quần ra, làm bộ giơ lên rồi giả vờ đánh vào lòng bàn tay cô một cái.

Một tiếng “cạch” giòn tan nhưng không hề đau, để lại một miếng kim loại nhỏ trong lòng bàn tay Phó Nhuận Nghi.

Phó Nhuận Nghi nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa dự phòng nằm lẻ loi.

Nguyên Duy nói như vậy không an toàn, bảo cô sau này đừng để chìa khóa dự phòng trong hòm thư cũ nữa.

Anh lo lắng sẽ có người đàn ông khác tự tiện vào nhà như anh, càng lo lắng Phó Nhuận Nghi sẽ tiếp nhận tất cả những người đến như cách cô đã làm với anh.

Phó Nhuận Nghi rất nghe lời, khẽ gật đầu, đồng thời chủ động đưa ra cách cải thiện. Cô nghĩ đến một nơi khác thích hợp hơn: “Vậy tôi để nó dưới chậu cây cảnh ở cửa ra vào.”

“Không được.” Nguyên Duy lập tức phản đối, “Như vậy cũng không an toàn.” Giọng anh hạ thấp xuống, nói với Phó Nhuận Nghi, “Hơn nữa, việc em để chìa khóa ở đâu cũng không nên nói cho tôi biết.”

Nói xong Nguyên Duy đứng dậy, nhặt chiếc áo phông của mình ở cuối giường lên rồi nhanh chóng mặc vào, chiếc áo sơ mi dùng làm áo khoác thì được anh giũ hai cái rồi cầm trên tay.

Thân hình cao lớn của nam giới khiến cho căn phòng ngủ nhỏ vốn đã chật chội của Phó Nhuận Nghi nay càng thêm chật hẹp hơn, dù đồ đạc của cô rất nhiều nhưng được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp.

Những món đồ với gam màu ấm áp nhẹ nhàng như bức tranh vẽ nguệch ngoạc, chồng sách nhỏ xếp chồng lên nhau, đồ chơi bằng mây tre đan, lịch xé và chiếc lọ gốm miệng rộng đựng đầy thứ linh tinh, tất cả đều mang một vẻ thanh thuần và thoát tục giống như chủ nhân của chúng.

Còn Nguyên Duy với vẻ mặt lạnh nhạt lại trông vô cùng lạc lõng, chỉ một cử động nhỏ trước ánh đèn ngủ hình mặt trăng màu ấm, bóng của anh in trên giấy dán tường như một sinh vật khổng lồ đáng sợ đang từ từ ập đến, sắp nuốt chửng những món đồ chơi nhỏ vô tri này.

Sau khi quét mắt nhìn quanh phòng, Nguyên Duy suy nghĩ một lúc rồi lại bước đến trước mặt Phó Nhuận Nghi. Anh lần nữa ngồi xổm xuống, nhưng không còn tự nhiên nghiêng người lại gần để nói chuyện với cô như trước mà giữ khoảng cách với cô bằng chiều dài của giường, khoảng cách một cánh tay.

“Lát nữa cho tôi mượn nhà vệ sinh rửa mặt qua rồi tôi đi luôn. Em có cần tôi làm gì không?”

Phó Nhuận Nghi vùi mặt vào hai cánh tay đang đặt song song, mí mắt nặng trĩu vì cơn buồn ngủ kéo đến. Cô mơ màng chống chọi với cơn buồn ngủ, lại nhanh chóng mở mắt ra, cố gắng tập trung nhìn Nguyên Duy.

Thấy cô không hiểu, Nguyên Duy đổi cách nói khác. “Em có thể đưa ra một yêu cầu với tôi.”

“Đưa ra yêu cầu?”

“Ừ.” Nguyên Duy đáp, rồi bổ sung, “Tốt nhất là bình thường một chút.”

Phó Nhuận Nghi nhanh chóng suy nghĩ, như thể có thêm động lực, đôi mắt cô sáng lên. Nhưng dường như lại lo lắng yêu cầu của mình không nằm trong phạm vi “bình thường” mà Nguyên Duy công nhận, cô bèn giọng hỏi dò: “Tôi muốn uống nước, anh có thể lấy giúp tôi trong tủ lạnh được không?”

Nguyên Duy nghe xong cứ tưởng Phó Nhuận Nghi đang nói đùa, nhưng rồi lại nghe cô giải thích lý do đưa ra yêu cầu này.

“… Tôi không muốn động đậy nữa.”

Cảm giác run rẩy bí ẩn đã dừng lại, nhưng hai chân vẫn tê cứng, đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác mất cảm giác với chính cơ thể mình.

Thấy Nguyên Duy dường như cũng chìm vào im lặng, Phó Nhuận Nghi có chút hoài nghi, thấp giọng hỏi: “Như vậy là không bình thường sao?”

“Bình thường.” Nguyên Duy gật đầu, chỉ là có hơi bình thường quá mức, “Nước trong tủ lạnh đúng không?”

“Trà ô long nhé!” Phó Nhuận Nghi vội vàng nhắc nhở. Cô thật sự rất khát.

Nguyên Duy nhanh chóng quay lại, lấy đồ rất chính xác, nhẹ nhàng mở nắp chai trà ô long rồi đưa cho Phó Nhuận Nghi. Vốn định nhắc nhở cô một câu là uống nhiều trà vào đêm khuya dễ ảnh hưởng đến giấc ngủ, nhưng chợt nghĩ đến việc có lẽ đây là thói quen sinh hoạt của cô, người khác không có quyền can thiệp,

nên anh không nói ra, nhìn cô hình như rất khát nước mà uống ừng ực từng ngụm lớn.

Uống đã khát xong, Phó Nhuận Nghi cũng nhận ra ánh mắt của Nguyên Duy, đôi môi hồng hào rời khỏi miệng chai, khựng lại giây lát rồi nói: “Nước này rất ngon, vị trà thanh mát.”

Nguyên Duy thản nhiên đáp lại: “Vậy sao?” “Ừm.”

Cách tiễn khách độc đáo của cô là nói với khách rằng: “Trong tủ lạnh nhà tôi còn rất nhiều, lúc về anh có thể lấy một chai uống thử.” Nói xong còn lộ ra vẻ nghi ngờ, “Anh không khát sao? Vừa nãy anh đổ nhiều mồ hôi thế mà…”

Lúc anh vận động trên người cô, có mấy giọt mồ hôi rơi xuống ngực Phó Nhuận Nghi.

Cảm giác kỳ lạ đó trái ngược hoàn toàn với nhận thức của cô. Cô cứ tưởng mồ hôi là phải nóng, thậm chí là nóng rát, nhưng sự thật là khi mồ hôi rời khỏi cơ thể và tích tụ, chúng sẽ nguội đi rất nhanh.

Lúc rơi xuống sẽ cho cảm giác mát lạnh.

Còn thứ nóng hay thậm chí là nóng rát lại là làn da của cô.

Trong đầu không khỏi hiện lên một số hình ảnh hoang đường vừa xảy ra, Phó Nhuận Nghi vội vàng ngăn lại, cố gắng dùng sự nhiệt tình giới thiệu để khiến bản thân trông có vẻ nghiêm túc hơn, cô nói với Nguyên Duy: “Loại này thật sự rất ngon.”

Trông cô quá thành tâm thành ý, nếu từ chối thì ngược lại có vẻ như phụ lòng tốt của cô.

Nguyên Duy cảm thấy buồn cười: “Biết rồi, tôi sẽ lấy, cảm ơn em.” Anh khom lưng, đặt chiếc nắp chai nước đang cầm trên tay lên chỗ trống của chiếc tủ thấp, quay người nói: “Tôi về nhé.”

Phó Nhuận Nghi khựng lại giây lát, nói: “Ừm.”

Đây là lời tạm biệt tốt nhất, bởi vì nói “Tạm biệt” hay những lời khách sáo khác thì lại quá thừa thãi.

Phó Nhuận Nghi đặt chai nước đã uống hết bên cạnh chiếc nắp chai, tay nắm chặt chiếc chìa khóa kim loại, nằm úp mặt trên chiếc giường nhỏ của mình.

Khả năng cách âm giữa các tầng của chung cư cũ không được tốt lắm, trong căn phòng nhỏ như vậy lại không thể cản trở âm thanh, cô lặng lẽ lắng nghe những âm thanh khác nhau phát ra từ Nguyên Duy ngoài kia, không bỏ lỡ một chút nào… Tiếng nước rửa mặt trong phòng tắm, tiếng bước chân, cuối cùng là tiếng đóng cửa.

Trong sự yên tĩnh bất chợt ập đến, chú mèo con của cô kêu lên hai tiếng, như thay cô nói lời tạm biệt cuối cùng.

Mọi thứ đều đã lắng xuống

Phó Nhuận Nghi đưa tay ấn đèn ngủ sang chế độ đèn ngủ, lật người lại, quấn chăn bông rồi nhắm mắt.

Sự nặng nề trong cơ thể và sự nhẹ nhõm về tinh thần giằng xé lẫn nhau, nhanh chóng đưa cô vào giấc ngủ.

Đêm qua trời mưa đúng không nhỉ?

Phó Nhuận Nghi cảm nhận được hơi ẩm.

Tiếng đàn du dương lúc trầm lúc bổng như khơi dậy từng hơi thở, còn có cả không khí lạnh lẽo khác hẳn tiết trời đầu hạ ở Tân Loan ập đến vây lấy cô.

Lần luyện tập cuối cùng kết thúc, cô hạ cây đàn vĩ cầm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cổ thụ đẫm mưa, hoa trắng tàn lụi.

Trong giấc mơ, Phó Nhuận Nghi đã nhận ra đây là tiết trời sang thu của Sùng Bắc.
— QUẢNG CÁO —