"Đúng vậy, nhà trong làng này chỉ có giấy chứng nhận đất đai, không có chứng nhận bất động sản, lúc bán thì bán đứt luôn."
Dư Tri Ý À lên một tiếng, nghĩ đợi lát nữa về rồi hỏi ý kiến Lục Cảnh Niên, có nên mua ngôi nhà bên cạnh không.
"Hai người nếm thử rượu này xem, là tôi tự ủ."
Dư Tri Ý chỉ vào bình màu trắng gạo hỏi, "Đây là rượu vải sao?"
"Đúng vậy, rượu vải, nếm thử không?"
Mở nắp ra, mùi vải thiều nồng nàn xông vào mũi, Lương Côn rót cho mỗi người một ly, Dư Tri Ý nhấp một ngụm, mùi rượu thơm ngọt không cay.
Nói là rượu nhưng lại không bị cay sặc nhưng nói là nước hoa quả, thì lại có hương rượu, một ly rất nhanh đã thấy đáy.
Lục Cảnh Niên uống từ tốn hơn, nhấp hai ngụm thì đặt xuống một bên, giống như hắn trời sinh không có ham muốn đặc biệt gì, đồ ăn ngon, cảnh đẹp, trong mắt hắn đều là dệt hoa trên gấm, chỉ thờ ơ thưởng thức.
Dư Tri Ý uống xong hai ly, hỏi: "Chú Lương, rượu này có công thức bí truyền gì không ạ?"
"Cái này thì có công thức bí truyền gì, để chú Hứa cậu nói cho nghe."
Hứa Thành Văn vào trong nhà lấy giấy bút, viết công thức ủ rượu ra.
Nguyên liệu có vải, đường phèn, rượu trắng, ủ theo tỉ lệ 1:3, đổ rượu trắng ngập vải với đường phèn là được, chuẩn bị một cái bình thủy tinh, rửa sạch, tráng qua bằng rượu tiêu độc, lau khô, tiếp theo xử lý vải, vải phi tử cười với quế vị thích hợp để ủ rượu nhất, vải rửa sạch bỏ vỏ và hạt, cho vào bình thủy tinh đã chuẩn bị, rải đường phèn lên, cuối cùng rót rượu trắng vào, đóng chặt nắp bình, phần còn lại để cho thời gian quyết định.
"Cảm ơn chú Hứa, cháu sẽ thử ủ."
"Phương pháp này áp dụng được cho rượu mơ, dâu tằm, thanh mai, hoa đào, chỉ cần biến tấu đôi chút là được, mơ hay thanh mai thì phải để ráo nước mới có thể ủ, nếu không sẽ dễ bị hư."
"Nhớ rồi ạ." Dư Tri Ý nói.
Cơm nước xong, Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên tranh dọn bàn, Hứa Thành Văn đi tới bưng đồ, trong lúc vô tình, Dư Tri Ý nhìn thấy tay Hứa Thành Văn, lúc này mới phát hiện, bàn tay phải của ông chỉ có bốn ngón, chỗ ngón út trống không.
Hứa Thành Văn đứng trước cửa bếp ngăn hai người lại, nói với Lương Côn: "Lão Lương, anh dẫn hai đứa đi nghỉ đi, phòng bếp một mình em làm là được."
Lương Côn dẫn hai người ra trước nhà, làn gió thổi qua, không khí ở đây mát mẻ hơn trong thị trấn, Lương Côn pha một ấm trà, "Các cậu ngồi đây, tôi xuống phụ một lát, chú Hứa mấy cậu tính tình chậm chạp, làm việc cũng chậm, tôi phải đi giúp."
Dư Tri Ý đứng dậy, "Chú Lương, để cháu làm cho."
"Không cần, không cần, các cậu cứ ngồi đi."
Phòng bếp cách đó không xa vang lên tiếng Hứa Thành Văn: "Anh cứ đi ra tiếp khách đi, lúc trước anh nói thế nào, anh chủ ngoại em chủ nội, việc lớn trong nhà anh làm chủ, những việc khác giao cho em, mấy việc nhỏ này mà em làm không được sao? Đi nhanh đi."
Lục Cảnh Niên rót cho Dư Tri Ý một chén trà, cắt ngang ánh mắt anh: "Cậu thích ngôi nhà nhỏ cách vách sao?"
"Hả? Tôi còn chưa nói mà sao anh lại biết? Anh là con giun trong bụng tôi à?"
"Cậu chỉ thiếu điều muốn viết dòng chữ Tôi thích nơi này lên trên mặt thôi."
Dư Tri Ý uống một ngụm trà, cười nói: "Rõ lắm sao? Tôi thật sự rất thích nơi này, muốn mua nó, anh cảm thấy sao?"
"Nếu cậu tính ở đây lâu dài thì có thể mua, thỉnh thoảng tới đây nghỉ dưỡng cũng được, nhưng nếu nhất thời mới mẻ, thấy hoa lá đẹp nên mua, thì tôi khuyên cậu không nên làm như vậy.
Không nên nhất thời tiêu phí lung."
Dư Tri Ý gật đầu, "Tôi cũng nghĩ như vậy, để tôi suy xét thêm."
Lương Côn đi được vài phút lại bưng một đĩa dưa gang ra, cười nói: "Chú Hứa mấy cậu không cho tôi vào phòng bếp, thế nào, trà này uống có quen không?"
Dư Tri Ý gật đầu, "Mùi rất thơm, dịu họng, hậu vị ngọt, chú Lương, đầy là trà gì vậy?"
"Trà ô long lạnh."
Mấy người trò chuyện với nhau, Lương Côn đột nhiên nói ra một câu: "Hai người tính sau này định cư ở đây luôn sao? Giống tôi với người yêu tôi."
Nghe thấy lời này, Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên hai mặt nhìn nhau, Dư Tri Ý vội dành nói trước: "Chú Lương, chú hiểu nhầm rồi, Cảnh Niên chỉ là tới đây du lịch, rất nhanh sẽ phải đi, còn cháu, cháu tạm thời cũng không xác định, trừ khi thành phố này ghét bỏ cháu, thì cháu vẫn sẽ ở lại đây."
Lương Côn xấu hổ cười, nói sang chuyện khác, kể chuyện về mình và Hứa Thành Văn, "Lúc nãy hai người chắc cũng thấy, ngón út của chú Hứa mấy cậu là do cha ruột của mình chém đứt, một chém kia cũng chặt đứt luôn tình cha con giữa hai người, cha của em ấy cảm thấy hành vi của chúng tôi là trái với trời đất, trái với luân thường, ở thời đó, trên trấn đột nhiên xuất hiện một cặp đôi đồng tính, cả hai
bị xem là nỗi hổ thẹn của cả trấn, họ đánh đồng đồng tính là bệnh AIDS, cha Thành Văn bắt em ấy chọn, chọn tôi hay là gia đình, em ấy không chọn cũng không muốn chọn, Thành Văn bị ông ấy nhốt nửa tháng, cuối cùng chặt đứt ngón tay, đuổi ra khỏi nhà, nhưng mà tất cả đều là chuyện đã qua."
Dư Tri Ý đổ mồ hôi lạnh, Lương Côn kể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nhưng con đường đầy chông gai và nước mắt mà họ phải đi qua họ đã có dùng khí lớn nhường nào để rời bỏ quê hương đi tới một thành thị xa lạ, Dư Tri Ý nâng chén trà lên, "Chú Lương, cháu kính hai chú, kính tình yêu của hai người."
Lục Cảnh Niên yên lặng lắng nghe, yên lặng nâng chén.
Hai giờ rưỡi chiều, hai người đứng dậy tạm biệt ra về, Hứa Thành Văn tặng cho hai người rất nhiều quà, xoài, lá trà, bốn chai rượu tự ủ,...!Dư Tri Ý từ chối không được đành phải nhận hết, liên tục nói cảm ơn.
Đang chuẩn bị đi, Lục Cảnh Niên đột nhiên mở miệng: "Chú Hứa, có thể hỏi xin chú một thứ được không?"
"Đương nhiên được, cậu muốn cái gì cứ nói."
Lục Cảnh Niên chỉ vào luống mùa hè bất tận nở rộ trước sân nói, "Cháu muốn xin hạt giống của nó."
"Cậu chờ một chút, để Chú Lương cậu vào trong lấy cho."
Lúc bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ, di động Lục Cảnh Niên vang lên thông báo wechat, là chị dâu nhắn tới: [Anh trai chú về Quảng Châu rồi, đã liên lạc với chị, chú về đi.]
Lục Cảnh Niên nhắn tin trả lời: "Chậm nhất ngày mốt em sẽ về., ngập ngừng mấy giây, cuối cùng lại xóa đi, cất điện thoại vào túi, đuổi theo Dư Tri Ý, nhét hạt giọng mùa hè bất tận vào trong túi anh, "Cho cậu."
"Sao anh biết tôi muốn?"
"Không phải cậu nói tôi là con giun trong bụng cậu sao? Đoán."
"Vậy anh lại thử đoán xem bây giờ tôi đang nghĩ cái gì?"
Lục Cảnh Niên đột nhiên muốn xoa đầu anh, nhưng hắn không làm, cười nói: "Cậu bây giờ muốn ngủ, muốn nằm giữa bụi hoa ngủ."
"Anh lại đoán đúng," Dư Tri Ý cười cong mắt, "Về nhà thôi, tôi muốn ngủ bù một giấc."
"Được, về ngủ, tôi giúp cậu trông cửa hàng."
"Bao hạt giống này chắc sẽ nở một mảng hoa lớn, tôi vẫn chưa nói với anh đúng không, tầng thượng lầu 3 là một vườn hoa, trên đó có một mảnh đất nhỏ, có thể gieo ở đó, anh muốn giúp tôi trồng nó không?"
Lục Cảnh Niên cười nói: "Được, chúng ta cùng nhau trồng."
Xe đặt trước rất nhanh đã tới, men rượu cũng chậm rãi lên, mặt Dư Tri Ý đỏ bừng như màu lựu, Lục Cảnh Niên đỡ Dư Tri Ý lên xe, ngồi xuống bên cạnh anh.
Đường về đi dọc theo núi Tô Phong, một bên là núi xanh, một bên là ven biển, tài xế hỏi Lục Cảnh Niên muốn mở cửa sổ hay điều hoà, Lục Cảnh Niên nói mở cửa sổ.
Màu xanh của biển dường như không thấy điểm cuối, gió biển thổi vào trong xe, mang theo tiếng sóng vỗ vách đá, Dư Tri Ý chậm rãi nhắm mắt lại, nghiêng người về phía Lục Cảnh Niên.
Lục Cảnh Niên nhìn thoáng qua, gác đầu Dư Tri Ý lên vai mình, nhẹ nhàng xoa xoa đầu anh.
Dư Tri Ý cố gắng kìm lại nhịp tim, bàn tay nhét trong túi nắm chặt bao hạt giống mùa hè bất tận, hi vọng mùa hè này dài thêm một chút, lại dài thêm một chút.
Xe chạy vào nội thành, trời xanh, mây trắng, hoa tử kinh, hoa giấy tạo thành phong cảnh, thong thả lùi về sau, Lục Cảnh Niên nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Dư Tri Ý.
Về tới cửa hàng, cách bậc thang đã nghe thấy tiếng nhạc vang lên.
Là bà Bình, bà Bình ôm Sở Liêm ngồi trước cửa hàng bán hoa, bên cạnh để nước trái cây của Đàm Vĩ với quạt nhỏ của Úc Lê, chiếc đài nhỏ trên bàn đang phát bài Nữ nhân hoa, là ca khúc nổi tiếng nhất của Mai Diễm Phương.
"Bà Bình!"
Dư Tri Ý đi lên chào hỏi, "Sao bà lại tới đây?"
Bà Bình trông gầy và thiếu sức sống hơn trước đây, "Đương nhiên là tới mua hoa, không lẽ lại tới mua cá? Ông chủ có việc vui, cậu hôm nay có việc gì vui vậy?"
Úc Lê ló đầu ra, nhỏ giọng nói: "Bà Bình đang giận, anh mau dỗ đi."
Đàm Vĩ làm vẻ mặt anh liệu mà làm, rồi quay người về tiệm mình.
Dư Tri Ý mở cửa cuốn lên, "Bà Bình, bà muốn hoa gì, cháu gói cho bà."
Bà Bình chờ Nữ nhân hoa phát xong mới đứng dậy, vuốt ve mèo con, chậm rãi nói: "Bồ công anh, tôi nghe trong radio nói, bồ công anh có ý nghĩa là không ngừng yêu, còn có một nghĩa khác là những người có tình rồi sẽ gặp lại."
Dư Tri Ý khó xử, "Bà Bình, hoa khác được không ạ? Hoa hồng, cát tường, bách hợp, dành dành, ý nghĩa của chúng cũng rất đẹp."
"Tôi chỉ muốn bồ công anh."
"Nhưng cháu...!không có bồ công anh."
Bà Bình thất vọng quét mắt nhìn hoa trong cửa hàng, dường như không có bông hoa nào lọt được vào mắt bà, bà nói: "Vậy thôi, tôi không cần."
Nhìn bà Bình bước đi tập tễnh, đáy lòng Dư Tri Ý bỗng cảm thấy khó chịu, nhưng trong tiệm thật sự không có bồ công anh.
Lục Cảnh Niên vỗ vai anh, mùa này không phải mùa hoa bồ công anh, muốn tìm bên ngoài cũng không được.
"Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra, hình như trước đây tôi từng thấy hoa bồ công anh bất tử trên mạng."
Dư Tri Ý nhanh chóng lấy điện thoại tìm, thật đúng là có, là hoa khô, hoa còn nguyên những cánh lông màu trắng thổi một chút sẽ bay, người ta dùng keo phủ lên, mài thành hình tròn, bông hoa bồ công anh được bọc trong lớp keo trong suốt, thoạt nhìn sinh động như thật, lấp lánh như pha lê.
Lục Cảnh Niên ghé đầu nhìn, "Rất đẹp, trang web gì vậy, gửi tôi xem."
Dư Tri Ý tưởng hắn cũng thích, gửi địa chỉ trang web cho hắn, lúc chuẩn bị đặt hàng, Lục Cảnh Niên đột nhiên ngăn lại, "Tôi đặt rồi, chậm nhất ngày mai sẽ có hoa."
Buổi tối, cơm nước xong, hai người ngồi ngoài ban công ngắm sao, sao hôm nay rất ít, Dư Tri Ý nhìn sao trời nói: "Trời hình như muốn mưa, anh nhìn bên kia xem, mây đen kịt một mảnh."
Lục Cảnh Niên dựa vào bên cạnh, nhẹ giọng Ừm một tiếng.
"Mệt không? Đi nghỉ thôi, tối đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe, nếu không ngủ được thì có thể gọi tôi dậy, tôi cùng anh ra biển hóng gió." Dư Tri Ý nói.
Lục Cảnh Niên nhìn gói thuốc để trên giàn hoa, "Tôi thật ra không hút nhiều chỉ thích cảm giác nhìn khói thuốc bị gió cuốn đi từng chút một."
"Ừm, tôi biết."
Dư Tri Ý vỗ vai hắn chuẩn bị về phòng, đột nhiên bị Lục Cảnh Niên nắm chặt cổ tay giữ lại, "Tri Ý, muốn tâm sự không?"
"Được, anh nói, tôi nghe.".