Cậu được người ta đặt cho cái tên Liên Ngọc, Liên trong hoa sen, Ngọc trong bạch ngọc. Cái tên hay là vậy, ấy thế mà chốn dung thân của cậu lại là nơi bẩn thỉu, lấy việc thỏa mãn dục vọng của khách nhân là trên hết, trái tim của cậu có khi cũng bị nhuộm bẩn theo mất rồi. Hắn là Cận Song Thành, vốn dĩ đến nơi này cũng chỉ vì muốn điều tra chút chuyện, gặp được cậu thiếu niên nhìn như yếu đuối nhu nhược ngày ấy bỗng nhiên lại sinh ra lòng thương tiếc. Nhưng ai ngờ được rằng chỉ vài phút sau hắn liền nhận ra người ấy không phải đơn thuần như mình vẫn nghĩ, hóa ra sống giữa cái nơi bùn nhơ như thế này, tâm hồn dù có đẹp đẽ hay trong sạch đến mấy cũng không thể nào tránh khỏi việc bị vấy bẩn, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi.
Nhưng có vẻ như hắn nhầm rồi, Liên Ngọc chẳng phải là cái tên được lấy để che đi thân phận của cậu thiếu niên ngày đó, cũng như thực tế cậu cũng chẳng phải là bị vấy bẩn bởi cái nơi bán rẻ tiếng cười ấy. Chỉ là quá khứ của cậu đã từng đau đớn quá, đau đớn đến mức độ tôn nghiêm của cậu cũng chẳng cần, cậu chỉ muốn chứng tỏ, chứng tỏ rằng cậu có thể sống tốt lắm, chẳng cần thiết phải dựa vào bất cứ ai cả. Cuối cùng thì hắn cũng không thể kìm được mà ôm cậu vào lòng, trở thành nơi mà cậu có thể ngả đầu khi mỏi mệt, cho cậu thứ cảm tình mà cậu vẫn luôn kiếm tìm, chẳng biết từ bao giờ mà hắn đã yêu cậu mất rồi.