[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 145: Trần Thanh tái xuất!



Chiếc xe ngựa lăn trên con đường vắng, rồi dừng lại trước một khách điếm. Từ trên xe bước xuống một người. Nếu để tả vị khách mới đến này, chỉ có thể dùng bốn từ: “kính cổng cao tường”.

Vị khách này xem chiều cao chắc hẳn là nam. Lí do dùng từ “chắc hẳn” là bởi người này bận một bộ trang phục màu đen phủ kín, không nhìn được dáng người rõ ràng, đã vậy, hắn còn mang một mũ trùm đầu bằng vải đen phủ che kín mặt, cảm giác rất “tà khí”.

May cho người này là hắn đến huyện Thọ Xương vào lúc sắp cử hành “Đại hội võ lâm”. Thời điểm này, không thiếu những cao nhân ẩn cư từ khắp nơi tề tụ, “thời trang” cũng muôn màu muôn vẻ, nên so ra, tạo hình của người này cũng không có gì nổi bật quá. Chứ nếu hắn đến đây vào những thời điểm khác, cho dù huyện Thọ Xương đã quen với việc trông thấy mấy cao thủ võ lâm, cũng không tránh khỏi việc tò mò theo dõi.

Tiểu nhị nhanh chóng ra đón người vừa đến, hơi sững sờ một chút trước tạo hình quá “kín đáo” của đối phương, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm hành nghề, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cung kính chào đón người vừa bước đến cạnh mình, nhìn mặt nạ bằng bạc trên mặt đối phương, tiểu nhị thở dài: “lại nữa rồi”.

Số là từ ba năm trước, vị “Trần mỹ nhân” nào đó đột ngột leo thẳng lên vị trí số một của “Mỹ nhân bảng”, sau đó chiễm chệ ngồi trên ấy luôn mà không chịu xuống. Giang hồ dậy sóng, kèm theo những kẻ mê đắm muốn được một lần trông thấy dung nhan, không thiếu những thành phần “ăn theo” vị mỹ nhân này.

Thế là tạo hình “bạch y che mặt nạ” ngày một phổ biến, đi đâu cũng thấy đầy cả đường. Sau ba năm, mặc dù tình trạng trên đã giảm bớt, nhưng vẫn còn những kẻ “kiên trì” theo đuổi phong cách này, khiến tiểu nhị nhìn nhiều đến mức “miễn dịch”. Bây giờ trong thấy vị khách mới này, hắn chỉ có thể thờ dài nhủ thầm: “lại có một kẻ ăn theo”.

Trần Thanh nhìn tiểu nhị trước mặt mình, không hiểu sao đối phương sau khi nhìn thấy cậu thì nhăn mày, trợn mắt, lộ vẻ “nuốt không trôi”. Nhìn lại tạo hình của bản thân, cậu tự “kiểm điểm”: có phải mình mặc đồ “khác loại” quá không?

Nếu có một người hiện đại này trông thấy Trần Thanh lúc này, hẳn phải gào rú lên: “Thần chết kìa!!!!!!!!!!!!”. Chính xác, tạo hình cậu bây giờ là của “Thần Chết”. Nếu trên tay cậu có thêm một cái lưỡi hái nữa, đảm bảo như từ trong phim bước ra.

Nhưng hiển nhiên, ở đây sẽ không có một vị khách xuyên không nào ngoài Trần Thanh, cho nên bộ trang phục mà cậu tìm được trong không gian tùy thân của mình sẽ không có ai nhận ra, nhiều nhất người khác chỉ có thể cho rằng cậu lập dị thôi.

Trần Thanh thở dài, đành chịu thôi, ai bảo mớ tóc trên đầu cậu quá khó trị chi.

Vâng, mái tóc của Trần Thanh đã chuyển bạc, đây là hậu quả mà lần trước “hấp thu nội lực” gây ra. Trần Thanh cũng làm đủ mọi cách để khôi phục, thế nhưng không có kết quả. Linh tuyền không tác dụng, cậu bèn thử nhuộm tóc của mình, thế nhưng việc này quá mất thời gian, cậu lại là “tay mơ” không có kinh nghiệm, kết quả là tóc của cậu sau khi được nhuộm lại chỗ trắng chỗ đen, xấu như một chú kiki bị ghẻ vậy. Sau khi thấy tạo hình của mình quá ghê tởm, Trần Thanh quyết định mặc kệ chúng nó, tóc trắng thì tóc trắng vậy, tạo hình cũng ngầu lắm chứ.

Tự an ủi bản thân là vậy, thế nhưng bảo mang một đầu trắng tinh ra ngoài thì Trần Thanh vẫn còn “thiếu tự tin”. Thế là sau khi học được võ công, cậu dùng tạo hình này mà ra ngoài gặp thiên hạ.

Theo chân tiểu nhị vào khách điếm, Trần Thanh nhìn đám người đông đúc bên trong, nhăn mày. Quả nhiên, giang hồ giang hồ, một đám người rãnh rỗi không có việc gì làm, chỉ chờ có chuyện là bu vào như ruồi thấy c-t. Trần Thanh rất có ác cảm với nhân sĩ giang hồ, cậu không quên được quá khứ mấy năm trước, cậu bị đám người này xoay vòng ra sao. Trong mắt Trần Thanh, đám người này “Thạch Sanh thì ít, mà Lý Thông thì nhiều”.

Theo chân tiểu nhị đến ngồi vào bàn còn trống, Trần Thanh gọi vài món ăn bình thường rồi ngồi “hóng chuyện”. Vâng, mục đích chủ yếu cậu đến nơi đây, ngoài việc tìm Phương Bảo Địa ra, thì chính là hóng chuyện. Ba năm sống tách biệt xã hội, Trần Thanh đã hình thành tính cách “Bà Tám” rồi. Thế là, nghe nói có Đại hội võ lâm, cậu không thèm nghĩ nhiều đã chạy đến đây.

-Đại ca à, huynh nghĩ lần này ai sẽ làm Minh chủ võ lâm?

Trần Thanh vừa ngồi chưa được bao lâu, bàn bên cạnh đã truyền đến giọng bàn tán, cậu im lặng ngồi nghe.

-Còn ai vào đây nữa, chắc hẳn là Liễu minh chủ sẽ tiếp tục làm tiếp rồi, ai dám tranh với ngài ấy chứ!

Một giọng nam khác vang lên, Trần Thanh liếc mắt nhìn sang, bàn bên cạnh có bốn người, xem trang phục có lẽ mà đệ tử của một môn phái nào đó. Vị đại ca mà hai người kia hỏi có vẻ mặt đăm chiêu, trầm tĩnh.

Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn trầm giọng trả lời.

-Cũng chưa chắc, ta nghe nói lần này Phương thần rèn có ý tranh chức.

Hai người kia giật mình, một người ốm hơn vội hỏi.

-Đại ca, tin đúng không vậy? Không phải tên đó đã rời Nam Hồng Sơn rồi sao, còn tranh với giành cái gì nữa!

Người còn lại tiếp lời, giọng gay gắt, chính là kẻ mà lúc nãy ủng hộ Liễu Đại Thiên.

-Năng lực như vậy mà cũng muốn tham gia? Cho ba phần mực hắn đã muốn mở xưởng nhuộm rồi. Chỉ là một tên thợ rèn nhỏ nhoi cũng đòi tranh cái gì mà tranh, không thấy nhục à.

-A Đinh!

Vị đại ca kia vội lớn giọng ngăn người vừa lên tiếng, dáo dác nhìn xung quanh, hắn thấp giọng.

-Đệ điên rồi à, Phương thần rèn là để cho đệ nói như vậy à?

Người tên A Đinh vẫn cố chấp.

-Đệ có nói gì sai đâu. Nếu tên đó vẫn còn là trưởng lão thì đệ không có ý kiến, nhưng tên này bị giáng chức, chỉ là một đà chủ nhỏ nhoi của Nam Hồng Sơn mà cũng dám ngông cuồng đòi tỉ thí. Đại ca không cảm thấy buồn cười sao.

Vị đại ca nghiêm mặt.

-Ta không thấy buồn cười. Ta chỉ biết đệ mà còn nói như vậy nữa, chết lúc nào không hay đâu.

A Đinh bĩu môi.

-Có gì mà nghiêm trọng vậy?

Bộ dáng của vị đại ca này như chỉ muốn táng cho hắn mấy cái, để hắn tỉnh dậy.

-Nghiêm trọng? Đệ kiến thức nông cạn thì đừng nói nhiều. Giang hồ đang đổi gió, phận ruồi bọ như huynh đệ chúng ta nên biết điều mà sống. Đừng để cái miệng hại chết cái thân, huynh không có dư mạng mà bồi cùng đệ đâu. Phương thần rèn là ai? Đệ đi tin ba cái tin vịt ngoài lề, ngài ấy mà chỉ là một đà chủ bình thường à, chẳng qua hắn không muốn leo cao thôi. Chứ nếu muốn, người ta đã leo lên cái chức “Con rể Minh chủ” rồi đấy.

Ba người ngồi cùng bàn giật mình.

-Hả?

Một người mà nãy giờ chỉ biết im lặng, đột ngột lên tiếng.

-Đệ tưởng đó là tin đồn. Không phải Phương Bảo Địa với Trần công tử là một cặp rồi sao?

Vị đại ca thở dài.

-Ai biết được nội tình bên trong đâu. Dù sao Trần mỹ nhân cũng biệt tích nhiều năm, sợ là dữ nhiều lành ít.

Những người ngồi chung bàn cũng đồng loạt thở dài, tiếc thương cho một vị mỹ nhân xấu số. Năm đó Phương Bảo Địa dùng hết thế lực đi tìm kiếm Trần Thanh, không tránh khỏi việc lọt tiếng gió, để người bên người phát hiện chuyện. Cho nên, tin tức Trần Thanh bị bắt cóc nhanh chóng lan truyền. Nhiều năm biệt vô âm tín, bây giờ khi nhắc đến người này, bọn họ chỉ có thể nói một từ “đáng tiếc”.

Cái kẻ mà được đám người kia than ngắn thở dài tiếc thương kia đang ngồi bàn bên cạnh, lặng im trả cây đũa trong tay vào chỗ cũ.

Trần Thanh nghiến răng, cái tên mập bên kia nên cảm ơn vị đại ca của hắn đi, nếu không phải lúc nãy người kia kịp ngăn tên đó sủa bậy, cậu đã tiễn hắn về chầu ông bà rồi. Cái gì mà chỉ là một tên thợ rèn ngông cuồng, tên Phương Bảo Địa kia võ công cao cường, tranh chức Võ lâm minh chủ thì có gì mà không được chứ. Thật là một lũ ngu.

Trần Thanh im lặng phỉ nhổ đám người cạnh bên, rồi vừa tiếp tục ăn bữa trưa của mình, vừa vểnh tai lên nghe thông tin bốn phương tám hướng. Từ những gì cậu thu thập được. Đại hội võ lâm còn năm ngày nữa sẽ cử hành, lúc đó hẳn tên Phương Bảo Địa cũng sẽ đến.

Trần Thanh nhếch mép, được rồi, tranh thủ năm ngày này đi ăn chơi, sau đó cậu sẽ đến cho tên kia một sự bất ngờ.

Tưởng tượng cảnh bản thân một chưởng đánh bay Phương Bảo Địa, Trần Thanh chỉ muốn ngửa đầu lên trời cười ha hả. Đừng khinh thiếu niên nghèo, ba mươi năm hà Đông, ba mươi năm hà Tây, cậu sẽ cho tên này biết Trần Thanh cậu nay đã khác xưa như thế nào.



— QUẢNG CÁO —