[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 146: Biến số bất ngờ



Ngày hai mươi lăm tháng sáu, quần hùng tập hợp tìm ra Minh chủ mới cho võ lâm.

Tại Liễu gia trang, gia nhân tất bật chào mừng và hướng dẫn các vị đại hiệp ngồi vào chỗ của mình. Từ hơn một tháng trước, các đại phái toàn võ lâm đã tập hợp tại Liễu gia trang. Mục đích của bọn họ đến vì cái ghế Minh chủ kia thì ít, mà đến để kết nối mối quan hệ, đồng thời “hóng chuyện” là nhiều.

-Phương đại hiệp! Mời theo tại hạ.

Quản gia cung kính cúi chào người vừa đến, thái độ mười phần kính cẩn. Đây là vị “con rể” mà lão gia đã chọn, cho nên ông tuyệt đối không cho phép bản thân để lại ấn tượng xấu với người này.

Trước thái độ niềm nở của vị quản gia này, Phương Bảo Địa cũng cúi người trả lễ.

-Liễu quản gia khách sáo rồi, phiền ngài dẫn đường giúp.

Vừa theo sau lưng quản gia, Phương Bảo Địa vừa âm thầm quan sát khách mời của đại hội năm nay. Quả thật như hắn dự đoán, ngoài những người đã đến từ sớm, có không ít những kẻ chỉ lộ mặt vào phút chót, xem ra đối thủ của hắn đã tăng lên không ít.

Đến lúc liếc phải vài bóng người đang ngồi tách biệt, bước chân Phương Bảo Địa chợt dừng, đồng tử hắn mở lớn ra.

Tại sao có thể được chứ?

Phương Bảo Địa siết chặt tay, cố gắng điều khiển nhịp thở của mình, chậm rãi bước tiếp theo sau quản gia. Nhưng dù hắn đã cố gắng, chỉ cần là kẻ có mắt đều nhận thấy cả người hắn đang run lên, chứng tỏ tâm trạng của người này không hề bình tĩnh như bên ngoài.

Đi trước Phương Bảo Địa, cơ thể Liễu quản gia cũng run lên bần bật. Còn nhớ lúc ba người kia đột ngột xuất hiện, ông suýt chút nữa đã ngất đi rồi. Nhưng với kinh nghiệm nhiều năm làm việc, cuối cùng vị quản gia này cũng giữ được tỉnh táo. Chỉ là ánh mắt ông luôn cố gắng tránh nhìn về phía những người kia, thân thể mỗi khi đi ngang họ cũng không tự chủ được mà run lên.

Ngồi xuống ghế được chuẩn bị cho mình, Phương Bảo Địa âm thầm đánh giá ba kẻ mà giang hồ đều cho rằng đã chết.

Đầu tiên là một lão nhân râu tóc bạc trắng, trên người mặc một bộ bạch y sạch sẽ, ông ta đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nếu chỉ có như vậy, đám đông xung quanh cũng không đến mức sợ hãi thế. Chỉ thấy phạm vi xung quanh ông ta, không một ghế nào có người ngồi, mọi người đều cố gắng cách thật xa, rồi âm thầm quan sát.

Lí do cho tất cả điều này là cái đầu lâu mà ông đang cầm trong ty. Đầu lâu trắng toát với hai hốc mắt mở trừng trừng, miệng há lớn. Rõ ràng là trước khi chết, người này đã chịu phải tra tấn vô cùng khủng khiếp.

Từ những dấu hiệu trên, mọi người dễ dàng nhận biết người này chính là Quỷ La Vương nổi danh trên giang hồ. Tên này đam mê tra tấn người, phàm là kẻ lọt vào tay ông ta, thì đừng mong có thể chết được thoải mái. Người này sẽ tra tấn đối phương bằng đủ mọi cách, đến khi đã thỏa mãn, hắn sẽ cắt đầu lâu của người kia làm chiến lợi phẩm. Chính vì phương thức giết người man rợ như vậy, người ta đặt cho hắn biệt danh Quỷ La Vương.

Nhưng cách đây ba mươi năm, Quỷ La Vương đột ngột biến mất khỏi giang hồ, mọi người đồn đãi rằng hắn đã bị giết chết, số khác lại nghi ngờ hắn đang có âm mưu khủng khiếp gì đó, thậm chí có vài kẻ điên khùng còn cho rằng hắn tự cảm thấy tội lỗi đầy mình, đã quy y cửa Phật rồi. Tất nhiên những người thuộc phạm trù thứ ba đã bị những người khác đập cho tỉnh ra, cuối cùng chỉ còn hai dự đoán số một và số hai là tồn tại.

Nhưng nhiều năm trôi qua, người này vẫn biệt vô âm tín, chờ đến lúc giang hồ hồ hởi cho rằng Quỷ La Vương không chừng đã chết thật rồi, thì ông ta lại đột ngột xuất hiện, tại còn xuất hiện ngay trong Đại hội võ lâm nữa chứ.

Đám đông xung quanh đứng ngồi không yên, ngồi im thin thít không dám có hành động gì khác lạ, chỉ sợ bản thân lỡ không may chọc phải tên này điều gì, thì thời gian kế mình đừng mơ sống yên ổn được.

Kẻ đầu tiên là vậy, nhưng kẻ thứ hai còn đáng sợ hơn. Đó là một nữ nhân mập ục ịch, hai má đầy mỡ che kín cả đôi mắt. Người này đang dùng đôi mắt ti hí hứng khởi quan sát đám đông xung quanh, miệng chảy dãi lộ vẻ thèm muốn.

Đám đông xung quanh bà ta cố gắng lách mình càng xa càng tốt, thậm chí còn hi vọng có thể thu nhỏ bản thân, trốn đi thật xa. Chỉ cần bị đôi mắt kia đảo qua người, bọn họ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, còn đáng sợ hơn là bị thú dữ rình mồi.

Người phụ nữ này tên gọi là Nhị Nương. Sở thích của bà ta là: ăn thịt người.

Vâng, chính xác là ăn thịt người.

Khác với Quỷ La Vương thích hành hạ người đến chết. Nhị Nương luôn cho phép kẻ địch của mình chết sớm nhất có thể, sau đó bà sẽ sử dụng xác của người này để làm nguyên liệu nấu ăn. Hơn bốn mươi năm trước, cái tên Nhị Nương là nổi ám ảnh cho toàn vỗ lâm, phàm là người học võ, tuyệt đối không dám chống đối gì bà ta. Người này võ nghệ cao cường, hành sự không đoán được. Tương truyền, bà ta từng tàn sát cả một bang phái vì thèm ăn thịt người nướng.

Thời điểm ấy, bà ta trong đại phái, đóng cửa rồi giết và nướng từng người lên ăn.

Thế mà, những đại bang phái trong giang hồ cũng không dám hó hé tiếng nào. Một phần vì môn phái bà ta giết chỉ là một tiểu phái nhỏ, không có quan hệ gì với bọn họ. Thêm nữa họ sợ nếu bản thân can thiệp vào, thì bang phái tiếp theo bị tàn sát sẽ là mình, kẻ bị treo trên lò nướng sẽ là bản thân mình. Cho nên, mấy vị đại hiệp danh tiếng đỉnh đỉnh ấy, mấy cái đại phái tài hoa ấy chỉ dám nhắm mắt làm ngơ, giả câm giả điếc.

Ròng rã suốt mấy tháng trời, tiếng than khóc trong tiểu phái cuối cùng đã dứt. Nhưng ảnh hưởng mà nó gây ra với giang hồ đến tận ngày nay vẫn không thể xóa được. Dù bao nhiêu năm, nỗi sợ hãi với Nhị Nương vẫn in sâu như lúc ban đầu. Cho nên, thời điểm trông thấy bà ta xuất hiện, những thiếu hiệp chưa rành thế sự còn tò mò nhìn ngó, riêng mấy chưởng môn hay trưởng lão biết chuyện đều run cầm cập, cúi gầm mặt không dám liếc ngang, liếc dọc cái này.

Bọn họ cắn răng. Ba mươi năm trước, Nhị Nương đột ngột biến mất, vốn võ lâm còn cho rằng bà đã thiệt mạng, thậm chí còn mở tiệc ăn mừng. Thật không ngờ, bao nhiêu năm trôi qua, bà ta lại tái xuất giang hồ.

Trông ánh mắt ti hí thèm khát kia, bọn họ rùng mình. Kỳ này, sợ là giang hồ khó an ổn rồi.



— QUẢNG CÁO —