Vì là ngày đầu tiên khai trương, mặc dù có người tò mò nhưng đa phần tửu lâu cũng vắng, chỉ ngồi khoảng năm bàn. Thế là tiểu nhị một loáng đã ghi chú xong yêu cầu, rồi đứng gần bếp, chờ đầu bếp chuyển món ăn ra là có thể bưng lên cho khách ngay.
Chợt, một mùi thơm từ phòng bếp bốc lên, lan ra sảnh ngồi bên ngoài. Các khách nhân ngồi phía trong gần bếp là ảnh hưởng nhiều nhất, mùi thơm xộc thẳng vào mũi họ, nước miếng không tự động mà thoát ra.
Một khách nhân không chịu được, vội gọi tiểu nhị.
-Tiểu nhị, món ăn của ta khi nào xong vậy?
Tiểu nhị vội thưa là đầu bếp đang làm, sẽ có nhanh thôi.
“Leng keng”
Tiếng chuông vang lên, một khay món ăn được đặt lên kệ, Tề Quang nhanh chóng bưng đến số bàn trên giấy gọi món.
Những ánh mắt dõi theo khay đồ ăn, tiếng nuốt nước miếng vang lên ừng ực.
-Khách quan, món ăn của ngài đã đến rồi ạ.
Lần lượt đặt các món ăn lên bàn, Tề Quang giải thích.
-Đây là “cá kho cà sốt ớt hương” của ngài ạ.
Vừa nói, hắn vừa đặt một đĩa cá đỏ óng lên bàn. Con cá này dù đã được kho xong nhưng vẫn còn nguyên vẹn, không hề vỡ ra như một số tửu lâu khác. Xung quang thân cá là các mảng cà chua xắt khối, một loại nước sốt sậm màu phủ lên trên thân cá và cà chua, điểm xuyết trong đó là những khoanh ớt mỏng, phía trên lại phủ một loại bột không rõ màu đen trắng.
Đĩa cá vừa đặt lên, mùi thơm của thịt cá, mùi chua ngọt của cà chua cùng mùi hăng cay nhẹ nhàng của ớt và tiêu đồng thời bốc lên, vị khách gọi món không thể chờ kịp mà vội dùng đĩa gắp thử một miếng.
Không động vào thì thôi, đến khi chạm đũa vào miếng thịt cá, vị khách sửng sốt khi cá đã được rút sạch xương, đảm bảo khách nhân ăn uống thoải mái. Một con cá không còn xương lại có thể kho ra hình dạng hoàn mỹ như vậy, trù nghệ của đầu bếp tuyệt đối không tầm thường.
Đợi đến lúc đưa miếng thịt cá vào miệng, hắn trợn trừng mắt. Thịt cá không hề có vị tanh như trước giờ hắn ăn, ngược lại, vị thơm của thịt cá được giữ nguyên vẹn. Chen lẫn trong đó là vị chua nhẹ của cà chua, vị cay của ớt và vị nóng của gia vị nào đó. Vừa gắp được một đũa, hắn đã không chờ được mà gấp thêm nữa.
-Đây là bông cải xào giòn của ngài ạ.
Tề Quang đặt tiếp một món ăn khác lên bàn. Món ăn này cũng đơn giản, chỉ là bông cải được cắt ra, xào lên.
Vị khách cũng mang thái độ bình thường mà gấp thử. Đến khi nhai miếng bông cải trong miệng, hắn trợn trừng. Quả không hổ danh là “xào giòn”, món ăn này thật sự có vị giòn, bông cải không hề mất vị tươi ngon, nhai trong miệng giòn rụm, hình như còn ngửi thấy vị rượu nhẹ nhàng trong đó, hòa quyện cùng nhau.
-Đây là canh thịt heo chua cay của ngài ạ. Chúc quý khách ngon miệng.
Cuối cùng Tề Quang đặt món một tô canh lên bàn. Không kịp quan tâm chiêm ngưỡng bày trí đẹp mắt của món ăn này, vị khách đã vội dùng muỗng múc một miếng canh lên thử.
Nước canh có các vị chua, ngọt, cay hòa quyện vào nhau. Vốn dĩ cay là hương vị mà hắn không chịu nổi, nhưng không ngờ đầu bếp của “Mỹ Thực Lâu” đã cho hắn thấy một điểm hút khác của vị này. Dù là cá hay canh, vị cay vừa đủ, không hề đánh sâu vào miệng, chỉ ve vuốt trên đầu lưỡi, khiến ta cứ muốn cảm thụ thêm nó mà ăn thêm nhiều nữa. Trong món canh này, vị cay hòa cùng vị chua, kích thích nước bọt tuôn ra, lại được vị ngọt xoa dịu. Hương vị đánh sâu vào não bộ. Thật sự quá ngon. Gấp một miếng thịt heo lên ăn thử, thịt heo được lát mỏng, thấm đầy nước canh, ăn một miếng không đủ, hắn phải vội gấp mấy đũa liên tiếp. Gấp thử một miếng rau bên trong nước canh, vốn tưởng sẽ là cảm giác mềm nhũn như từ trước tới giờ, không ngờ rau nấu vừa phải, vừa mềm dễ ăn, lại giữ được độ tươi ban đầu của nó.
Món ăn vừa đưa lên, vị khách dùng thử mỗi món một chút, rồi không nói tiếng nào vùi đầu vào ăn liên tục, hương thơm tỏa ra xung quanh, mấy vị khách trên lầu không nghe mùi còn đỡ, còn những người ngồi sảnh dưới nước miếng suýt đã không khống chế được. Có người còn len lén kéo áo lên thấm nước bọt vì không kìm được mà thoát ra.
-Tiểu nhị, nói đầu bếp nhanh lên…
-Tiểu nhị, món ăn của ta đâu…
Liên tiếp các tiếng thúc giục vang lên, tiểu nhị vội trấn an mọi người, rồi đứng canh sẵn bên quầy bếp, chỉ đợi ra món là mang đi liền.
“Leng keng”
Tiếng chuông vang lên, mấy khách nhân liền quay phắt đầu qua nhìn Thái Lộc đang mang khay thức ăn bước đến. Đặt món ăn lên bàn, hắn nói.
-Khách quan, đây là món thịt heo cuộn măng hầm, sườn bò sốt chua ngọt, cá hầm ớt ngũ vị của ngài ạ. Chúc quý khách ngon miệng.
Vị khách nhân này không kịp chờ, vội gấp thử một miếng thịt heo lên ăn. Mắt hắn sáng lên, sau đó cũng giống như vị khách đầu tiên, gục đầu xuống ăn mà không nói gì.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, các món ăn đã gọi khác cũng lần lượt được bưng ra, tửu lâu tràn trong tiếng nhai nuốt và tán thưởng của mọi người.
-Ha ha, Đại Ngưu, chúc mừng chúc mừng, ta đến rồi đây!
Vừa nghe tiếng nói cười, Đại Ngưu vội từ phía trong quầy đi ra, cung kính cúi chào người vừa bước vào.
-Lý viên ngoại, ngài đến rồi. Đa tạ, đa tạ…
Lý Tiền phất tay cười.
-Ta là khách của tửu lâu bao nhiêu năm nay. Thấy tửu lâu đã mở cửa lại, tất nhiên phải đến ủng hộ rồi.
Đại Ngưu vội tiếp lời.
-Lý viên ngoại đến ủng hộ, là may mắn của “Mỹ Thực Lâu”. Tửu lâu nay đã không như xưa, ông chủ hiện tại của tiểu nhân quả thật “tuổi trẻ tài cao”. Sẽ mang “Mỹ Thực Lâu” cao xa hơn “Thượng Thực Lâu” xưa.
Lý Tiền lắc đầu cười, nhưng không có ý phản bác lời Đại Ngưu. Hôm nay ông sở dĩ đến đây, chẳng qua nhớ đến cố lão bản của “Thượng Thực Lâu”, Đại Ngưu nhiều năm làm cho “Thượng Thực Lâu”, ông cũng giao tiếp một chút. Nghe thấy tin hắn đã được chủ nhân mới trọng dụng, ông cũng là đến ủng hộ. Còn cái gì mà “truyền thừa lâu đời” như quảng cáo, Lý viên ngoại tỏ vẻ ông không tin.
Đại Ngưu thấy thái độ của Lý viên ngoại, cũng hiểu phần nào. Nhưng ông tin rằng đợi Lý Tiền dùng thử món ăn của thiếu gia, đảm bảo lão già tham ăn này tuyệt đối sẽ không giữ được bình tĩnh được. Thế là ông bèn dẫn ông ta đến một bàn trống, tự tay dâng lên thực đơn.
-Đây là thực đơn của tửu lâu, mời viên ngoại xem qua.
Lý Tiền híp mắt nhìn danh sách cùng giá tiền các món ăn, cũng thắc mắc.
-Sao lại có hai giá?
Đại Ngưu cười.
-Hồi viên ngoại, giá này là do đầu bếp của tửu lâu làm, giá bên cạnh cao hơn là do chính ông chủ của ta xuống bếp.
Lý Tiền vuốt râu. Chỉ bừa vào vài món trên thực đơn.
-Có ý tứ. Vậy thì lấy cho ta mấy món này, để xem thử tay nghề “danh bất hư truyền” của vị lão bản là như thế nào.
Đại Ngưu gật đầu, ghi chú lại rồi chuyển vào bên trong.
Lý viên ngoại đánh giá căn tửu lâu hiện tại, thay đổi khá nhiều. Vị trí bàn cũng được sắp xếp lại, quầy rượu mở rộng ra, số lượng bàn dưới sảnh khá ít, đa phần đã được chuyển lên lầu. Thiết kế như vầy khiến không gian bên dưới thoáng đãng, không ồn ào như trước, xem ra vị lão bản này cũng có chút tài năng.
Đang khi Lý Tiền thích thú nhìn trái nhìn phải, một mùi thơm từ bếp bốc ra, tấn công khứu giác của những người đang ngồi bên ngoài. Thậm chí, có khách nhân trên lầu cũng ngửi được mùi mà chạy xuống hỏi thăm.
Lý viên ngoại là một người sành ăn, xem việc ăn được mỹ thực trên đời là lẽ sống của mình, thậm chí còn không tiếc tiền mời các đầu bếp tài năng từ khắp mọi nơi về nhà, chỉ để nấu các món đặc biệt cho ông ăn. Cho nên, lúc mùi thơm đó bốc lên, ông làm sao mà chịu nỗi, nước miếng không thể khống chế mà chảy ra. Vội đưa tay áo xóa bỏ “chứng cứ”, Lý Tiền vội đứng lên, ý đồ xông thẳng vào bếp, ông đã không thể chịu đựng tiếp.
Đại Ngưu vội giơ tay ngăn ông lại.
-Lý viên ngoại, thật xin lỗi, vì để tránh các bí quyết gia truyền bị tiết lộ, tửu lâu quy định không cho người ngoài vào trong ạ.
Lý viên ngoại đương nhiên biết những quy định này, thậm chí còn có đầu bếp cẩn thận đến mức chỉ chịu nấu ăn trong phòng kín. Chẳng qua vì mùi thơm kia quá quyến rũ, ông nhất thời quên mất. Đến khi được Đại Ngưu nhắc nhở, mới đỏ mặt ngồi lại trên ghế, cùng những người khác nhìn chằm chằm vào trong.