[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 44: Trần gia lại lộ mặt ( 2 )



Bùi thị phì cười.

-Ai ngu mới không biết. Tửu lâu lớn số một trấn trên mà. Nghe đồn thu nhập mỗi tháng tính bằng ngàn lượng đấy.

Trần Dũng gật đầu phụ họa.

-Thằng ba nhà Trần Cao làm ở trấn trên, nghe nói món ăn ở đó ngon lắm, chỉ có điều giá tiền hơn cao. Lần nào nó đi ngang cũng bị mùi thơm trong đó bay ra làm chảy nước miếng.

Trần Hữu Thiên nhếch miệng.

-Ba mẹ biết ông chủ của tửu lâu này tên gì không?

Bùi thị nhanh nhảu.

-Thập công tử chứ gì. Nghe nói ngài ấy mỗi ngày chỉ đích thân làm mười món, mấy người không ăn được đều hận muốn chết, nên mới gọi ngài ấy là Thập công tử.

Hữu Thiên mím môi.

-Vậy tên của vị công tử đó là gì, cha mẹ từng nghe nói?

Bùi thị khịt mũi.

-Được nhiên rồi, ngài ấy tên Trần… - Bùi thị trợn mắt – Trần…Thanh…Thằng hai, không lẽ ý con là…

Hữu Thiên gật đầu.

-Đúng vậy. Đại Hạ mình không cho phép sửa danh tính, nên thằng ba dù muốn vẫn phải giữ cái tên Trần Thanh. Ba mẹ không thấy lạ sao, nó vừa ra khỏi nhà mình không lâu, thì ông chủ Trần Thanh của Mỹ Thực Lâu đã xuất hiện. Làm sao trùng hợp được vậy.

Luật pháp Đại Hạ không cho phép cải danh, đây là phương pháp quản lý hộ dân của chính quyền, do đó dù Trần Thanh đã đoạn tuyệt quan hệ, cậu vẫn phải giữ cái tên này đến chết. Còn lí do Trần Thanh không đổi tên, ngoài việc không được phép, cậu cũng không muốn. Đây là cái tên mà cậu đã dùng từ tận kiếp trước, không lí nào vì cái gia đình cũ của nguyên thân mà bắt cậu thay đổi tên được ba mẹ của mình đặt cho, đây là bằng chứng để chứng minh sự tồn tại của cậu với những người thân kiếp trước, cậu muốn giữ nó mãi mãi.

Bùi thị lắc đầu.

-Không thể nào được. Thằng bất hiếu đó làm gì có tiền mà xây tửu lâu, mẹ nghe nói giá tửu lâu đó ít nhất phải hơn 500 lượng bạc.

Trần Dũng bị gật đầu đồng ý. Lúc Trần Thanh rời khỏi nhà ông một hào còn không có, đâu ra 500 lượng bạc mua nhà. Nghe nói Thập công tử đó nấu ăn thần kì, thằng ba lúc còn ở đây nấu ăn chỉ xem như được, không thể nói là ngon kinh hoàng được.

Hữu Thiên trừng lớn mắt, háo hức nhìn hai người.

-Cha, mẹ! Hai người không nghĩ ngày ấy thằng ba hành động kì lạ quá sao. Nó vốn ít nói, suốt ngày chỉ biết lầm lì. Đột nhiên hôm đó nó lại nói nhiều như vậy, ắt phải có chuyện gì. Con nghi ngờ nó nhặt được tiền, hoặc là của quý gì đó. Nó tham lam, liền lập kế đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, một mình nuốt số tiền đó.

Bùi thị đập mạnh tay xuống bàn, lòng bàn tay đau buốt.

-Thằng chó. Thảo nào, mẹ đã thấy nghi rồi. Chắc chắn nó nhặt được của quý, hèn gì nó vội vã đi như vậy.

Nghĩ đến ít nhất 500 lượng bạc bị Trần Thanh chiếm làm của riêng, người Bùi thị ngứa ngáy như có ai cào cấu.

Trần Dũng cũng tức giận, ông làm việc cực khổ như vậy, mỗi năm kiếm cũng không được hơn mười lượng bạc. Còn thằng con bất hiếu của ông, khơi khơi đào ra hơn 500 lượng, vậy mà lại dám lấy riêng, đúng là nuôi nó uổng phí. Thảo nào vợ ông cứ liên tục chửi mắng nó, trước đây ông còn kín đáo phê bình bà làm quá, khiến nó thất vọng rời đi, để ông phải một mình làm việc mệt mỏi. Giờ xem ra là ông quá nhân từ, thằng này đã có kế hoạch từ đầu rồi.

Ba người tụ họp lại mắng nhiếc Trần Thanh một hồi, đến lúc Trần Thiên Ái đi chơi về, nghe suy nghĩ của mọi người, liền hợp sức chửi cậu thêm một lần nửa. Đùa gì vậy, 500 lượng đấy, đủ cho cô ta mua bao nhiêu quần áo đẹp, để lé mắt hết tụi trong thôn. Rồi đủ làm của hồi môn về sau cho cô ta rồi, nghe nói mấy gia đình có điều kiện, đều xem của hồi môn của đàng gái ra sau rồi mới quyết định.

Gần đây nhà cô ta thiếu tiền, nên khi trấn trên ra đồ mới, cô ta không thể là một trong những người mua dùng đầu tiên nữa, tụi trong thôn đã mấy lần nói xéo cô ta rồi. Thế mà thằng chó kia dám nuốt riêng, cô nhất định phải nói cha mẹ lấy tiền trở về.

Nói một hồi, Trần Dũng lại thấy lo.

-Lỡ chỉ là người trùng tên thì sao. Nếu ta đến nhận lại phát hiện lầm người, vậy Trần công tử kia không giết chết ta sao.

Thiên Ái bĩu môi.

-Cha lo cái gì, nếu không đúng. Cha cứ nằm dài ra đó mà khóc, kể lể chuyện mất dạy của thằng kia. Không chừng vị công tử đó nghe thấy có người trùng tên mình lại làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, sẽ giúp cha tìm nó trừng phạt đấy.

Quả không hổ danh là con gái của Bùi thị, bà ta dạy Thiên Ái tính cách không khác gì mình. Nhưng lời cô ta nói cũng không phải là vô lý. Đặt trường hợp chủ của Mỹ Thực Lâu không phải Trần Thanh, nếu bị nhận nhầm như vậy, thay vì trừng phạt kẻ làm cha mẹ đáng thương, hẳn người đó sẽ trút giận lên cái kẻ trùng tên lại không biết điều kia. Dù đúng hay không, kẻ được lợi cũng là cái nhà này.

Hữu Thiên nói thêm.

-Cha mẹ, con nghe tụi bạn nói. Thằng chó đó không những mở tửu lâu trên trấn, còn mua đất bên Hồ gia xây nhà. Bọn người bên Hồ gia giúp nó làm việc thôi, đã kiếm được khoản không nhỏ. Tết năm nay bên đó còn định ăn tết lớn đấy.

Bùi thị vỗ bàn.

-Vậy sao được. Nó là người Trần gia. Chuyện tốt như vậy lẽ ra nó phải gọi thân nhân mình làm, đâu ra chuyện cho bọn rác rưởi Hồ gia đó chiếm lợi. Tại sao nó không về Trần gia thôn mà mua chứ!

Trần Dũng cũng nghiến răng.

-Rõ ràng nó ích kỷ, không muốn thôn dân mình được lợi. Chuyện này nhất định phải báo cho trưởng thôn, cho ngài trị tội nó mới được.

Chợt Bùi thị mỉm cười.

-A Dũng, ông nói có lí đấy. Chuyện này sao chúng ta không trình bày với trưởng thôn, ông ấy hẳn có cách xử lý thằng chó đó. Đợi về sau, được lợi không phải là nhà ta sau.

Ba người còn lại cũng nghĩ đến, chuyện khó cứ để trưởng thôn làm, cuối cùng được lợi vẫn là bọn họ. Bọn họ cũng không sợ trưởng thôn từ chối, thằng Trần Thanh này bây giờ đã khác xưa, vừa mở tửu lâu vừa có tiền mua đất, trưởng thôn nhất định sẽ tìm cách để nó tuyển mấy người trong thôn vào tửu lâu trấn trên làm việc, rồi chuyện trong đất của nó cũng phải mướn mấy người thôn mình làm, tuyệt đối không được cho thôn khác được lợi.

Càng nghĩ càng thấy việc này khả thi, Bùi thị tán thưởng nhìn Hữu Thiên.

-Thằng hai nhà mình quả nhiên tài giỏi. Không uổng công ba mẹ thương con.

Trần Dũng cũng hài lòng cười gật đầu với hắn.

Nhận được cha mẹ tán thưởng, Hữu Thiên nhếch mũi lên trời, cười khoái chí. Mọi người trong thôn luôn lúc gần lúc xa nói hắn vô công rỗi nghề, chỉ biết phí tiền ăn chơi. Đợi đến lúc nhà mình nắm chắc tiền của thằng ba trong tay, chuyện này không phải nhờ công của hắn sao, xem thử trong thôn còn ai dám nói gì. Đến lúc đó, tuyển người nào làm việc, làm ở vị trí nào không phải việc trong tay hắn sao.

Thiên Ái không thèm nhìn ông anh trai đắc ý của mình. Hiện tại trong đầu cô ả chỉ toàn cảnh bản thân trở thành thiên kim nhà giàu. Đi đến đâu mọi người vội cười tươi lấy lòng đến đó. Rồi cô ta sẽ kết hôn với một phú hào, thậm chí có khả năng gả vào nhà quan. Đến lúc đó phong quang vô tận, có thể làm rạng rỡ tổ tông rồi.

Còn Trần Dũng và Bùi thị thì sao? Một người đã ảo tưởng cảnh bản thân đeo vàng đỏ tay, đi đến đâu mấy thôn phụ khác xum xoe đến đó. Còn kẻ khác đã tính chuyện nên cưới thêm mấy vợ, để trong nhà thêm con cháu đông vui.

Bốn kẻ tự ảo tưởng một hồi liền cười khoái chí, sau đó dắt tay nhau đi đến nhà trưởng thôn.