[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 45: Trần gia lại lộ mặt ( 3 )



-Trưởng thôn, ngài có ở nhà không?

Người chưa đến, tiếng của Bùi thị đã vang vọng vào trong. Trưởng thôn đang ngồi hóng mát ngoài sân nhăn mày, ông vẫn chưa hết bực chuyện thằng ba cái nhà này gây rối trong thôn đâu. Theo ông, mấy người trong nhà này không biết dạy con, cũng phải chịu lỗi cùng.

-Trưởng thôn!

Bốn người Trần Dũng bước vào trong, cúi đầu chào trưởng thôn. Trưởng thôn thấy một nhà đầy đủ bọn họ, khó hiểu.

-A Dũng, nhà ngươi có chuyện gì mà tụ tập ở đây vậy?

Trần Dũng vội cúi đầu.

-Dạ trưởng thôn, nhà con có chuyện muốn báo cùng ngài.

Thế là khoảng thời gian còn lại, trưởng thôn nghe bốn người nhà này kể lại chuyện Trần Thanh và suy đoán của mình. Cũng không quên thêm mắm dặm muối, nói người Hồ gia đã chiếm bao nhiêu chỗ tốt nơi cậu. Rồi tương lai, cậu sẽ giúp đỡ họ ra sao.

“Rầm”

Trưởng thôn tức đỏ mặt, phẫn nộ đập ly trà trong tay xuống đất, khiến ly trà vỡ tan nát. Rồi ông trừng mắt nhìn đám người Trần Dũng.

-Lời các ngươi nói là thật?

Bùi thị vội đáp lời.

-Bẩm trưởng thôn, nhà con không dám dối gạt ngài.

Trưởng thôn khó thở. Theo ông, là con dân của Trần gia thôn, bổn phận của Trần Thanh phải trợ giúp thôn phát đạt. Cậu giấu cha mẹ bạc không nói đi, nhưng khi mở tửu lâu nhất định phải mời thôn dân vào làm việc. Rồi xây dựng nhà cửa phải xây dựng trong thôn, mời thôn dân làm giúp, trợ giúp họ phát triển. Nghe nói Mỹ Thực Lâu mỗi tháng kiếm không ít, Trần Thanh vậy mà chưa lần nào về hiếu kính cha mẹ cùng trưởng thôn ông đây, cũng chưa từng giúp tiền cho thôn dân mình. Quả thật như lời Bùi thị nói, nó là một thằng “khốn nạn”.

-Được, bây giờ chúng ta đi lên trấn trên. Đến Mỹ Thực Lâu nào.

Trần Hữu Thiên ngăn lại.

-Trưởng thôn chắc không biết rồi. Thằng ba nhà con quen thói lười biếng, mỗi ngày chỉ đến tửu lâu làm mười món ăn, sau đó không ở đó nữa. Bây giờ sợ là đến cũng không có nó ở đó.

Trưởng thôn lắc đầu, cảm thán thằng ba nhà A Dũng quá tệ, ỷ thế có tiền mà phung phí, không biết chí thú làm ăn.

-Vậy chúng ta đến thẳng nhà nó bên Hồ gia thôn đi, chắc hẳn nó đang ở nhà. – Trần Dũng vội đáp lời.

Trưởng thôn giơ tay ngăn lại.

-Chưa nói người Hồ gia kì cục, chúng ta vào đó không biết bọn họ có giở trò gì hay không. Chỉ nói tới chúng ta đến nhà nó, nếu nó nhất quyết không nhận thì không có ai đối chứng. Chi bằng sáng mai chúng ta đợi sẵn trên trấn, trước mặt nhiều người vạch trần bộ mặt của nó. Thằng Thanh dù có mười cái miệng, cũng không nói lại được.

Bốn người Trần Dũng vội gật đầu, liên tục khen trưởng thôn chí lí.

Trưởng thôn căn dặn bọn họ mai đến nhà ông sớm để lên trấn, bản thân vì vội vàng vào nhà, lập kế hoạch về sau nên tuyển người nào làm việc trong tửu lâu, chuyện tốt như vầy chắc chắn phải ưu tiên con cháu của ông trước. Mà hình như Trần Thanh năm nay cũng mười bốn tuổi rồi, sang năm là định chuyện hôn sự được rồi. Ông nhớ không lầm mình có đứa cháu gái, tuổi cũng xấp xỉ cậu. Xem ra lúc nào có thời gian thì liên lạc cha mẹ đứa nhỏ xem chuyện hôn sự của nó sao rồi, nếu chưa có mối thì gả cho Trần Thanh cũng không tồi.

-Trưởng thôn!

Hôm sau, từ mờ sáng đám người Bùi thị đã tụ họp. Trưởng thôn cũng đã sẵn sàng, để đảm bảo đủ thời gian, ông tự xuất tiền của mình ra thuê một cỗ xe ngựa, chở bọn họ đi trấn trên, số tiền thuê xe về sau ông sẽ bắt Trần Thanh trả lại.

Xe thong thả đi, lúc dừng trước “Mỹ Thực Lâu” vẫn còn sớm, nó vẫn chưa mở cửa.

Trưởng thôn ít khi hỏi chuyện bên ngoài, nên khi thấy đám người đã sớm tụ tập bên ngoài cửa lâu, ông thắc mắc.

-Bọn họ làm gì vậy?

Hữu Thiên bèn trả lời.

-Hồi trưởng thôn. Món ăn do thằng ba nấu rất được yêu thích, nhưng do mỗi ngày nó chỉ nấu mười món thôi, nên người muốn ăn phải đến xếp hàng từ sớm để tranh phần ạ.

Trưởng thôn lắc đầu, kiên nhẫn nói với vợ chồng Trần Dũng.

-Thằng ba nhà hai người cũng có tài, hai người về sau quan tâm nó một chút. Cũng căn dặn nó phải biết chăm chỉ làm ăn, món nó nấu được mến mộ như vậy là do tổ tiên phù hộ, nó nên tận dụng tiên cơ mà chăm chỉ làm nhiều vào. Đừng suốt ngày lang thang ở bên ngoài, tiền dù nhiều ăn mãi cũng sẽ hết.

Hai người Trần Dũng vội vâng dạ, hứa với trưởng thôn về sau mình sẽ lưu ý dạy dỗ lại Trần Thanh.

Chờ một lát, một chiếc xe ngựa gỗ đen dừng trước cửa tửu lâu. Từ xe bước xuống một thanh niên dáng dấp đoan chính, y phục màu thiên thanh trên người cắt may tỉ mỉ.

Thanh niên xuống xe, chấp tay cúi chào mọi người bên ngoài rồi đẩy cửa vào trong. Mấy vị khách cũng hoan hỉ theo sau vào.

Hữu Thiên chỉ dáng người cao ráo đó, mặt đầy ghen tỵ.

-Trưởng thôn, cha, mẹ, em gái! Đó là Trần Thanh.

Bốn người sửng sốt, không cách nào liên tưởng thanh niên chỉ nhìn dáng dấp cũng có thể đoán được khôi ngô, tuấn tú kia là Trần Thanh. Sao lại có thể thay đổi lớn như vậy, lúc nó rời khỏi thôn thì lùn tịt, gầy đét, làm sao mới nửa năm đã như thay da đổi thịt rồi.

Trưởng thôn lo lắng.

-Thằng hai Thiên, mi chắc chứ?

Hữu Thiên cười.

-Trưởng thôn yên tâm, con chắc chắn. Hẳn là thằng này suốt ngày ăn đồ quý giá nên mới thay đổi lớn vậy. Nó vì che mắt mọi người mà còn đeo thêm một cái mặt nạ nữa.

Bùi thị nôn nóng.

-Trưởng thôn. Chúng ta vào chứ?

Trưởng thôn lắc đầu.

-Khoan đã, hiện tại còn ít người, chưa đủ sức làm lớn. Đợi một lát nữa người đông hơn, chúng ta vào.

Thế là năm người mặc kệ ánh nhìn tò mò của người qua đường mà ngồi xỏm trong góc tường, trừng mắt nhìn Mỹ Thực Lâu. Chỉ có Thiên Ái vì gìn giữ hình tượng mà kéo tay áo lên che mặt, còn mấy người còn lại không thèm quan tâm. Nhìn đi, nhìn cho kỹ đi để lát nửa bọn họ xử lý Trần Thanh. Mấy người này xem cho rõ.