Bùi thị lườm ông ta, ngón tay chỉ về phía bên trái.
-Nhìn thấy mấy người kia không, bọn họ đến đây hóng chuyện đấy. Chúng ta mà vừa ra về thể nào cũng bị họ kéo lại sỉ nhục, về sau muốn đến đây khó còn hơn lên trời. Ông và tôi cứ ngồi ở đây, xem thử thằng chó đó nhẫn tâm được bao lâu. Không ổn thì lát nữa tôi vờ ngất xỉu, ông cứ la lớn lên cho tôi, để mọi người biết nó nhốt cha mẹ ngoài cổng đến ngất.
Bùi thị thấy tiền là không còn biết suy nghĩ, chỉ nhớ bánh ngọt chẳng nhớ đòn roi. Người như Trần Thanh, giữa phố đông người còn không sợ giáp mặt đôi co cùng thị. Thì ở chốn này, đừng nói mụ ngất xỉu, cho dù thị có chết cậu cũng chẳng quan tâm. Mọi người biết cậu nhốt họ bên ngoài thì sao chứ, nên nhớ cậu đã bảo cha mẹ cậu mất rồi, nhốt một người lạ mặt muốn lừa đảo thì sao cần e ngại, người ta biết chuyện, có chửi cũng là chửi hai cái kẻ ngồi ngoài cổng kia kìa.
-Quản gia.
Phan Huy chào Phạm Hưng. Ông nhìn cậu, nhăn mày.
-Bọn họ vẫn chưa đi à?
Phan Huy gật đầu.
-Vẫn còn ngồi ngoài đó ạ. Bên cạnh cũng bu một đám người trong thôn, xem ra là hóng chuyện.
Phạm Hưng tức giận.
-Mấy người đó được thiếu gia trợ giúp bao nhiêu. Giờ thiếu gia bị quấy rầy chỉ biết đứng đó mà hóng chuyện, không có chút gì gọi là hỗ trợ hết. Bởi vậy thiếu gia căn dặn chúng ta đối với thôn dân cứ bình bình là đúng rồi, có giúp cho lắm họ cũng chẳng nhớ ân.
Phan Huy gật đầu đồng ý, rồi hỏi Phạm Hưng.
-Hai người ngồi bên ngoài sao quản gia, không lẽ cứ để như vậy?
Phạm Hưng lắc đầu.
-Ta không biết. Hai người này bám dai như vậy, từ tửu lâu bám đến tận đây, xem ra cũng không phải kẻ đơn giản. Để ta bẩm với thiếu gia xem ý ngài ấy sao đã.
Nói rồi Phạm Hưng vội đi đến nhà chính, đứng trước cửa nhà, dẫu không trông thấy Trần Thanh, ông vẫn quy củ cúi chào rồi cất giọng.
-Bẩm thiếu gia, tiểu nhân có việc cầu kiến.
Trần Thanh đang nằm đọc sách trên lầu, bèn đẩy cánh cửa sổ ra, từ trên cao nhìn xuống ông.
-Quản gia có chuyện gì vậy?
Phạm Hưng ngẩng đầu nhìn cậu.
-Bẩm thiếu gia, bên ngoài có hai người tự nhận là phụ mẫu của ngài. Phan Huy báo lại đây chính là hai kẻ lừa đảo mà hôm qua thiếu gia gặp phải. Ta đã cho người đuổi họ đi, nhưng họ ngoan cố ngồi đợi ngoài cổng. Thuộc hạ lo lắng chuyện này sẽ gây ra lời đồn không hay cho ngài, nên đến để hỏi ý kiến xử lý của thiếu gia.
Trần Thanh cười. Hai vợ chồng Bùi thị quả nhiên không làm cậu thất vọng rồi, dai còn hơn đĩa nữa. Vốn cậu còn đợi một thời gian sau mới đi xử lý bọn họ, nhưng nếu bây giờ bọn họ đã tự đưa bản thân đến, cậu chỉ còn cách nhận thôi.
Trần Thanh bèn gật đầu.
-Được rồi, dẫn hai người đó vào đây cho ta. Để ta xem bọn chúng ngoan cố đến như thế nào.
Phạm Hưng vâng dạ rồi lui ra.
“Két”
Cánh cổng nặng nề lại mở ra, Phạm Hưng cất tiếng gọi hai người đang canh giữ bên ngoài.
-Hai vị. Thiếu gia cho gọi.
Bùi thị khịt mũi đứng lên, lòng hớn hở. Xem đi xem đi, cuối cùng cũng biết sợ là gì rồi. Trần Dũng cũng hoan hỉ đứng lên, nghĩ đến bản thân sắp nhận lại được Trần Thanh, sắp trở thành phú hộ giàu nức đố đổ vách mà cười không khép lại miệng. Hình tượng Trần Thanh trong lòng cũng không còn đáng ghét như trước, xem ra đứa nhỏ vẫn còn tình cảm với bọn họ, chỉ là giận dỗi một thời gian thôi. Về sau, chỉ cần nó ngoan ngoãn nghe lời, của cải đưa hết cho vợ chồng ông quản lí, ông nhất định ông sẽ đối tốt với nó hơn.
Hai người vì vui quá nên không chú ý, Phạm Hưng dùng từ là “gọi” chứ không hề dùng các từ lịch sự khác như “thỉnh hay mời”. Trong mắt mấy người Điền Viên Cư, hai người Trần Dũng không có chút giá trị nào.
Hai người liếc nhìn đám người đang tròn mắt núp phía sau, đủng đỉnh đi vào trong.
Vừa đi qua cổng, Trần Dũng cùng Bùi thị trợn trừng nhìn không gian bên trong, không dám tin vào mắt mình.
Khu đất bên trong rất rộng, nhìn không thấy điểm dừng. Cạnh bên trái họ là một dãy nhà màu vàng nhạt, đẹp hơn bất cứ căn nhà nào mà họ đã từng thấy. Thấy mấy người làm ra vào trong đây, không chừng đây chính là nhà ở cho hạ nhân. Nghĩ đến người làm của Trần Thanh có thể ở trong một căn nhà khang trang đến như vậy, hai người cảm thấy khó chịu.
Trần Thanh đã mua thêm vài người làm, nên hiện tại có vài người đang nghỉ ngơi, chờ đến ca làm việc của mình. Bùi thị nhìn mấy người đang ngồi cười nói bên kia, trợ mắt. Về sau nhất định bà sẽ quản lí chặt lại, Trần Thanh sao lại để cho nhân viên lười biếng như vậy được, quả nhiên còn nhỏ tuổi nên không biết cách xử lý rồi. Đợi bà nắm quyền nơi đây, bọn người này chết với bà.
Hai người Trần Dũng đi theo Phạm Hưng, đầu cứ ngó trái ngó phải, chỉ hận bản thân không có thêm vài con mắt để nhìn cho rõ.
Vườn rau xanh tốt, diện tích vườn rau ở đây to gấp cả mười lần nhà bọn họ. Lại trồng đủ loại cây, có mấy bụi cây trông rất lạ, hai người còn chẳng biết nó là gì. Cây trồng rất tốt, quả say đầy cành, nặng trĩu cả xuống đất.
Trong khu đất trồng rất nhiều cây. Mấy cây này là cao lớn, cứng cáp, nhưng bọn họ cũng không biết nó là cây gì, lá cây đã rụng hết rồi. Được người làm theo ý Trần Thanh mà gom lại ủ dưới gốc cây, đợi phân hủy thì làm phân bón cho đất. Hẳn là đợt xuân này chúng sẽ ra hoa.
“Oành”
Trông thấy căn nhà chính ở giữa Điền Cư, trong đầu Trần Dũng và Bùi thị nổ tung. Quá sang trọng, quá đắc tiền, quá…bọn họ không còn tử ngữ nào có thể diễn tả được. Nghĩ đến bản thân về sau sẽ ở trong một căn nhà như này, bọn họ cảm thấy những nhục nhã mà qua nay nhận đều xứng đáng.
Trước căn nhà có một cái hồ rộng, xung quanh hồ cũng có những cây trụi lá bao quanh. Có thể đoán được hết mùa đông, đợi chúng ra lá mới thì sẽ mát mẻ như thế nào.
Gần đến nhà chính, hai người nhìn rõ được mảnh vườn cây ăn quả phía sau. Cây nhiều vô số, sắp xếp ngay ngắn theo từng hàng. Một số cây đang thay lá, một số cây đã đâm chồi, cũng có vài cây đã kết quả.
Quanh khu đất có mấy trụ gỗ được dựng cao lên, hai người không biết nó dùng làm gì, nhưng hình như có người ở trên đó.
Tới trước cửa nhà chính, Phạm Hưng cung kính.
-Bẩm thiếu gia, người đã được mang đến.
-Vào đi.
Cánh cửa được mở ra, hạ nhân sao khi mở cửa cho ba người bên ngoài thì quay trở lại đứng bên cạnh Trần Thanh.