[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 50: Vả mặt Trần gia ( 1)



Hai người Trần Dũng nhìn không gian rộng rãi bên trong. Ở giữa nhà là một bộ bàn ghế bằng gỗ lim, được điêu khắc tỉ nhị. Trần Thanh đang ngồi ở ghế lớn đối diện cửa ra vào, mặt nạn đã che mất nửa trên mặt nên không nhìn rõ biển hiện của cậu, chỉ thấy khóe miệng cậu đang nhếch lên thích thú.

Đứng hai bên cậu là bốn gã sai vặt, bốn người đang trừng mắt nhìn vợ chồng Bùi thị như thể chỉ cần họ làm gì không hợp sẽ xông vào ngay.

Mười chiếc ghế nhỏ cho khách được xếp thành hai hàng song song cạnh Trần Thanh, tạo một khoảng trống lớn trước mặt cậu. Bây giờ vợ chồng Trần Dũng đang đứng tại chỗ trống này.

Phía sau lưng cậu, một kệ trưng bày bằng gỗ lim cao lớn, trên đó để mấy món đồ bằng ngọc quý giá. Chỉ một món trên đó thôi cũng đủ cho hai người ăn cả đời, Bùi thị nhìn mấy món này, nắm chặt tay, chỉ sợ bản thân không kìm được mà lao vào ôm lấy chúng. Sớm thôi, tất cả sẽ là của bà, Bùi thị ráng dặn lòng.

Bùi thị năng giỏ tre trên tay, cười nói với Trần Thanh.

-Thằng ba Thanh, mẹ mang cho con ít thịt và rau quả trong vườn nhà này. Xem con xanh xao chưa vậy, để lát nữa mẹ xuống nấu vài món ngon cho con.

Trần Dũng cũng cười.

-Để lát nữa cha mẹ với hai em dọn đồ qua ở chung con, ở đây rộng vậy, cô đơn sao chịu nổi.

Nói rồi hai người tiến tới, định nắm tay Trần Thanh. Trần Thanh giơ tay lên, bốn hạ nhân bên cạnh đã tiến tới, giữ chặt hai tay họ lại. Chiếc giỏ tre cũng rớt xuống đất, lộ ra một miếng thịt nhỏ như đầu ngón tay cùng vài cây rau đã hơi héo.

Nhìn mớ đồ trong giỏ, Trần Thanh cười.

-Hai người mang nhiều đồ đến thăm vậy, nếu ta là con của hai người, hẳn sẽ vui đến mức bật khóc rồi.

Bùi thị giẫy tay.

-Thằng ba, con làm gì đây, mau buông tay ra.

Trần Thanh chống cằm nhìn hai người.

-Ta thắc mắc, tại sao bà luôn miệng cho rằng ta là con của bà nhỉ. Trần Thanh, Trần Thanh, thế giới này không biết có bao nhiêu là Trần Thanh. Nếu chỉ trùng tên là phải bị hai kẻ phiền phức như mấy người quấn lấy, thật là nản quá đi.

Trần Dũng gằn giọng.

-Thằng ba, con sao vẫn ngoan cố. Con là con của bọn ta, dù có thành tro, bọn ta cũng tuyệt không nhận nhầm.

Trần Thanh cười.

-Vậy thì sao? Chúng ta ví dụ như hai người thật sự là phụ mẫu của ta đi, thì sao nào?

Bùi thị cười.

-Cần gì ví dụ, chúng ta là cha mẹ ruột của con. Chuyện năm xưa con cố tình giấu giếm của cải ra riêng chúng ta không hề trách, cha mẹ chỉ muốn về sau cả nhà chúng ta có thể vây quần bên nhau.

Trần Thanh nhướn mày.

-Ý của bà là?

Trần Dũng hấp tấp.

-Chỗ này đã xây rồi thì tạm vậy. Cha mẹ sẽ làm chủ xây mới cho con một dinh thự còn to hơn như vầy ở Trần gia, chúng ta là người Trần gia, tuyệt đối không thể chung chạ với bọn Hồ gia này được, bọn họ chỉ biết lợi dụng con thôi. Đợi nhà bên đó xây xong, ba mẹ sẽ để dành riêng một phòng cho con, con cứ ở bên đó với hai ta.

Trần Thanh nhếch mép.

-Vậy tiền xây nhà, ai chi ra?

Bùi thị nói như lẽ đương nhiên.

-Con hiện tại giàu như vậy, tất nhiên cha mẹ phải nhờ vào con rồi.

Cậu cười.

-Đó là tiền ta vất vả kiếm được.

Bùi thị xoa tay.

-Con yên tâm, về sau việc của tửu lâu hay quản lý nhà cửa cứ giao cho cha mẹ. Cha mẹ và anh trai giúp con. Con sẽ không phải cực khổ kiếm tiền nữa. Mẹ sẽ bảo thằng hai cho con tiền tiêu hàng tháng.

Trần Thanh gõ bàn.

-Để ta nói lại. Theo ý của hai người, ta sẽ đưa tiền hai người xây nhà, sao đó sẽ được hai người cho phép mà ở một phòng trong đó. Rồi tài sản hiện tại của ta cũng giao cho nhà mấy người, mỗi tháng ngửa tay xin tiền mấy người xài à?

Bùi thị xua tay.

-Gì mà đến vậy. Bọn ta cũng là muốn tốt cho con, con còn nhỏ vậy dễ bị bọn người làm qua mặt. Như lúc nãy ta vào đây, thấy mấy người làm của con đang lười biếng tám chuyện. Về sau, mẹ giúp con trị bọn họ. Tuyệt đối không để tình trạng này xảy ra.

Trần Thanh gật đầu.

-Bây giờ ta có thể hiểu tâm trạng con trai của hai người rồi. Cũng hiểu làm sao mà cậu ấy lại quyết liệt đoạn tuyệt quan hệ với mấy người.

Bùi thị sửng người.

-Con nói gì vậy thằng ba, con trai ta không phải con sao…

Trần Thanh xua tay, chết cũng không chịu nhận hai người. Cậu tuyệt đối không cho phép kẻ khác nghi ngờ thân phận của cậu, dù là bọn hạ nhân đang đứng kế bên.

-Ta nói rồi, ta không phải con hai người.

Bùi thị tức giận, giãy người định xông về phía cậu., nhưng hiềm nỗi hai tay bị giữ chặt, thị chỉ có thể quẩy lung tung tại chỗ.

-Thằng chó, tao biết ngay mà. Thứ đồ bất hiếu như mày thì sao mà thay đổi cho được.

Trần Dũng nghiến răng.

-Thằng ba, dù muốn hay không mày cũng là giọt máu của tao. Đừng tưởng hiện có chút tiền mà muốn đổi trắng thay đen, có tin tao đi kiện mày không, đến lúc đó đừng nói tài sản, mạng mày cũng đừng mong mà còn.

Trần Thanh vỗ tay.

-Thật khéo, ta đang muốn đưa hai người lên quan đây. Cũng tiện đường cho hai người muốn làm gì thì làm.

Hai người Bùi thị chết trân.

-Lên…quan….?

Trần Thanh gọi Phạm Hưng.

-Quản gia.

-Dạ, thiếu gia.

Trần Thanh đưa ông một tờ giấy.

-Ngươi giúp ta mang hai vị này lên quan một chuyến. Kiện họ tội bôi nhọ, phỉ bang ta. Đồng thời trình quan xem qua nội dung này, đây là thông tin con trai thứ ba của bọn họ. Theo thông tin ta tra được đó là một đứa bé ốm yếu, bệnh tật lại mù chữ. Ngươi trước mặt đại nhân hỏi họ giúp ta, làm sao một đứa bé như vậy có thể là bản thiếu gia cho được chứ.

Nhìn hai người đang run trước mặt, Trần Thanh cười tiếp lời.

-Theo ta biết, hai vợ chồng này hà khắc con cái, hình như còn có ý định giết đứa nhỏ kia. Ngươi giúp ta báo luôn với ngài ấy, để về sau người người trong huyện này đều biết Trần gia thôn sản sinh ra một cặp vợ chồng đặc biệt như thế nào. Còn nữa, lúc đứa bé kia rời đi nghe nói bệnh trầm trọng. Không chừng không qua khỏi, chuyện này xem ra có liên quan đến cả mạng người. Nhờ ngài ấy xử lý đi.

Trần Dũng cùng Bùi thị la khóc.

-Thằng ba Thanh, mày….

-Thằng chó, tao không có ý định giết mày, mày rõ ràng còn sống. Thứ chó đẻ, dám vu oan cho tao…

-Mày là thằng ba Thanh, mày là nó…

-Không cho phép mày bôi nhọ thôn tao, buông tao ra, tụi bây buông tao ra…

Trần Thanh mỉm cười nhìn hai người.

-Xem ra đầu óc cũng có vấn đề, xong việc mời đại phu cho bọn họ.

Rồi cậu lén đưa cho ông một cái hộp gỗ, nhỏ giọng.

-Đi mời cả Đinh lão sư đến công đường làm chứng, hôm qua là ngài ấy giúp ta chứng minh trong sạch.

Rồi đưa tiếp một cái hộp lớn hơn. Ghi vội vài dòng vào mảnh giấy, rồi đặt vào chung vật bên trong.

-Huyện thái gia thương dân như con, nhất định sẽ trả lại công đạo cho ta. Ngươi giúp ta cảm ơn ngài ấy.

Phạm Hưng vâng dạ, bảo bốn người làm kéo vợ chồng Trần Dũng ra ngoài, rồi dùng dây trói bọn họ lại.