[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 64: Chuyện hằng ngày của đầu bếp Thượng Thực Lâu



Địa điểm là phòng bếp của Thượng Thực Lâu, một nhóm đầu bếp đang ngồi chụm đầu bàn tán. Nội dung cũng như những ngày trước, là bàn về món “Vả trộn tôm thịt” mà Mỹ Thực Lâu vừa cho ra mắt cách đây vài ngày.

-Các ngươi biết chưa, ta nghe nói món “Vả trộn tôm thịt” của Mỹ Thực Lâu có tác dụng thật đấy, không phải chỉ là lời đồn thôi đâu.

Một đầu bếp thân người gầy nhom, tên gọi Đinh Sung hăng say kể chuyện. Nhóm người khác cũng tập trung lắng nghe. Cũng phải nói rõ lí do, tại sao đang trong thời gian tửu lâu mở cửa mà bọn họ lại có thời gian ngồi “tám nhảm” như vầy.

Thử hỏi có một đối thủ đáng “gờm” như Mỹ Thực Lâu nằm lù lù trước mặt, tửu lâu nào mà làm ăn cho được. Khi xưa Thượng Thực Lâu của bọn họ chèn ép Thực Vi Tiên ra sao. Thì bây giờ nhận lại bấy nhiêu cay đắng, thậm chí còn có xu hướng tệ hơn xưa. Bây giờ khách nhân vào Thượng Thực Lâu, nếu không phải có giao tình sâu nặng với lão bản hay nhân viên ở đây. Thì cũng là do Mỹ Thực Lâu đối diện đã đầy chỗ, bọn họ ngại chờ nên mới qua đây dùng bữa.

Lão bản của bọn họ đã nhiều lần “tìm cách” hòng hạ bệ tửu lâu này. Nhưng ngặc nỗi nghe bảo chỗ dựa của đối phương khá lớn. Không những có dây mơ rễ má với Ngô viên ngoại – người có tiếng nói lớn trong huyện, còn có sự hậu thuẫn của huyện thái gia. Thế là Thượng Thực Lâu chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, nhịn nhục qua ngày. Cho nên mới nói bước đi năm xưa lúc tặng ba chậu “Bách nhụy mẫu thiên đơn” của Trần Thanh là quá sáng suốt. Ngăn chặn biết bao nhiêu là tai họa.

Quay lại câu chuyện ở Thượng Thực Lâu lúc này, sau khi nhóm người kia nghe Đinh Sung nói. Liền hào hứng hỏi.

-Thật sự à? Thật có tác dụng tráng dương như lời đồn. Ta cứ tưởng bên đó “ra chiêu” để hút khách chứ. Nếu có tác dụng như vậy, sao giá tiền lại rẻ vậy.

Đinh Sung liếc nhìn người này, khinh bỉ.

-Rẻ? Ngươi đang đùa với ta à. Món ăn ở Mỹ Thực Lâu, có món nào là không đắt hơn gấp đôi thậm chí gấp ba lần ở tửu lâu ta. Chỉ trách người ta trù nghệ cao siêu, nên mới dám đề giá như vậy. Gặp mấy tửu lâu bình thường, chắc đã sớm đóng cửa rồi. Nhưng ngươi nói giá món “Vả trộn tôm thịt” rẻ thì lại đúng. Nên biết một đơn thuốc trị “bệnh này”, giá ít nhất cũng 2 lượng bạc đấy. Thực khách bên đó xem ra gặp hời rồi.

Một đầu bếp khác tò mò hỏi.

-Ta nghe nói món này do Phạm Kiệt nấu à? Hắn mới qua đó bao ngày đâu, đã thành đầu bếp chính rồi?

Đinh Sung gật đầu.

-Ta đã dò hỏi, quả thực là do Phạm Kiệt nấu. Các người đừng quên, ngày đó hắn là người đầu tiên ký tên bán thân cho Trần lão bản. Nên việc hắn được Trần lão bản quan tâm rồi cất nhắc là hiển nhiên.

Rồi Đinh Sung thở dài.

-Nhớ lại chuyện xưa mà ta hối hận. Phải chi ngày ấy ta cũng chấp nhận bán vào Mỹ Thực Lâu thì tốt biết bao nhiêu, lại để cơ hội đó rơi vào tay bọn người kia. Bây giờ, có muốn bán Trần lão bản cũng chẳng thèm ta.

Những đầu bếp còn lại cũng thở dài, buồn rười rượi. Chuyện gần nửa năm trước, hai người Lý Hợi và Từ Đinh chuyển lời muốn vào Mỹ Thực Lâu phải ký giấy bán thân bọn họ cũng biết. Nhưng ai đang yên đang lành lại tự nhiên muốn bán thân mình chứ, sửa hộ tịch thành “nô dân” thì cả đời đừng mong xoay người, ngay cả con cháu cũng phải mang kiếp tương tự. Thế là bọn họ bĩu môi rời đi, còn khinh thường đám người hèn mạt đi ký giấy chấp nhận. Đến bây giờ bọn họ mới thấy mình ngu như thế nào.

Bán thân thì bán thân đi, có gì mà ngại chứ. Bán thân cho ai còn sợ, chứ bán thân cho Trần lão bản chỉ có một từ thôi: “may mắn”.

Trần lão bản người ta, thứ nhất chưa bao giờ đáng chửi hạ nhân. Ít nhất theo lời kể của bọn người kia là như vậy. Nghe nói ngài ấy cũng rất nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ xem hạ nhân như súc vật như những ông chủ khác.

Thứ hai, thông thường kẻ bán thân ngoài việc được nuôi ba bữa ra, rất ít được trả lương. Nếu có trả chỉ là vài văn tiền một tháng xem như “tượng trưng”, trường hợp ông chủ cũ của “Thực Vi Tiên” trả cho nhân viên chừng 10 đến 100 văn tiền đã được xem như nhân từ, có một không hai rồi. Nên biết lương của bọn người như bọn họ, cũng chỉ dao động từ 50 đến 400 văn.

Vậy mà…Nhấn mạnh vậy mà, Trần lão bản này. Sau khi Mỹ Thực Lâu nổi tiếng đã nâng lương nhân viên lên gấp 10 lần. Đúng, là gấp mười lần. Hỏi xem có khiến bọn họ ghen tỵ đỏ mắt không chứ. Cho nên mới xuất hiện tình trạng, cùng là người làm công, nhưng mấy kẻ mang hộ tịch “thường dân” như bọn họ, sống phải cần kiệm, ăn đói mặc rách. Còn bọn người “nô dân” kia thì ăn sung mặc sướng, bởi nhà cửa được Trần công tử lo cho, ba bữa cũng được bao cơm, quần áo mặc mỗi năm được hai bộ, lương thì cao chót vót.

Làm “nô dân” như thế, bọn họ thèm làm “thường dân” chi nữa.

Chỉ tiếc là cơ hội không đến hai lần.

Sau đợt tuyển đám người bán thân đầu tiên, ít lâu sau cũng có nhóm người xin được vào Mỹ Thực Lâu, nhưng Trần công tử đã từ chối. Theo Ngưu chưởng quầy báo lại. Trần công tử nói ngài chỉ tuyển những người có tâm huyết, yêu thương tửu lâu này thật tình. Nhóm đầu tiên là những người không hề ngại ngùng, chọn vào tửu lâu không do dự. Ngài ấy đã hài lòng. Còn những người sau, ban đầu do dự ắt có lí do. Ngài cũng không cưỡng cầu, hơn nữa tửu lâu đã đủ người, nên ngài ấy không muốn nhận thêm nữa.

Nhóm đầu bếp nghe xong, tức muốn nổ phổi. Chỉ thầm tiếc bản thân ban đầu nghĩ không tới. Rồi càng ngày, chứng kiến Mỹ Thực Lâu càng phát triển, sự hối hận của họ càng tăng.

Như hôm nay, khi nghe tin Phạm Kiệt trở thành đầu bếp chính của Mỹ Thực Lâu, bọn họ như bị nghẹn một hơi trong cổ họng, thở ra không được, mà nuốt xuống cũng chẳng đành. Lí do bọn người này ghen tức như vậy cũng dễ hiểu, số là Phạm Kiệt trước là đầu bếp của Thượng Thực Lâu. Nhiều năm làm việc nhưng mãi vẫn chưa lên làm bếp chính. Cái nghề bếp núc này, trừ khi “cha truyền con nối” chứ còn lại tuyệt đối không ai muốn đem tay nghề mình truyền ra ngoài, để rồi mất chén cơm. Thế nên Phạm Kiệt dù nhiều năm cố gắng, không được chỉ dạy vẫn mãi là phụ bếp, gặp bọn họ phải cúi chào kính cẩn.

Nhưng hắn ta thông minh, biết tìm đường đi cho mình. Sau khi đến Mỹ Thực Lâu được Trần lão bản tận tâm chỉ dạy, trù nghệ bỗng chốc cao siêu, vượt qua bọn họ. Bây giờ đã đứng bếp chính luôn rồi. Chưa nói tay nghề bọn họ bây giờ không thể so với ông, chỉ việc lương họ chắc cũng thấp hơn ông chắc cả ngàn thước rồi.

Kẻ thất thế năm xưa bỗng nhiên xoay mình, trở thành người mà mình không thể so sánh được. Gặp lại nhau vị trí đã khác, thử hỏi sao bọn người này không hận nghiến răng cho được.

Một đầu bếp người tròn trịa, cảm khái.

-Ai có ngờ được Phạm Kiệt lại được như bây giờ. Nhớ năm đó hắn còn đến cầu cạnh ta, nhờ ta chỉ vài chiêu bếp núc. Lúc đó ta còn cười khinh hắn, chẳng ngờ bây giờ…

Người này vừa nói vừa lắc đầu, nhắc lại chuyện xưa bản thân cậy tài khinh người, chỉ có thể nói một từ “thiển cận”.

Người ngồi kế bên cười, vỗ vai hắn.

-Cảm thán làm chi. Năm xưa ngươi cũng chẳng sai. Nghiệp bếp núc này, người nào không ôm khư khư kinh nghiệm, ai lại dạy truyền ra ngoài. Không thấy bằng chứng là Thực Vi Tiên xưa sao. Cố lão bản chỉ dạy tận tình cho lắm, cuối cùng Trình Tiền phủi tay cái một, rời tửu lâu không nói, còn “vét” sạch nhân công bên đó. Khiến Thực Vi Tiên phải đóng cửa, phải bán gấp tiệm đi đó sao.