[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 65: Trình Tiền hối hận



Nhắc đến Trình Tiền, một người trong nhóm cười nói.

-Nếu nói hối hận, xem chừng kẻ hối hận nhất là tên Trình Tiền kia. Năm xưa nếu hắn không phản bội, gom đồ ra khỏi Thực Vi Tiên. Thì với vị trí trưởng bếp năm xưa, chờ Trần lão bản thu mua lại tửu lâu đó. Hắn hiển nhiên cũng phong vân vô hạn. Nhưng tên này cũng xúi quẩy, bỏ bên đó để qua đây làm một đầu bếp “quèn”, ai ngờ lại vứt bỏ một cơ hội lớn như vậy. Chắc hẳn đang hối hận đến ruột gan cào cấu rồi.

Người này vừa dứt lời, đã thấy Trình Tiền đang đứng ở cửa bếp từ bao giờ. Lom lom nhìn đám người họ. Hắn liền im bật, huýt vai người kế mình rồi cả nhóm lại nói sang chuyện khác.

Trình Tiền trừng mắt nhìn đám người kia, sau đó đi đến bếp riêng của mình. Lão bản muốn ăn trưa ở tửu lâu, nên lệnh hắn nấu cho vài món.

Trình Tiền vừa nấu, vừa nghĩ đến lời những người vừa nói. Hỏi hắn có hối hận không? Tất nhiên là hối hận rồi. Như bọn họ nói, nếu năm xưa hắn không rời đi, vị trí hiện tại của hắn ở Mỹ Thực Lâu tuyệt đối không nhỏ. Bằng tài năng của hắn, nếu được Trần lão bản chỉ dạy, tuyệt đối sẽ là trù sư xuất sắc nhất Đại Hạ.

Nhưng trên đời làm gì có liều thuốc hối hận. Năm xưa hắn đã suy tính kỹ lưỡng rồi mới rời Thực Vi Tiên. Tuy cố lão bản có ân với hắn, nhưng hắn tự nhận bản thân đã phục vụ nhà họ nhiều năm, không có tài năng của hắn, Thực Vi Tiên sao nổi danh được như xưa, nên xem ra ân tình gì cũng trả rồi. Thời điểm cố lão bản mất đi, tên thiếu gia bất tài kia lại dám ra mặt chỉ trỏ, ra lệnh cho hắn. Một thằng thiểu não lại mộng tưởng chỉ đạo hắn, nên khi lão bản hiện tại của Thượng Thực Lâu đề xuất thu mua, hắn không cần suy nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý.

Năm đó để có thể diệt sạch Thượng Thực Lâu, vị lão bản này quả thực đã tốn tâm tư không nhỏ. Nào là tăng gấp đôi lương của hắn, cho hắn làm trưởng bếp của Thượng Thực Lâu, rồi còn thưởng riêng hắn 100 lượng bạc. Thêm nữa chỉ cần một đầu bếp bên Thực Vi Tiên chịu theo hắn sang đây, mỗi người sẽ thưởng hắn 10 lượng bạc. Bao nhiêu là chuyện tốt như vậy, hắn quan tâm cái gì mà “ân sư” rồi “đạo nghĩa”, cứ thế dùng lời ngon tiếng ngọt và lợi ích mà dụ dỗ đám người khác theo, đào rỗng Mỹ Thực Lâu, khiến nó phải đóng cửa. Ai có ngờ, chuyện xưa lại là một trò cười cho hắn.

Chờ đến lúc Mỹ Thực Lâu xem chừng không cách nào đứng vững nữa, lão bản hiện tại quay ngoắt 180o. Quả nhiên không nên tin vào gian thương. Lương trở lại mức chung cho đầu bếp của Thượng Thực Lâu, còn thấp hơn lương năm xưa của hắn. Vị trí trưởng bếp cũng bị tước bỏ, giao lại cho người cũ. Chỉ riêng 100 lượng bạc đã đưa là không đòi lại hắn. Còn lại thái độ hay lợi ích làm gì như lời hứa năm xưa. Trình Tiền đâu phải người hiền lành, hắn cũng tức giận định rời bỏ Thượng Thực Lâu, tìm một “bến đổ” khác, sau đó quay qua “cắn” lại tửu lâu này cho bỏ ghét. Nhưng danh tiếng hắn bây giờ quá tệ, cái mũ “phản phúc” hắn đã đeo, còn ai dám trọng dụng. Thế là hắn đành cắn răng ở lại đây.

Nay, hai người năm xưa hắn khinh bỉ, hai cái kẻ năm xưa chỉ biết lò dò theo đuôi đốt lửa, rửa rau cho hắn lại xoay mình đè trên đầu hắn, trở thành bếp chính của tửu lâu số một Mỹ Thực Lâu. Cục tức này hắn nghẹn mãi không nuốt xuống được.

Hắn từng nhờ người giúp mua món ăn trong Mỹ Thực Lâu dùng thử. Quả thật ngon tuyệt như lời đồn, so với chúng, món mà hắn nấu chỉ như c-t, cũng hiểu tại sao thực khách đến đây ngày một ít.

Nghỉ đến bản thân lẽ ra đã có thể nấu được những món ăn như vậy, thậm chí càng nhiều món ngon hơn. Chỉ vì tham lam nhất thời mà bỏ qua cơ hội đó. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, hắn chỉ muốn quay lại năm xưa mà đánh bản thân cho tàn phế.

Thật ra Trình Tiền đã suy nghĩ quá nhiều, nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa. Chưa chắc hắn đã có thể làm việc cho Trần Thanh. Thứ nhất, Trần Thanh chỉ dùng người bán thân. Trình Tiền nhiều năm đứng ở chỗ cao, giỏi nhất là khinh thường người khác, làm sao mà chấp nhận ký giấy bán thân cho cậu ở thời điểm đó. Cho dù năm xưa hắn không rời đi, đợi đến lúc Trần Thanh đến hắn cũng sẽ đi tìm hướng khác.

Thứ hai, tính cách của Trình Tiền không lọt nổi vào mắt Trần Thanh. Cao ngạo, tự phụ, ích kỷ, phản phúc, Trần Thanh chắc bị úng não mới đi dùng một kẻ như vầy. Dạng người như Trình Tiền, ngươi có ân với hắn thì hắn chưa chắc sẽ nhớ, nhưng chỉ cần ngươi trái ý hắn một lần, hắn sẽ ghim mãi trong dạ, rồi có cơ hội sẽ chém ngược lại ngươi một đao. Giữ một kẻ như thế bên người, khác nào ôm một quả bom nổ chậm, không biết bản thân lúc nào thì bị nó làm cho tan xác.

Nhưng Trình Tiền không hiểu ý Trần Thanh. Hoặc hắn nghĩ chỉ có người ngu mới từ chối một kẻ tài năng như hắn. Nên hắn mãi hối hận, hối hận bản thân không biết nhìn xa trong rộng.

Món ăn hoàn thành, Trình Tiền bưng khay thức ăn lên lầu trên, gõ cửa gian phòng thượng hạng.

“Cốc, cốc”

-Vào đi!

Được sự cho phép, Trình Tiền đẩy cửa vào, rồi bưng mâm thức ăn đến để trước bàn lão bản Thượng Thực Lâu là Thượng Sâm. Trong phòng cũng có hạ nhân của lão bản, nhưng người đó vẫn đứng lu lu trong góc. Không hề có ý định giúp đỡ Trình Tiền.

Trình Tiền cắn môi, cố gắng nhịn. Trước đây khi còn ở Thực Vi Tiên, hắn làm gì phải làm những việc như vầy. Cố lão bản coi hắn như con, tận tâm truyền dạy trù nghệ, ý định tương lai là để hắn hỗ trợ đứa con bất tài của ông ta. Nên thái độ đối với hắn phải nói là vô cùng thân thiết. Còn bây giờ, ngay cả một kẻ hạ nhân cũng dám coi thường hắn. Trình Tiền phải cắn chặt răng mới ngăn bản thân hất mâm cơm trong tay xuống đất.

Mấy kẻ như Trình Tiền, giỏi nhất là tự nâng bản thân lên cao, khinh thường kẻ khác. Đến khi không được đối phương đối xử theo ý mình, thì quy cho đạo đức của kẻ kia có vấn đề. Trình Tiền không tự ngẫm lại, bản thân hắn hiện tại lấy cái gì cho người ta tôn trọng.

Một kẻ vô ơn phản phúc như hắn, thiên hạ gặp không phun nước bọt vào mặt hắn đã là lịch sự lắm rồi, hắn còn muốn họ a dua nịnh nọt như xưa, thật đúng là tự dát c-t lên mặt, rồi thấy sáng thì tự nhận đang dát vàng. Không nhìn thử Thượng Sâm, người ta dù cũng khá hài lòng với trù nghệ của hắn. Nhưng từ khi hắn đến Thượng Thực Lâu, người này chưa hề tiết lộ một chút thông tin nội bộ nào của tửu lâu cho hắn. Ngoại trừ thời gian đầu còn ra vẻ trọng dụng để nắm chặt hắn trong tay, chờ đến lúc Thực Vi Tiên đóng cửa, không phải thái độ đề phòng hẳn sao. Người ta đây là không muốn trở thành “cố lão bản của Thực Vi Tiên” thứ hai. Ai biết mai đây hắn có cắn ngược lại mình không. Tin dùng Trình Tiền là canh bạc không có cửa thắng, ai dại mới lao vào.