[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 66: Mưu đồ hãm hại Mỹ Thực Lâu



Hiển nhiên Thượng Sâm không phải kẻ ngốc, nên hiện tại hắn ta đang ngồi trước bàn, lẳng lặng nhìn Trình Tiền cung kính đặt đồ ăn lên bàn. Sau đó mỉm cười nhìn hắn đang đứng khép nép một bên. Thượng Sâm năm nay mới hai mươi mốt tuổi, dáng ngoài khôi ngô, cười lên rất hòa ái.

-Cám ơn ngươi Trình Tiền, ta thật nhớ trù nghệ của ngươi, nay mới có dịp ghé tửu lâu nên phải phiền ngươi rồi.

Thượng Sâm cũng như Trần Thanh, hắn không trực tiếp quản lý tửu lâu, mà chỉ giao việc cho chưởng quầy làm. Bản thân thì đứng phía sau, chỉ đạo những việc quan trọng. Chuyện năm xưa “đào” Trình Tiền sang đây cũng là ý của hắn. Hôm nay, không nghĩ hắn vậy mà lại tới đây, còn đặc biệt yêu cầu Trình Tiền làm đồ ăn rồi mang lên. Trình Tiền dù thắc mắc, nhưng bên ngoài vẫn cung kính cúi đầu.

-Lão bản quá lời rồi. Có thể nấu ăn cho ngài là vinh hạnh của ta. Nếu lão bản cần, bất cứ lúc nào có lệnh, Trình Tiền cũng có thể xuống bếp làm rồi đem đến dinh thự cho ngài.

Thượng Sâm cười xua tay.

-Vậy thì không cần. Ngươi cũng bận rộn, ta sao lại gây thêm chuyện cho tửu lâu chứ.

Hiển nhiên Thượng Sâm đang nói cho có. Chứ ai chả biết tửu lâu họ bây giờ có thể giăng lưới bắt ruồi luôn cả rồi. Mấy tửu lâu cùng trấn, do xa Mỹ Thực Lâu nên lượng khách dù có bị ảnh hưởng cũng không nhiều. Lắm kẻ lười đi xa, cũng sẵn sàng đến đó ăn. Còn tửu lâu của bọn họ thì ở ngay đối diện, biết tránh đường nào cho thoát.

Trình Tiền hiểu nhiên cũng hiểu hắn đang nói cho vui thôi, nên chỉ im lặng đứng đó, không trả lời gì.

Thượng Sâm gấp vài đũa thức ăn lên dùng thử, rồi khen.

-Tay nghề ngươi vẫn tốt như vậy. Đúng là không làm ta thất vọng.

Trình Tiền lên tiếng cảm ơn. Ông biết vị tiểu lão gia này còn có hậu chiêu, cái gì mà kêu nấu ăn rồi khen ngợi chỉ là tiền đề, đợi một lát sẽ vào chuyện chính thôi.

Quả nhiên, sau khi chuyện trò một hồi. Thượng Sâm buông đũa xuống, cầm tách trà lên uống một ngụm. Mấy món trên bàn ăn chỉ bị chạm qua một hai lần, xem ra cũng không hẳn là ngon như lời khen trước đó.

Thượng Sâm híp mắt nhìn trung niên nam nhân trước mặt. Ngay từ đầu, hắn đã nhìn ra kẻ này là người tham lam, tự phụ. Thế cho nên, hắn mới ra “vài chiêu” để người này bỏ rơi chủ cũ, đến chỗ mình. Đến lúc chết, chắc hẳn Trình Tiền cũng không thể nào biết được, những người bạn năm xưa thường tâm sự với hắn là được vị lão bản này nhờ.

Cái gì mà “huynh giỏi như vậy, hắn ta lại không biết trọng dụng, vậy huynh còn làm với hắn làm gì, cứ đi mà tìm chủ mới cho rồi.”

Hay là “một kẻ bất tài lại dám chỉ tay năm ngón, dù có là chủ nhân, hắn ta cũng không có tư cách đó. Không hiểu sao huynh lại vẫn muốn làm với hắn.”

Còn có vô vàn câu khác, càng nói càng khiến Trình Tiền thêm căm giận lão bản của mình. Cuối cùng hắn chọn con đường phản bội.

Chuyện năm xưa Thượng Sâm chưa bao giờ nhận bản thân sai. Phi gian bất phú, làm thương nhân mà muốn lương thiện, chỉ có nước đói chết thôi. Để có thể diệt được Thực Vi Tiên nhiều năm sừng sững, giở chút chiêu trò có gì mà chê trách. Hắn cũng chưa từng ép Trình Tiền điều gì, chỉ cần ông ta chịu mở mắt ra nhìn rõ mọi việc, thì ông ta sẽ nhận thấy điều vô lý trong lời nói mấy người kia thôi. Nhưng ông ta không chịu, hoặc là không thèm chịu. Cho nên, hậu quả ông ta tự nhận.

Thượng Sâm nhìn Trình Tiền một lúc lâu, rồi nói.

-Mỹ Thực Lâu vừa ra thêm món mới. Ngươi đã dùng chưa?

Trình Tiền ngập ngừng, cuối cùng vẫn gật đầu.

-Hồi lão bản, ta đã dùng qua. – Rồi ông vội nói thêm vào, chỉ sợ Thượng Sâm nghi kị mình đi mua món của tửu lâu khác. – Tiểu nhân chỉ là muốn xem thử món đó như thế nào, để tìm hiểu cách làm thôi.

Thượng Sâm phẩy tay.

-Các người không cần phải lo lắng như vậy. Chuyện dùng thử món của tửu lâu khác để rút kinh nghiệm là bình thường. Ta không hề gò ép hạ nhân của mình. Vậy ngươi thấy món đó như thế nào?

Trình Tiền cúi đầu.

-Bẩm, quả thật ngon như lời đồn.

Thượng Sâm cười.

-Vậy nếu cho nguyên liệu tương tự, ngươi làm được không?

Thấy Trình Tiền cúi đầu không dám đáp, Thượng Sâm phì cười. Hắn chỉ là hỏi cho vui thôi, chứ nếu tên này có thể sao chép cách chế biến, hẳn đã lăn đến trước mặt hắn mà tranh công rồi, chứ đâu phải ở lại đây hậm hực.

Thượng Sâm liền nói tiếp.

-Không tìm ra cũng không sao. Nếu sao chép được thì đã có không biết bao nhiêu cái “Mỹ Thực Lâu” mở ra thêm rồi. Ngươi không cần phải lo lắng.

Rồi hắn nói tiếp.

-Hôm nay gọi ngươi đến, là muốn hỏi ngươi có muốn quay về Mỹ Thực Lâu không?

Trình Tiền vội ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói.

-Lão bản, ta tuyệt đối không phản bội Thượng Thực Lâu.

Thượng Sâm xua tay.

-Ta cũng không nói vậy. Chỉ là muốn hỏi ngươi xem sao. Ngươi cũng biết, dù sao ngươi cũng từng làm cho Thực Vi Tiên. Nếu không có chuyện năm xưa, hẳn là ngươi đã làm việc cho Trần lão bản.

Trình Tiền lắc đầu.

-Đó đã là quá khứ. Bây giờ ta là đầu bếp của Thượng Thực Lâu, tuyệt không có chuyện chạy đi ăn “máng” khác.

Thượng Sâm gật đầu, vẻ mặt xem chừng hài lòng. Còn trong bụng hắn đang nghĩ gì, chỉ có hắn biết.

-Có được một nhân viên trung thành như Trình Tiền ngươi, quả là may mắn của Thượng Thực Lâu.

Rồi hắn nói tiếp.

-Tình huống hiện tại của Thượng Thực Lâu, hẳn là ngươi cũng thấy. Ta e là không bao lâu, chúng ta phải đóng cửa tửu lâu này thôi.

Từ lúc khách hàng của Thượng Thực Lâu giảm mạnh, Trình Tiền đã lo lắng nếu tửu lâu này không thể cầm cự tiếp sẽ ra sao. Cuối cùng thì ngày này cũng đến.

Trình Tiền nhăn mày. Nếu Thượng Thực Lâu đóng cửa, hắn phải làm ở đâu. Trấn này sợ là không ai muốn tuyển hắn rồi. Còn nếu chuyển chỗ ở, hắn phải thuyết phục hai lão nhân trong nhà sao đây. Cha mẹ hắn tuyệt đối không chấp nhận rời xa mồ mả tổ tiên Nhưng hắn là con trai một, để ông bà ở đây không người phụng dưỡng, khéo lại bị chụp cho cái mũ bất hiếu.

Thế là hắn vội vàng hỏi lại Thượng Sâm.

-Lão bản, không còn cách nào sao?

Thượng Sâm lắc đầu.

-Trừ khi Mỹ Thực Lâu đóng cửa. Không còn con đường nào khác.

Trình Tiền nghiến răng.

-Lão bản…nếu không, nếu không ngài cho người “dạy dỗ” bọn họ một chút.

Thượng Sâm cười.

-Đừng tưởng ta không biết các người nói gì phía sau. Chẳng phải bản thân các ngươi cũng biết Trần lão bản bên kia chỗ dựa to ra sao chứ. Nói mấy từ như “dạy dỗ” này, không dễ đâu.

Trình Tiền lo âu.

-Vậy phải làm như thế nào ạ?

Thượng Sâm nhìn hắn, giọng trầm lại.

-Nên hôm nay ta mới gọi ngươi lại đây. Mỹ Thực Lâu hiện tại quản lý quá nghiêm, ta không cách nào “cử” người vào. Năm xưa ngươi làm trong đó, hẳn là vẫn còn giữ quan hệ với mấy nhân viên cũ. Không thì ngươi liên hệ họ. Để họ hỗ trợ ta từ “bên trong”.

Trình Tiền trợn mắt.

-Ý của lão bản là?

Thượng Sâm gật đầu.

-Chỉ cần tửu lâu này chế biến thức ăn cẩu thả, gây ngộ độc cho thực khách. Tốt nhất là gây ra mạng người, ta không tin còn ai dám che chở cho nó nữa.

Trình Tiền giật mình, lùi ra sau một bước, ông sững sờ.

-Lão bản, không được. Tuyệt đối không được. Đây là mạng người đấy!

Thượng Sâm trừng mắt lại.

-Có ra mạng người cũng là Mỹ Thực Lâu lo, ngươi đứng đây lo cái gì.

Trình Tiền lắc đầu.

-Không được. Tuyệt đối không được. Đây là mạng người, lỡ có gì phải đền mạng đấy.

Chương 67: Cúi đầu trước hai mươi lượng vàng