Cho dù Trình Tiền có xấu xa như thế nào. Nhưng đó chỉ là do tính cách của ông tham lam, chứ ông ta tuyệt đối chưa xấu đến mức dám chạm vào mạng người. Hoàng đế của Đại Hạ rất coi trọng vấn đề này. Quan lại nhận lệnh trên, nên kiểm soát chuyện này rất nghiêm. Hàng năm Đại Hạ có hàng hàng sa số vụ tranh chấp ẩu đả, nhưng chuyện gây ra mạng người rất hiếm. Chỉ cần ở đâu xảy ra án chết người, thì cơ hồ sẽ oanh động đến cả nước.
Cũng vì vậy mà chuyện “Trần Thanh” rời thôn mất tích, ngày đó quan sai xuống điều tra, dân Trần gia mới sợ run như vậy.
Thấy Trình Tiền cứ lắc đầu không ngừng, khuyên thế nào cũng không được. Thượng Sâm phì cười.
-Thôi được rồi. Cũng không nhất thiết phải dính đến mạng người, đó là ta chỉ nói trường hợp tốt nhất thôi. Thật ra chỉ cần gây ra ngộ độc, rồi phát hiện vấn đề trong đồ ăn của họ là được.
Trình Tiền vẫn lắc đầu.
-Lão bản, thứ lỗi ta nhát gan. Nhưng chuyện này sợ là ngài phải giao cho người khác rồi. Ta đảm đương không nỗi.
Thượng Sâm nhỏ nhẹ.
-Ngươi không cần phải lo lắng như vậy. Vẫn chưa nghe ta nói xong mà. Lí do ta chọn ngươi là vì ngươi quen với bọn người cũ. Theo ta được biết, bọn hắn bây giờ rất được Trần Thanh trọng dụng. Tuyệt đối là đối tượng tốt nhất để hành động. Nếu chuyện này thành. Lão bản ta cũng không để ngươi ở thua thiệt. Thế này đi, hai mươi lượng vàng, đủ cho cả nhà ngươi có thể đến nơi khác sinh sống. Hoàn cảnh ngươi hiện tại ta cũng có nghe hạ nhân nói. Thay vì ở lại đây bị người không liên quan chỉ trỏ, chi bằng ngươi tìm đến một nơi khác thích hợp hơn. Với tài năng của ngươi, sợ gì không có nơi trọng dụng. Hai lão nhân gia ở nhà, nghe tin ngươi có nhiều bạc như vậy, ngươi chỉ cần nói thêm với họ về hoàn cảnh của mình. Ta tin là hai người tuyệt đối không từ chối.
Thượng Sâm quả nhiên là người có năng lực. Để có cuộc nói chuyện với Trình Tiền ngày hôm nay, hắn đã cất công cho người điều tra hoàn cảnh của ông ta. Cho nên, trong cuộc “đàm phán” ngày hôm nay, hắn vẽ cho ông ta hướng đi mà ông ta vẫn luôn mơ ước. Cũng cho biết bản thân mình sẵn sàng hỗ trợ một tay, miễn là ông ta chịu bỏ ra chút đóng góp. Quả nhiên, Trình Tiền chỉ suy nghĩ thêm một chút đã gật đầu đồng ý. Quyết làm “cú chót” rồi rời khỏi nơi đây, đến một nơi mới, dùng số bạc trong tay mà xây lại cuộc đời mới.
…..
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, sau khi được sự đồng ý của người bên trong, Trình Tiền chen vào rồi đóng cửa sau lưng lại. Cung kính đứng cạnh Thượng Sâm, ông nhỏ giọng.
-Hồi lão bản. Ta đã liên hệ được người bên Mỹ Thực Lâu. Nhưng hắn yêu cầu gấp đôi thù lao thì mới chấp nhận. Hơn nữa, hắn không chấp nhận để “thứ đó” vào món ăn, chỉ chấp nhận để nó trong khuôn viên của bếp thôi.
Thượng Sâm nhếch mép.
-Ta trả hắn gấp mười, cho hắn ba nghìn lượng bạc. Nhưng ta muốn phải bỏ vào món ăn, hắn đừng mơ “tay không bắt cướp”. Chỉ để “đồ” vào phòng bếp là chưa đủ.
Trình Tiền lắc đầu.
-“Hắn” nói Mỹ Thực Lâu quản lý rất nghiêm. Hắn không có cơ hội động tay vào được. Làm không khéo, “bát cơm” hiện tại xem như mất, mạng sợ là cũng chẳng còn. Nên hắn không đồng ý.
Thượng Sâm cười.
-Nói với hắn. Thành công, ta không những cho hắn 3000 lượng bạc. Còn giúp hắn chuộc thân, bỏ hộ tịch “nô dân”. Kêu hắn suy nghĩ cho kỹ rồi báo lại ta.
Trình Tiền vâng dạ rồi lui ra ngoài. Quả nhiên ít lâu sau báo lại là đối phương đã đồng ý, có thể thực hiện kế hoạch rồi.
…
Thượng Sâm đứng trên lầu hai Thượng Thực Lâu, nhẹ nhàng quạt chiết phiến ( quạt ) trong tay. Đưa mắt nhìn sang Mỹ Thực Lâu ở đối diện.
Chưa đầy một năm, chỉ chưa đầy một năm mà tửu lâu này đã phát triển vượt tầm kiểm soát của hắn. Từ ban đầu là coi thường, thăm dò rồi đến sửng sốt. Vị Trần lão bản này quả thật khiến hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Hắn từng cùng vị này gặp mặt, cũng có ý hợp tác cùng đối phương. Thậm chí chấp nhận đưa một mức giá trên trời để mua lại công thức chế biến của đối phương. Nhưng người này quá “cứng”, dù dụ dỗ hay uy hiếp như thế nào cậu cũng trơ như vậy. Tuyệt đối không cho hắn cơ hội thỏa hiệp.
Thượng Sâm không chỉ có một tài sản Thượng Thực Lâu này, nhưng đây là sản nghiệp “đẻ” bạc nhiều nhất của hắn. Bây giờ bị Mỹ Thực Lâu bóp chết, sao hắn không tức giận cho được. Đối phương mềm cứng không ưng, thì hắn đành một chiêu diệt sạch. Dù sao đây cũng không phải lần đầu hắn làm chuyện gì, chỉ là quen tay mà thôi. Đợi đến lúc đối phương sa cơ, hắn sẽ cho cậu thêm một cơ hội. Nếu cậu chấp nhận “nhả” ra công thức chế biến, cũng chấp nhận làm việc cho hắn, hắn đủ năng lực cứu mạng cậu ta.
Hôm nay là ngày thực hiện kế hoạch. Từ sớm, Thượng Sâm đã đến đây để chứng kiến “thành quả” của mình. Nhìn dòng người đông đúc ra vào cửa tửu lâu đối diện, hắn nghiến răng tức giận. Sớm thôi, trù nghệ này sẽ thuộc về hắn. Quang vinh này cũng sẽ thuộc về hắn.
Gây ra mạng người tại địa phận của Tri huyện Nguyễn Kiên là một canh bạc của Thượng Sâm. Gã tri huyện này bề ngoài hiền lành, dễ “nói chuyện”. Nhưng thật ra trong bụng nham hiểm và nhỏ nhen hơn bất cứ ai. Dám động đến án tử tại đất này, gây ảnh hưởng đến “chỗ ngồi” của hắn, Thượng Sâm có thể tưởng tượng được tri huyện này sẽ “cắn chặt” mình như thế nào. Nhưng Thượng Sâm vẫn chấp nhận, thậm chí còn có gan mà chống lại chỗ dựa sau lưng của Trần Thanh là Ngô viên ngoại.
Lí do cho sự cố chấp của Thượng Sâm, không đơn giản chỉ là tiếc rẻ thu nhập hàng tháng của Thượng Thực Lâu này. Mà nguyên nhân chính xác là hắn nhận được lệnh ở trên. Phía kinh thành báo lại, hoàng đế đã nghe được tin về Mỹ Thực Lâu. Đang xem xét đến việc cho gọi Trần Thanh vào cung, làm ngự trù riêng của Ngài.
Thượng Sâm hoàn toàn tin tưởng thánh chỉ sẽ nhanh chóng đến đây. Lí do đơn giản, vòm trời này ai chẳng biết lớn nhất là Hoàng Đế. Thế mà lời đồn đồ ăn của Mỹ Thực Lâu tựa thiên tiên, còn ngon hơn đồ trong cung cho hoàng đế dùng. Nhiêu đây thôi cũng đã chạm vào “nghịch lân” của ông ta rồi. Cho nên, dù thực tế Trần Thanh nấu ăn như c-t, ông ta cũng sẽ gọi cậu vào cung, rồi có trọng dụng hay không cũng phải để đó. Cho tất cả người dân biết rằng, không có gì là lớn hơn Hoàng Đế. Càng huống chi trù nghệ của Trần Thanh không hề tệ, tất nhiên sẽ được Ngài ưng ý.
Thượng Sâm không ghen tỵ với Trần Thanh, mà là thèm khát cái tương lai đó. Được làm ngự trù cận bên hoàng đế, không biết bao nhiêu vinh quang sẽ đến với gia tộc hắn. Trước đây cũng không thiếu những trù sư được hoàng đế ưu ái, thậm chí dòng tộc còn được nâng đỡ hơn cả mấy vị quý nhân. Miếng “mồi ngon” trước mặt, hỏi sao Thượng Sâm không thèm cho được. Chỉ cần kế hoạch của hắn thành công, tất cả công thức nấu nướng đều vào tay hắn, thì hắn sợ gì không “vượt long môn” được. Còn lí do hắn nhất định phải gây ra mạng người cũng là chỉ đạo ở trên. Thấp hèn như hắn không biết thông tin chính xác được. Hắn cũng chẳng quan tâm, nhiệm vụ của hắn chỉ là đảm bảo hành động đúng “dặn dò”, bên trên tự có tính toán.