[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 74: Hủy hợp đồng.





Cố Thượng Phong nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của Thập Ninh liền đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, mang vẻ nghiêm túc thường thấy khi xử lý công việc. Hắn quay đầu nhìn Tô An, dặn dò: "Ngồi yên ở đây, tôi sẽ quay lại."

Tô An khẽ gật đầu, mắt lộ vẻ lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn không hỏi gì thêm. Cố Thượng Phong bước nhanh ra ngoài, Thập Ninh đã chờ sẵn ở cửa, khuôn mặt y lo lắng thấy rõ.

Khi cánh cửa văn phòng đóng lại, Tô An khẽ thở dài. Cậu lặng lẽ ngồi xuống, mắt đăm chiêu nhìn theo bóng dáng Cố Thượng Phong khuất dần qua khung kính văn phòng. Bên ngoài, ánh nắng buổi sớm chiếu vào, nhuộm cả căn phòng một màu vàng ấm áp, nhưng lòng Tô An lại thấy trống vắng. Cậu nhớ đến những giây phút bình yên sáng nay, khi Cố Thượng Phong nấu ăn cho mình, những cảm giác đó thật khó diễn tả.

Trong khi đó, ở bên ngoài, Thập Ninh nhanh chóng báo cáo tình hình: "Cố Giám đốc, hôm nay một đối tác lớn của công ty vừa yêu cầu hủy hợp đồng. Họ không đưa ra lý do cụ thể, nhưng đây là dự án quan trọng, tổn thất sẽ không nhỏ."

Cổ Thượng Phong cau mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

Cố Thượng Phong: "Liên hệ bộ phận pháp lý và hẹn họp trực tuyến với phía đối tác. Tôi muốn biết rõ nguyên nhân

Thập Ninh gật đầu, nhanh chóng thực hiện chỉ thị. Không lâu sau, Cổ Thượng Phong đã bước vào phòng họp, nơi màn hình hiện lên khuôn mặt của các đối tác. Cuộc thương lượng kéo dài căng thẳng, và hắn thể hiện bản lĩnh đàm phán sắc bén của mình. Giữa những phút tranh cãi, Tô An vẫn đang ngồi yên lặng chờ trong văn phòng riêng của Cố Thượng Phong, tay bất giác siết chặt, lòng không khỏi lo lắng.

Một lúc sau, cánh cửa phòng bật mở. Cố Thượng Phong quay lại, nét mặt mệt mỏi nhưng vẫn giữ được vẻ bình thản. Hắn ngồi xuống bên cạnh Tô An, khế nhắm mắt một lát, rồi mở mắt nhìn sang cậu.

Tô An rụt rè hỏi: "Có phải công việc rất khó khăn không ạ?"

Cổ Thượng Phong lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười nhàn nhạt để trấn an cậu: "Chỉ là công việc thường ngày thôi. Không có gì đáng lo.



Tuy lời nói đơn giản nhưng Tô An vẫn cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng điệu của hắn. Cậu lặng lẽ đứng dậy, bước lại gần, đôi tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên vai Cố Thượng Phong, xoa bóp nhẹ nhàng như muốn giúp hắn thư giãn.

Cổ Thượng Phong thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi hắn lại khẽ thở dài, để yên cho Tô An tiếp tục hành động nhỏ này. Sự dịu dàng và quan tâm của cậu thiếu niên khiến hắn cảm thấy lòng nhẹ nhõm phần nào. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn chợt nhận ra rằng không phải chỉ mình mới mang đến cảm giác yên bình cho Tô An; cậu cũng đang âm thầm trở thành chỗ dựa của hắn.

Sau một lát, Tô An dừng tay, cúi đầu e dè: "An An không biết làm gì nhiều, nhưng An An muốn giúp Thượng Phong thoải mái hơn một chút."

Cố Thượng Phong mở mắt, đưa tay xoa đầu cậu, giọng khẽ trầm lại: "Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi."

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. Thập Ninh bước vào, thông báo rằng cuộc họp sắp bắt đầu cho dự án tiếp theo, và các trưởng bộ phận đang chờ Cổ Thượng Phong chỉ đạo.

Cổ Thượng Phong khẽ gật đầu rồi quay sang Tô An: "Cậu cứ ở đây nghỉ ngơi. Đừng đi đâu xa, có gì cần thì cứ gọi Thập Ninh"

Tô An mỉm cười đồng ý, nhìn theo bóng dáng hắn đi khuất lần nữa. Nhưng lần này, lòng cậu không còn lo lắng như trước, vì cậu biết dù bận rộn đến đâu, Cố Thượng Phong cũng sẽ quay lại bên mình.

Thời gian trôi qua, khi Tô An đang ngồi ngắm khung cảnh thành phố qua cửa sổ, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Là tin nhắn từ Cố Thượng Phong: “Xong việc, chờ tôi dưới sảnh. Hôm nay tôi đưa cậu đi ăn tối.”

Tô An mỉm cười rạng rỡ, lòng chợt ấm áp hơn bao giờ hết. Cậu vui vẻ đứng dậy, bước xuống sảnh, trái tim khấp khởi chờ đợi buổi tối đặc biệt mà Cố Thượng Phong dành cho mình.

Khi Tô An vừa đến sảnh, đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu sẵn chờ. Hắn đang ngồi trong xe, gương mặt điềm tĩnh nhìn cậu qua khung kính. Tô An vội bước nhanh lên xe, nụ cười không thể giấu nổi.

Suốt buổi tối, cả hai cùng nhau thưởng thức bữa ăn tại một nhà hàng yên tĩnh. Lúc ngồi bên nhau, không cần nói nhiều, nhưng sự hiện diện của đối phương đã mang lại cho họ cảm giác bình yên đến lạ. Buổi tối trôi qua trong ánh đèn dịu dàng, như minh chứng cho một mối tình âm thầm và sâu lắng, chẳng cần ngôn từ, nhưng lặng lẽ khắc sâu vào lòng cả hai.