Khi cả hai trở về từ công viên, không gian trong căn hộ nhỏ của Cố Thượng Phong trở nên yên tĩnh hơn. Tiếng bước chân khẽ vang lên trên sàn nhà, theo nhịp chậm rãi của hai người. Cổ Thượng Phong không ngừng suy nghĩ về hành động khi nãy của Tô An, sự dịu dàng khiến lòng hắn dấy lên một nỗi mâu thuẫn khó chịu. Hắn tự nhủ rằng cảm giác ấy chỉ là vì hắn muốn bảo vệ cậu như một người anh trai, nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn biết mọi thứ không đơn giản như vậy.
Tô An bước vào phòng khách, đặt túi đồ xuống rồi ngước lên nhìn Cổ Thượng Phong, nụ cười tươi tắn vẫn không phai đi. "Cảm ơn Thượng Phong đã đưa An An đi chơi. An An vui lắm ạ!" Cậu nói, giọng nói ngây thơ khiến hắn không khỏi có chút bối rối.
“Được rồi, cậu về phòng nghỉ ngơi đi. Mai tôi còn bận công việc.” Cố Thượng Phong đáp, cố giữ giọng điềm tĩnh để giấu đi tâm trạng rối bời.
Nhưng Tô An lại không rời đi ngay, cậu ngập ngừng, đứng chần chừ như thể còn điều gì muốn nói. “Thượng Phong có mệt lắm không?” Cậu hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
Ánh mắt chân thành của Tô An khiến Cổ Thượng Phong không thể thờ ơ. Hắn ngồi xuống ghế, cổ tỏ vẻ lạnh nhạt như mọi khi, nhưng trái tim hắn lại nhói lên khi thấy ánh mắt ngây thơ và vô tư của cậu. “Tôi không sao, cậu cứ về phòng mình đi. Đừng lo chuyện của tôi.” hắn nói, giọng có chút lạnh lùng hơn bình thường.
Tô An ngạc nhiên, đôi mắt ánh lên vẻ hụt hẫng, nhưng rồi cậu nhanh chóng gật đầu, mỉm cười. "Vâng, An An về phòng ngay đây. Thượng Phong cũng nghỉ ngơi sớm nhé." Cậu nói, rồi quay lưng bước vào phòng mình. Cánh cửa phòng Tô An vừa khép lại, Cổ Thượng Phong thở dài một hơi, đưa tay vuốt mặt đầy mệt mỏi. Hắn hiểu vì sao bản thân lại muốn đẩy Tô An ra xa như thế. Mỗi khi cậu tiến lại gần, hắn lại muốn dựng lên một bức tường vô hình, không cho phép bản thân yếu lòng. Hắn không muốn thừa nhận rằng, giữa những cảm giác bảo vệ và yêu thương thuần khiết dành cho Tô An, còn có một thứ tình cảm phức tạp hơn. Nhưng nghĩ đến viễn cảnh cậu ngốc nghếch ấy có thể cũng sẽ ngốc nghếch bước vào cuộc đời ai khác, lòng hắn lại dậy sóng không yên.
Cổ Thượng Phong nằm dài trên ghế, nhắm mắt lại như thể muốn trốn tránh cảm giác hỗn độn trong lòng. Bỗng dưng, cửa phòng Tô Hinh hé mở, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên sàn nhà. Hắn mở mắt, thấy Tô Hinh đang đứng lặng lẽ trước mặt, hai tay bưng một cốc nước.
"Anh uống nước đi cho dễ ngủ. Em thấy anh có vẻ mệt.." Cậu ngập ngừng nói, giọng đầy lo lắng.
Cổ Thượng Phong không biết nên phản ứng thể nào trước sự xuất hiện đột ngột của cậu ta. Cổ Thượng Phong nằm dài trên sô pha, mắt khép hờ, cố gắng xua đi những suy nghĩ rối ren đang bủa vây trong đầu. Hắn cảm thấy mệt mỏi với chính cảm xúc của mình, đặc biệt là khi hình ảnh của Tô An cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí.
Tô Hinh nhẹ nhàng bước vào, tay bưng một cốc nước, ngồi xuống cạnh hắn. “Anh uống nước đi, có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn một chút.” Cậu ta nói, ánh mắt tràn đầy quan tâm.Cổ Thượng Phong khẽ mở mắt, nhìn cốc nước cậu ta đưa nhưng không có ý định cầm lấy. “Anh không khát” Hắn đáp, giọng lạnh nhạt. Sự quan tâm của Tô Hinh lúc này chỉ khiến hắn thêm phiền phức. Đối với hắn, những lời an ủi dịu dàng này không thể làm nguôi đi cơn sóng lòng đang cuộn trào.
Tô Hinh thấy Cổ Thượng Phong không đón nhận cốc nước, ánh mắt cậu ta thoáng buồn nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Cậu lặng lẽ đặt cốc nước xuống bàn, rồi ngồi xuống cạnh hắn, tay nhẹ nhàng đặt lên vai như muốn an ủi. “Thượng Phong, dù anh có chuyện gì, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh." Tô Hinh nói, giọng ấm áp và chân thành.
Cổ Thượng Phong liếc nhìn Tô Hinh một thoáng, rồi lại quay ánh mắt đi nơi khác, cảm giác mệt mỏi và bực bội trong lòng càng lúc càng dâng lên. Hắn biết rõ Tô Hinh chỉ muốn quan tâm mình, nhưng vào lúc này, sự hiện diện của cậu ta chỉ khiến hắn thêm phiền phức. Trong tâm trí hắn chỉ còn xoay quanh hình ảnh Tô An, và chính điều đó khiến hắn thấy lạc lối và mâu thuẫn.
“Anh cũng không cần nói hết cho em đâu nhỉ?" Cố Thượng Phong lạnh lùng đáp, giọng điệu có chút xa cách, như muốn giữ khoảng cách. Hắn không muốn người khác can thiệp vào cảm xúc rối ren trong lòng, đặc biệt là khi những cảm xúc ấy liên quan đến Tô An người mà hắn cố chấp nhận rằng mình chỉ cần bảo vệ, không nên đi quá xa.
Tô Hinh thoáng sững sờ trước thái độ của Cổ Thượng Phong nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, giữ nụ cười gượng gạo. Cậu hiểu rằng mình sẽ không bao giờ có thể chạm tới phần sâu kín nhất trong lòng người đàn ông này, phần mà hắn giữ lại cho những cảm xúc mà cậu không thể với tới. Tuy nhiên, dù có hiểu rõ điều đó, Tô Hinh vẫn không thể dứt bỏ được thứ tình cảm dành cho Cổ Thượng Phong, vẫn muốn ở bên hắn dù chỉ là trong khoảng cách xa lạ này. ( 1 )