Sau khi Tô Hinh rời khỏi, căn phòng chìm vào trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường. Cổ Thượng Phong tựa người ra sau, mắt đăm đăm nhìn trần nhà như thể tìm kiếm một lối thoát nào đó cho cảm xúc bức bối trong lòng. Hắn cảm thấy như mình bị mắc kẹt giữa những ranh giới mờ nhạt mà hắn tự dựng lên. Một mặt, hắn không muốn thừa nhận tình cảm với Tô An còn mặt khác, hắn cũng không thể để người khác tiến gần đến trái tim vốn đã đóng kín của mình.
Cổ Thượng Phong nhắm mắt lại, cảm nhận không gian yên tĩnh. Bất giác, hình ảnh Tô An hiện lên trong đầu hắn, nụ cười ngây thơ và ánh mắt sáng rực của cậu như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim lạnh giá của hắn. Hắn nhớ lại khoảnh khắc khi cả hai ở công viên, cảm giác bình yên mà cậu mang lại khiến hắn không muốn dời mắt khỏi cậu. Cảm giác ấy không giống bất cứ điều gì hắn từng trải qua, nó không phải là sự yêu thương dành cho một người em trai, mà sâu thẳm, đó là một thứ cảm xúc không thể gọi tên.
Trong cơn bối rối, Cổ Thượng Phong đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
Cổ Thượng Phong: “Rốt cuộc mình đang làm gì vậy?” Hắn tự hỏi.
Hắn biết rõ rằng mối quan hệ này sẽ chẳng đi đến đâu, rằng mình nên giữ khoảng cách, nhưng trái tim lại không nghe theo lý trí. Mỗi khi Tô An ở gần, hắn lại muốn cậu mãi mãi bên cạnh mình, một cảm giác chiếm hữu mà hắn không dám đối diện.
Đêm đó, Cổ Thượng Phong không ngủ được. Hắn đứng bên cửa sổ, suy nghĩ về cuộc sống và những quyết định của mình. Hắn biết rõ mình không thể để cảm xúc lấn át lý trí. Sáng hôm sau, khi ánh bình minh len lỏi qua khung cửa, Cổ Thượng Phong đã quyết định phải giữ khoảng cách với Tô An, phải ép mình rời xa để bảo vệ cả hai.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như hắn nghĩ.
Vài ngày sau, Tô An bất ngờ bước vào văn phòng của Cổ Thượng Phong. Cậu mỉm cười, cầm theo một hộp cơm trưa tự tay làm, vui vẻ đặt lên bàn.
Tô An: "Thượng Phong, An An tự tay làm cho anh đấy! Hôm nay nhất định phải ăn hết đó nhé."
Cổ Thượng Phong ngước lên nhìn cậu, cảm thấy sự ấm áp trong nụ cười ngây thơ ấy. Trong lòng hắn dấy lên cảm giác mâu thuẫn, vừa muốn đón nhận sự quan tâm của Tô An, vừa muốn đẩy cậu ra xa. Hắn cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, lạnh nhạt nói:
Cổ Thượng Phong: “Tôi có thể tự lo, không cần phải phiền đến cậu.” (3)
Nhưng Tô An không hề bận tâm đến sự xa cách đó, cậu cười vui vẻ và đáp: "An An không phiền đâu. Chỉ cần Thượng Phong ăn là An An vui rồi!"
Nhìn cậu ngồi đối diện, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, Cổ Thượng Phong không thể nói thêm lời nào. Hắn cầm đũa, bắt đầu ăn trong im lặng. Tô An vẫn ngồi đó, nhìn hắn ăn, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Từng miếng cơm, từng món ăn được cậu chăm chút tỉ mỉ, khiến lòng hắn vừa ấm áp vừa đau đớn. Hắn nhận ra rằng, dù có cố gắng đẩy Tô An ra xa, cậu vẫn luôn hiện diện trong cuộc sống của hắn như một ánh sáng khó lòng lãng quên.
Sau khi dùng bữa xong, Tô An thu dọn hộp cơm, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cậu nhìn Cổ Thượng Phong, nói khẽ: "Thượng Phong, An An sẽ cố gắng để anh thích An An hơn."
Những lời nói đơn giản nhưng đầy chân thành ấy khiến Cổ Thượng Phong sững người. Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Tô An, cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó đang siết chặt trái tim hắn. Đó không còn là sự mâu thuẫn hay đau khổ nữa, mà là một sự yếu đuối mà hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trải qua.
Sau khi Tô An rời đi, Cổ Thượng Phong ngồi lại, cảm giác như một phần trái tim mình vừa bị cậu lấy mất. Hắn tự nhủ rằng mình phải giữ vững lý trí, phải bảo vệ cậu theo cách mà một người anh trai nên làm. Nhưng sự hiện diện của Tô An đã trở thành một điều không thể thiếu trong cuộc sống của hắn, một ánh sáng lấp lánh mà hắn không thể lờ đi.
Đêm hôm đó, Cổ Thượng Phong một lần nữa đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm thăm thẳm. Trong lòng hắn ngập tràn cảm xúc mà hắn không thể diễn tả thành lời, những cảm xúc dành cho Tô An – vừa dịu dàng, vừa đau đớn, nhưng cũng đầy hy vọng.
Bản thân hắn tự đấu đã lẫn nhau. Cổ Thượng Phong không biết mình nên làm thế nào mới phải. Rốt cuộc là hắn nên tiếp tục hay dừng lại. Nghĩ đến đây đầu hắn lại bắt đầu đau như búa bổ, Cổ Thượng Phong mệt mỏi trở lại phòng đọc sách. Hắn muốn bản thân mình chìm trong mớ lộn xộn để không phải nghĩ đến chuyện khác. Hắn mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.