[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 78: An An có phiền không?



Cổ Thượng Phong tỉnh dậy giữa đêm. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ hắt lên khuôn mặt hắn một lớp mờ nhạt. Hắn cảm thấy đầu óc nặng trĩu, như thể cơn đau vừa rồi trong giấc mơ vẫn còn ám ảnh. Ngước nhìn xung quanh, hắn nhận ra mình đang nằm trên ghế dài trong phòng đọc sách, một chiếc chăn mỏng phủ ngang người. Ai đó đã đắp nó lên.

Hắn biết rõ người làm điều đó không ai khác ngoài Tố An.

Hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng đọc sách. Căn nhà yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình vang vọng. Đi ngang qua phòng khách, hắn nhìn thấy Tô An đang nằm co ro trên sofa, một chiếc gối ôm nhỏ dưới đầu, gương mặt thanh tú lộ vẻ mệt mỏi.

Cổ Thượng Phong khựng lại. Một cơn sóng cảm xúc trào dâng trong lòng hắn – vừa đau lòng, vừa mâu thuẫn. Cậu đáng lẽ không nên như thế này. Hắn đã cố giữ khoảng cách, lạnh lùng với cậu, nhưng cậu vẫn ở đây, vẫn chăm sóc hắn, dù bản thân phải chịu thiệt thòi.

Hắn bước đến gần, cúi xuống nhìn gương mặt cậu. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi môi Tô An hơi mím lại, giống như đang mơ thấy điều gì đó không vui. Hắn khẽ thở dài, kéo chiếc chăn từ ghế bên cạnh đắp lên người cậu. Nhưng đúng lúc đó, Tô An bỗng mở mắt.

Tô An: “Thượng Phong?” Giọng cậu khàn khàn, có chút ngái ngủ.

Cổ Thượng Phong: “Ngủ tiếp đi.” Hắn nói, cố gắng giữ giọng điệu lạnh nhạt như thường ngày. Nhưng ánh mắt của Tô An khiến hắn không thể rời đi.

Tô An ngồi dậy, vuốt nhẹ mái tóc rối, nhìn hắn: “Anh lại ngủ trong phòng đọc sách? An An đã bảo anh nhiều lần rồi, đừng làm việc quá sức mà.”

Cổ Thượng Phong: “Cậu không cần lo.” Hắn quay mặt đi, giọng cứng rắn. “Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.

Nhưng Tô An không nghe. Cậu đứng dậy, bước đến gần hắn, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn.

Tô An: “Thượng Phong, anh mệt sao? Đừng tự ép bản thân mình nữa.

An An muốn giúp anh

Cổ Thượng Phong cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cậu, trái tim hắn như run lên. Nhưng thay vì đáp lại, hắn rút tay ra, ánh mắt trầm xuống.

Cổ Thượng Phong: “Không cần. Mau ngủ đi.”

Tô An không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt buồn bã. Hắn quay người, bước nhanh về phía phòng ngủ, để lại cậu đứng lặng một mình.



Những ngày sau đó, không khí giữa hai người càng thêm căng thẳng. Tô An vẫn giữ thói quen quan tâm, chăm sóc hắn, nhưng Cổ Thượng Phong lại cố gắng né tránh. Hắn tự nhủ rằng mình làm điều này là để bảo vệ cả hai – để không đẩy Tô An vào một mối quan hệ không nên tồn tại.

Nhưng hắn càng né tránh, Tô An càng cố gắng. Cậu không than phiền, cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ lặng lẽ ở bên, làm những việc nhỏ nhặt khiến hắn không thể không chú ý.

Một buổi tối, khi Cố Thượng Phong trở về nhà, hắn thấy Tô An đang đứng trong bếp, cặm cụi chuẩn bị bữa tối. Trên bàn đã có một vài món ăn nóng hổi, và mùi thơm lan tỏa khắp căn bếp. Hắn định bước lên lầu, nhưng Tô An quay lại, nở một nụ cười rạng rỡ:

Tô An: “Thượng Phong, ăn tối thôi. Bác nấu ăn đã làm món anh thích nhất đây.”

Hắn đứng im tại chỗ, ánh mắt thoáng qua chút bối rối. Nhìn tay cầm đôi đũa, gương mặt ánh lên vẻ chờ đợi, hắn không thể từ chối. Cuối cùng, hắn ngồi xuống bàn ăn, để mặc cậu phục vụ.

Trong suốt bữa ăn, Tô An nói rất nhiều, kể về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày. Hắn chỉ lặng lẽ ăn, nhưng đôi lúc lại không khỏi liếc nhìn cậu. Sự nhiệt tình và ánh mắt sáng ngời ấy khiến lòng hắn dịu lại, nhưng cũng đau đớn hơn bao giờ hết.

Sau khi ăn xong, Tô An thu dọn bát đĩa, rồi quay lại ngồi xuống đối diện hắn. Cậu chống cằm nhìn hắn, mỉm cười.

Tô An: "Thượng Phong, anh không thấy An An phiền đúng không?"

Cổ Thượng Phong khựng lại, bàn tay nắm chặt ly nước. Hắn muốnnói rằng cậu rất phiền, nhưng không thể thốt ra. Thay vào đó, hắn chỉ nói:

Cổ Thượng Phong ngẩng lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt chân thành của cậu. Hắn cảm thấy như có thứ gì đó đang tan chảy trong lòng mình, nhưng lý trí lại ép buộc hắn giữ vững khoảng cách.

Cổ Thượng Phong: “Cậu không hiểu...

Hắn khẽ nói, giọng thấp đến mức gần như thì thầm.

Tô An nghiêng người, hỏi nhỏ: “An An không hiểu điều gì? Anh có thể nói cho An An biết không?”

Cổ Thượng Phong không trả lời. Hắn đứng dậy, bước nhanh về phòng, để lại Tô An một mình. Hắn biết rõ, nếu còn ở lại, hắn sẽ không thể kiềm chế cảm xúc của mình.