[Đam Mỹ] Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 79: Ở bên tôi, cậu sẽ chịu khổ.



Cổ Thượng Phong đóng cửa phòng lại, lưng dựa vào cánh cửa gỗ, hút một hơi thật sâu. Trong căn phòng tối, hắn cảm nhận trái tim mình đập dồn dập. Những lời của Tô An cứ vang vọng trong đầu hắn, khiển hắn không thể yên lòng.

'Cậu không hiểu điều gì?

Tô An lúc nào cũng dịu dàng, lúc nào cũng nhẫn nại. Nhưng chính sự nhẫn nại ấy lại là một chiếc dao hai lưỡi, cứa sâu vào lòng Cố Thượng Phong từng chút một.

Hắn tự nhủ rằng chỉ cần cậu rời đi, hắn sẽ dễ dàng tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô An, sự quyết tâm ấy lại lung lay.

Đêm hôm ấy, Tô An không ngủ. Cậu ngồi trên ghế sofa, ánh mắt hướng về phía cánh cửa phòng ngủ đóng kín của Cổ Thượng Phong. Trong lòng cậu là một nỗi buồn mơ hồ, nhưng xen lẫn vào đó là sự quyết tâm.

'An An sẽ không bỏ cuộc.'

Cậu thì thầm, như tự nhủ với chính mình.

Sáng hôm sau, Cổ Thượng Phong tỉnh dậy muộn hơn thường lệ. Khi bước xuống lầu, hắn ngửi thấy mùi cà phê thơm phức. Trong bếp, Tô An đang đứng quay lưng về phía hắn, bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

Cổ Thượng Phong định quay lại phòng, nhưng chưa kịp bước, Tô An đã quay đầu, nở một nụ cười rạng rỡ:Tô An: “Thượng Phong, anh xuống rồi à? Lại đây ăn sáng đi”

Hắn khựng lại. Ánh mắt cậu lấp lánh như thể không có chuyện gì xảy ra tối qua, như thể mọi khoảng cách hắn cổ dựng lên đều chẳng có ý nghĩa gì.

Cổ Thượng Phong: “Không cần. Tôi không đói.



Giọng hắn lạnh lùng, nhưng bước chân lại không thể ngừng tiến về phía bàn ăn. Trước khi hắn kịp nhận ra, Tô An đã kéo ghế, mời hắn ngồi.

Tô An: “Anh không đói, nhưng cũng cần uống chút cà phê. An An đã nhờ chú đầu bếp chỉ cách pha đúng vị anh thích nhất đó ạ.”

Hắn nhìn ly cà phê nghi ngút khói, cuối cùng không từ chối. Hắn uống một ngụm, và chính lúc đó, Tô An bất ngờ ngồi xuống đối diện, ảnh mắt nhìn thẳng vào hắn.

Tô An: “Thượng Phong, anh có thể nói thật cho An An biết được không?"

Cổ Thượng Phong: “Biết cái gì?”

Tô An: “Lý do tại sao anh cứ đẩy An An ra xa như vậy. An An đã làm gì sai sao?” Cổ Thượng Phong đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, đội ing ban, col mắt lạnh băng nhìn cậu.Cổ Thượng Phong: “Cậu không làm gì sai. Nhưng cậu không nên ở đây.”

Tô An nhìn hắn, đôi mắt cậu long lanh, như có một nỗi đau đang dần hiện hữu. Nhưng thay vì bỏ cuộc, cậu mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng đầy kiên định:

Tô An: “Thượng Phong, anh nói An An không nên ở đây, nhưng anh có biết không? Nơi duy nhất An An muốn ở chính là bên cạnh anh.

Lời nói ấy như một mũi dao xuyên thẳng vào trái tim Cổ Thượng Phong. Hắn đứng dậy, cố gắng giữ khoảng cách.

Cổ Thượng Phong: “Cậu không hiểu. Ở bên tôi, cậu sẽ chỉ nhận đau kho."



Tô An: “Đau khổ thì sao? An An không sợ” Tô An cũng đứng dậy, ánh mắt nhìn hắn đầy quyết tâm. “Chỉ cần anh chịu để An An ở lại, dù có phải chịu bao nhiêu đau khổ, An An cũng không hối hận.”

“Tô An!” Hắn hét lên, giọng nói lộ rõ sự mâu thuẫn trong lòng. “Cậu nghĩ cậu chịu khổ là đủ sao? Cậu nghĩ tôi có thể đứng nhìn cậu như thể mà không cảm thấy gì sao?"

Không gian lặng đi. Cả hai nhìn nhau, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của Cổ Thượng Phong vang vọng trong đầu hắn.

Cổ Thượng Phong: “Tôi không thể làm thế với cậu, hắn nói, giọng hạ xuống, như một lời thú nhận. “Tôi không thể kéo cậu vào cuộc đời tôi,vào cái mớ hỗn độn này. Tôi không thể."

Tô An: “Thượng Phong” Tô An ngắt lời hắn, bước lại gần, đặt tay lên tay hắn.

Tô An: “An An biết anh không hoàn hảo, biết anh có nhiều gánh nặng. Nhưng An An không muốn anh phải chịu đựng tất cả một mình. Dù anh có đẩy An An ra xa bao nhiêu lần, An An vẫn sẽ quay lại, vì anh là lý do duy nhất để An An ở đây.”

Những lời của cậu khiến Cổ Thượng Phong không nói nên lời. Hắn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cậu, cảm nhận được sự kiên định trong ánh mắt cậu.

Hắn muốn đẩy cậu ra xa, nhưng lại không thể cưỡng lại sự dịu dàng ấy.

Cổ Thượng Phong: “Tô An, tôi...”

Tô An: “Anh không cần nói gì cả, cậu thì thầm. “Chỉ cần để An An ở lại bên cạnh anh. Chỉ một điều như thế thôi, An An xin anh đấy! Thượng Phong.”

Cổ Thượng Phong không trả lời. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay cậu, và lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn cảm thấy có lẽ, việc để cậu ở lại không phải là một sai lầm.