Đan Đại Chí Tôn

Chương 1309: C1309



Khương Phàm không để ý đến trứng ngọc, bây giờ tinh lực đều muốn phóng toàn bộ tới trên đan dược.

- Bây giờ, bắt đầu.

Khương Phàm ra hiệu với Kiều Vạn Niên, Khương Diễm.

Hai người mang theo đội ngũ đi đến phía trước, tách rời ra cùng người của Vô Hồi thánh địa và Ly Hỏa thánh địa:

- Trong lúc luyện đan, do chúng ta phụ trách bảo vệ, còn xin các vị lui ra.

Bọn người Ngụy Thiên Thu có chút chần chờ, dù sao nơi này cũng là lãnh địa của bọn hắn, đám người này chung quy vẫn là người ngoài.

- Lui ra!

Vô Hồi Thánh Chủ tự mình hạ lệnh.

Ngụy Thiên Thu, bọn người Khương Hồng Võ liên tiếp lui về phía sau, nhưng không có rời khỏi quá xa.

- Lần này cần luyện đan dược, việc có liên quan đến sinh tử một người, vạn lần xin mời các vị toàn lực phối hợp.

Khương Phàm lại hành lễ lần nữa đối với Thường Huyền Nghĩa mà mọi người, sau đó lấy quan tài thủy tinh trong thanh đồng tiểu tháp ra.

Kiều Hinh khô gầy, khí tức đã đứt quãng, làn da tìm không thấy nửa điểm sáng bóng, chợt nhìn tựa như là là một thi thể đã cất giữ rất nhiều năm.

Sáu vị lão nhân trăm tuổi của Kiều gia đi tới, sau khi cung kính hành lễ với quan tài đá, đã tự mình gánh vác quan tài thủy tinh.

- Người Khương Phàm muốn cứu chính là nàng sao.


- Nàng hẳn là rất quan trọng đối với Khương Phàm.

- Nhìn giống như là thi thể, chẳng lẽ còn có thể khởi tử hồi sinh?

Bọn người Cơ Lăng Huyên thấp giọng nghị luận.

Khương Phàm thả người nhảy xuống hố sâu, rơi xuống hồ bên trên trên bệ đá giữa dung nham.

Thường Huyền Nghĩa, Nhiếp Ẩn Sơn, còn có bọn người Thường Lăng theo sát nhảy đi xuống, số lượng không nhiều, nhưng tất cả lại đều là Luyện Đan sư cấp Đại Tông sư.

Trong đó Nhiếp Ẩn Sơn càng là người đã từng luyện ra qua thánh đan.

Ầm ầm...

Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh rời khỏi Khương Phàm, rơi xuống trên bệ đá, uy thế mãnh liệt tràn ngập trong hồ dung nham.

- Khí thế thật là mạnh.

Toàn bộ bọn người Nhiếp Ẩn Sơn đều có phản ứng, sâu trong con mắt bắn ra tia lửa nóng bỏng sáng rực.

Khương Phàm liên tiếp lấy ra dược liệu trân tàng trong thanh đồng tiểu tháp.

Tất cả đều là chút dược liệu vô cùng quý giá, có chút chí bảo hiếm thấy.

Nhiếp Ẩn Sơn và mọi người theo nhau gật đầu, có thể tập hợp đủ những dược liệu này, thật không đơn giản.

Nhưng, thời điểm khi Khương Phàm lấy những dược liệu ngàn năm Thi Khuẩn, Hắc Sát Liên, Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa, Hoàng Tuyền Trúc, Hồi Hồn Huyết Anh, Địa Ngục Sinh Sinh Hoa, Thái m Tinh Phách này ra.

Sắc mặt của Thường Huyền Nghĩa và Nhiếp Ẩn Sơn cũng thay đổi.

Mỗi một loại dược liệu đều khuấy động khí tức huyết sát, khí tức Linh Hồn mãnh liệt, thậm chí còn ngưng tụ thành hình ảnh huyền diệu doạ người.

Bọn hắn lại đều gọi không ra tên.

- Khương Phàm, ngươi đây là...

Thường Huyền Nghĩa vừa định hỏi thăm, Khương Phàm đã phóng xuất ra hỏa diễm dưới sự chỉ đạo của Đan Hoàng.

Chu Tước Yêu Hỏa, Hỗn Độn Nguyên Hỏa, liên tiếp trùng kích vòng xoáy trên đỉnh lô, ở bên trong dâng lên hỏa diễm mãnh liệt.

- Xin mời các vị tiền bối, dẫn hỏa diễm đưa vào đỉnh lô.

Khương Phàm nghiêm túc hô to, toàn lực khống chế Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

Linh hồn Đan Hoàng quấn vào linh hồn Khương Phàm, phối hợp hắn khống chế đỉnh lô.


Thường Huyền Nghĩa và mọi người trao đổi ánh mắt, liên tiếp ngồi xếp bằng xuống, phóng thích hỏa diễm riêng phần mình, hình thái khác nhau, uy thế phi phàm, hóa thành hỏa triều mãnh liệt, xông về Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

Uy thế Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh trong nháy mắt đã tăng vọt mấy lần, giống như một Thần Linh đang thức tỉnh, khí tức khiến cho người người hồi hộp quét sạch thâm không, nhìn từ bên ngoài tựa như là sóng lớn vô hình, phóng lên tận trời.

Khương Phàm định thần tĩnh khí, gian nan khống chế hỏa diễm tạp nhạp, làm quen với uy thế cùng thuộc tính của bọn chúng, cũng không ngừng nhắc nhở bọn hắn thay đổi trình độ phóng thích hỏa diễm.

Mặc dù hắn muốn mượn dùng hỏa diễm của những đại tông sư này, nhưng nhất định phải do Chu Tước Yêu Hỏa, Hỗn Độn Nguyên Hỏa làm chủ đạo, cam đoan khống chế tuyệt đối đối với quá trình luyện đan.

Vô Hồi Thánh Chủ yên lặng nhìn một lát, quay người rời khỏi:

- Ngụy Thiên Thu, Lâm Thiên Lộc, theo ta đi ra xử lý những con ruồi bên ngoài kia.

Những tiếng kêu gào phía ngoài Thánh địa đang rất kích liệt, bởi vì Vô Hồi thánh địa từ đầu đến cuối vẫn không có lộ diện, rất nhiều người đã táo bạo lên.

- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi muốn trốn tới khi nào? Nếu như người của thánh địa Trung Ương đến, ngươi ngay cả cơ hội giải thích đều không có!

- Trái với tổ huấn thánh địa, đừng nói thân phận tôn chủ của ngươi, coi như cái chức Thánh Chủ này, ngươi cũng không đảm đương nổi!

- Giao Khương Phàm ra, chúng ta là vì muốn tốt cho ngươi, tốt cho thánh địa các ngươi.

- Ngươi không gánh nổi Khương Phàm, không gánh nổi Kiều gia, không gánh nổi Ác Nhân cốc, ngươi là ai cũng đều không gánh nổi, đừng không biết tự lượng sức mình.

Số lượng lớn thế lực phương bắc từ vạn dặm xa xôi đuổi tới cao giọng quát tháo.

Rất nhiều thế lực Tây Bộ cũng ở bên cạnh cao giọng hô theo.

Ngược lại là rất nhiều thế lực Nam Bộ đều chủ động rơi ở phía sau.

Người nơi khác Mới đến còn không hiểu rõ tình huống, bọn hắn lại biết lão yêu bà Vô Hồi thánh địa là không dễ chọc cỡ nào.

Đúng vào lúc này, mê vụ xung quanh thánh địa đột nhiên nổi lên gợn sóng.

Bầu không khí náo nhiệt lập tức an tĩnh, đều khẩn trương lại mong đợi nhìn chằm chằm phía trước.


Chẳng lẽ Thánh Chủ thật muốn thỏa hiệp?

Mấy ngày nay trong thánh địa khẳng định đang kịch liệt tranh luận, bây giờ hẳn là đã có kết quả.

Khương Phàm ơi Khương Phàm, ngươi thật không nên chạy đến Vô Hồi thánh địa, đối với chuyện như thế này, Vô Hồi thánh địa thật không dám bảo đảm chi ngươi, dù sao chuyện ngươi gây ra cũng quá lớn,

Nhưng, bọn hắn đã đợi lại đợi, đều không có thấy ai đi ra, ngược lại là có một con chó chạy đến.

Gâu gâu...

Một con chó hoang lông đen, nhe răng toét miệng sủa inh ỏi đối với người bên ngoài.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, làm cái gì vậy?

Mở cửa, thả chó?

Cái này là chuyện thánh địa nên làm?

Người quá bẩn thỉu!

Gâu gâu...

Chó hoang đứng ở trong sương mù, sủa inh ỏi với đám người ở bên ngoài, khí thế hùng hổ, một chút cũng không sợ người.

- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi khinh người quá đáng!


— QUẢNG CÁO —