Đan Đại Chí Tôn

Chương 1310: C1310



Có một vị cường giả phương bắc giận tím mặt, chỉ vào Vô Hồi thánh địa gầm thét:

- Chúng ta là tới giúp các ngươi giải quyết vấn đề, thái độ của các ngươi đây là giải quyết vấn đề sao? Để cho một con chó đến ngao ngao, ngươi khi dễ ai đây!

Gâu gâu!!

- Ngươi chỉ là một Thánh Chủ mà thôi, thật nghĩ mình là đại nhân vật rồi sao?

Gâu gâu!

- Vô Hồi thánh địa, các ngươi có thể được người khác tôn trọng, tất cả đều là bởi vì thái độ trung lập, nếu như chính các ngươi phá hư quy củ, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!

Gâu gâu!

- Chó hoang, cút ngay! Mẹ kiếp, lão tử nói chuyện với ngươi sao?

Gâu gâu!

- Có tin ta bổ ngươi hay không!

Gâu gâu!

Bên cạnh đột nhiên có người cười:

- Hai ngươi đây là đang nói chuyện với nhau sao.

- Ha ha!

Đám người cười vang, đều không có ngừng lại.

- Vô Hồi Thánh Chủ, cút ra đây cho ta.


Cường giả phương bắc táo bạo gầm thét, đấm ra một quyền, cương khí cuồn cuộn, đối diện đánh vỡ nát con chó hoang kia.

Tiếng chó sủa im bặt mà dừng, mê vụ rốt cuộc cũng an tĩnh.

Vị cường giả phương bắc này ưỡn ngực, đi đến phía trước, vừa muốn quát tháo, mê vụ đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét:

- A! Tiểu Phúc Tử, ngươi chết như thế nào! Tiểu Phúc Tử... A...

- Tiểu Phúc Tử?

Đám người nhíu mày, một con chó hoang cũng xứng có tên?

Đường đường là một thánh địa, không nuôi một Thánh Thú ra dáng mãnh thú, lại đi nuôi một con chó?

Bọn hắn vừa mới nổi lên ý nghĩ này thì một thiếu nữ xinh đẹp đã từ trong sương mù lao ra, phù phù quỳ gối bên cạnh đống máu tươi, khóc lê hoa đái vũ(*):

(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi trong ‘Trường hận ca’ của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.

- Tiểu Phúc Tử, ngươi chính là bảo bối tâm can của Thánh Chủ, làm sao lại chết như vậy chứ.

- Ha ha, bảo bối tâm can của Thánh Chủ? Thánh Chủ các ngươi rất có nhã hứng nhỉ, nuôi một con chó.

Có người cười vang.

Thiếu nữ xinh đẹp bi phẫn hô to:

- Ai nói nó là chó! Nó là Hắc Kỳ Lân, là Thánh Thú! Là do chúng ta nhặt được từ bên trong Đại Hoang thâm uyên, ấp trứng hơn ba trăm năm, hôm trước vừa mới ra đời.

- Đen... Hắc Kỳ Lân? Chết tiệt, ngươi dỗ dành cháu trai sao?!

Đám người khẽ giật mình, thể hiện quái dị.

- A, Tiểu Phúc Tử, ngươi kiên trì ba trăm năm, thật vất vả mới ra đời, cứ thế mà chết đi, a... Ngươi chính là bảo bối của Thánh Chủ, ngươi chính là Yêu thú bảo vệ thánh địa tương lai, ngươi chết thật thê thảm.

Xinh đẹp thị nữ cởi chiếc áo nhỏ bên ngoài, bao trùm máu tươi đầy đất, kêu khóc chạy về mê vụ.

- Thánh Chủ, không tốt rồi, có người giết Thánh Thú của chúng ta. Thánh Chủ, có người giết tới trên cửa chúng ta. Thánh Chủ, mau tới đây đi, Hắc Kỳ Lân chết rồi. Thánh Chủ ơi, Hắc Kỳ Lân muốn bảo vệ thánh địa chúng ta đã bị tặc nhân giết chết rồi.

Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở dần dần biến mất ở trong sương mù.

Đám người phía ngoài mê vụ thể hiện khác nhau.

Chúng ta tới lộn chỗ rồi sao?

Nơi này xác định là thánh địa sao?

Bên trong ở đều là hài tử sao, hay là đồ đần?

- Còn Hắc Kỳ Lân, thực sẽ náo.

Vị cường giả phương bắc kia hừ một tiếng, bứt lên cuống họng, cao giọng hô to:

- Vô Hồi Thánh Chủ, đừng làm những loại chuyện như thế này nữa, ngươi vẫn phải dũng cảm đối mặt...

Phốc!!


Một đường ánh sáng đột nhiên đâm rách mê vụ, đánh xuyên mi tâm nam tử.

Máu tươi liền bừng lên trên gương mặt.

Quá nhanh, quá đột ngột!

Nam tử vô ý thức sờ lên mi tâm mình, khẽ nhếch miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại ngửa mặt ngã quỵ.

- Chết rồi?

Mấy ngàn cường giả phía ngoài hơi biến sắc, thánh địa giết người?

Bọn hắn cố kỵ thanh danh thánh địa, không có chủ động ra tay, làm sao thánh địa còn chủ động giết người?

- Hỗn trướng!! Ai dám mạo phạm Vô Hồi thánh địa ta!

Một tiếng tức giận uy nghiêm vang vọng Vô Hồi thánh địa, xuyên thấu qua mê vụ, quét sạch rừng rậm hoang dã.

Thanh triều mãnh liệt nương theo uy thế cường đại nhấc lên cuồng phong vô tận, đại địa oanh minh, cây rừng lay động, hơn nghìn người đứng tại chỗ liền bị tung bay ra ngoài.

- Tặc nhân các ngươi dám giết Thánh Thú của ta, xông vào thánh địa của ta. Thánh địa uy nghiêm không dung các ngươi chà đạp! Giết... Cho ta!

Tiếng tức giận gào thét càng ngày càng mạnh, chấn thiên động địa.

Một tiếng sát lệnh, để đám người bên ngoài bỗng nhiên biến sắc.

Chờ chút!

Ai xông thánh địa?

- Giết!! Thề sống chết bảo vệ uy nghiêm thánh địa!!

- Giết! Uy nghiêm thánh địa, không thể xâm phạm!

- Giết giết giết! Vì Thánh Thú, báo thù!

Bọn người Ngụy Thiên Thu, Lâm Thiên Lộc cường thế giết ra, số lượng lớn trưởng lão Vô Hồi theo sát phía sau, tế lên vũ khí, dâng lên năng lượng, trực tiếp lao thẳng đến cường giả các phương không có chút chuẩn bị nào.

Mấy trăm cường giả vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị vô tình oanh sát, huyết nhục văng tung tóe, thảm liệt rung động.


- Các ngươi điên rồi!

- Mẹ kiếp, ai xông thánh địa.

- Kia là một con chó hoang, các ngươi quá hố.

- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi là tôn chủ Nam Bộ, khốn kiếp, ngươi có xấu hổ hay không?

Các phương quá sợ hãi, trực tiếp mắng lật trời.

Dùng con chó làm bộ thành Kỳ Lân?

Đây là đang lăng mạ trí thông minh của chúng ta!!

- Ai dám nhục mạ tôn chủ Nam Bộ?

Vô Hồi Thánh Chủ tự mình xuất hiện, cường quang ngập trời, xán lạn như mặt trời, một tiếng thét lên ra lệnh, uy chấn toàn trường:

- Mạo phạm thánh địa, sát hại Thánh Thú, còn dám nhục mạ tôn chủ, đám đạo chích các ngươi lấn Vô Hồi thánh địa ta quá đáng! Giết cho ta!! Phong tỏa La Phù sơn mạch, giết hết, giết tuyệt! Một tên cũng không để lại!

Vô Hồi Thánh Chủ còn chưa dứt lời, không gian sau lưng đã chấn động, vòng xoáy tuôn ra, chín cái lỗ đen cường thế xé mở.

Lỗ đen giống như đang xâu chuỗi với bóng tối vô tận ở Đại Hoang, từng tiếng gào thét thảm thiết, táo bạo, nương theo sát khí thảm liệt, mãnh liệt mà ra.

Rống rống...

Từng con hung tàn mãnh thú xông ra khỏi lỗ đen, nương theo sát khí thảm liệt, tràn ngập đất trời bao phủ núi sông, rừng rậm.

- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi coi người trong thiên hạ là đồ đần sao?

Các phương tức giận, hung hãn chém giết.


— QUẢNG CÁO —