Đan Đại Chí Tôn

Chương 1859: Lý Hoàng Đến Gặp



Lôi Tú cuối cùng đến đây ở, nhưng cũng đã chết tại nơi này.

- Các ngươi tùy tiện nhìn, ta đến gian phòng của Lôi Tú... Ngồi một chút...

Vẻ mặt của Dương Biện ảm đạm, yên lặng đi đến cung điện.

Khương Phàm lắc đầu, âm thầm thở dài.

Người trọng tình, thương thế đau nhất.

Khương Qua nói khẽ:

- Bây giờ hắn có trạng thái này, thật thích hợp tiếp quản Dương gia sao?

- Hắn góp nhặt quá nhiều hận ý đối với Dương gia, cần phát tiết, chờ cảm xúc đi qua thì sẽ tốt thôi. So với việc ẩn nhẫn kiềm chế kia, ta càng muốn nhìn thấy hắn như bây giờ.

- Đúng vậy, kiềm chế càng đáng sợ, nguyện ý phát tiết mang ý nghĩa hắn nguyện ý tiếp nhận Dương gia. Nhưng, cục diện của Dương gia rất phức tạp, chúng ta có thể yên tâm rời khỏi sao?

- Tin tưởng Dương Biện đi, hắn so với chúng ta nhìn thấy thì còn ưu tú hơn.

- Ta vẫn cảm giác muốn để lại một người bồi tiếp, có thể tại thời điểm xúc động sẽ ngăn cản hắn.

- Với tính tình này là không thể nào ngăn cản được, nhưng để lại một người có thể tin được để bảo vệ an toàn ngược lại là có thể.

- Ta cũng sẽ không ở lại đây liền an bài Đại Vương cùng Đại Tặc đi.

- Bọn chúng sơ ý chủ quan, không thích hợp làm bảo tiêu, trông cậy vào bọn chúng còn không bằng trông cậy vào vị Thánh Tổ đầu tiên kia của Dương gia.

- Ngươi muốn ai ở lại?

- Bạch Tai!

- Bạch Tai? Ngươi bỏ được?

Khương Qua biết Khương Phàm rất coi trọng Bạch Tai, thậm chí cố ý muốn nuôi dưỡng đến vị trí cận vệ thống lĩnh kia.

- Bạch Tai không cần thường xuyên lộ diện, ở lại tẩm cung của Dương Biện bế quan là được, nhưng thời điểm Dương Biện cần, hắn có khả năng sẽ giúp đỡ được.

Khương Phàm để Bạch Tai lại còn có một hiệu quả đặc biệt, chính là chấn nhiếp!

Nếu như thời khắc đặc thù mà một kẻ 'chưa bao giờ xuất hiện' như Bạch Tai lại đột nhiên xuất hiện liền sẽ tạo cho Dương gia một loại cảm giác thần bí cùng áp bách, hoài nghi khả năng bên cạnh Dương Biện còn có càng nhiều cường giả đáng sợ, sau đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Dương Biện đâu?

Dương Ngọc Chân giật mình tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

- Hắn ở lại, đã vào tẩm điện của Thiên Hữu ở.

Dương Ngọc Thành tranh thủ thời gian tới đỡ lấy nàng.

- Ai cho hắn vào ở nơi đó? Bây giờ hắn vẫn là tội nhân của Dương gia, há có thể vào ở chỗ của nhi tử ta.

Cảm xúc trong Dương Ngọc Chân lập tức chập trùng kịch liệt, suýt chút nữa lại ngất đi.

- Hai vị Thánh Tổ đã mời Thánh Tổ Ngụy gia và Lý gia, cùng nhau thương thảo chuyện Dương Biện. Trước khi không có công bố kết quả, ai cũng không dám đụng đến Dương Biện, con cá sấu kia của hắn lại là Bán Thánh cảnh, không có người nào dám trêu chọc, chỉ có thể mặc cho bọn hắn vào ở tẩm cung.

Dương Ngọc Thành uất ức càng bất đắc dĩ, Dương gia mặc dù còn có hai vị Bán Thánh, nhưng một vị thống lĩnh Hình Luật đường, một vị chủ quản pháp trận phòng ngự, đều không phải loại hình sẽ liên quan đến việc trong gia tộc.

- Thương lượng? Còn cần thương lượng sao! Ba điều kiện mà Dương Biện nói quả thực muốn đè mặt Dương gia xuống đất mà chà đạp! Thánh Tổ không muốn mặt sao!

- Thánh Tổ đầu tiên suy tính là sinh tồn và phát triển của toàn tộc, ai...

- Dương Thiên Khuyết đâu? Hắn còn chưa có đi ra?

- Hẳn đang dung hợp kình hồn, một lát ra không được.

- Ta muốn đi tìm hắn!! Hài tử của hắn chết rồi, Dương Biện lại tới báo thù, hắn còn có tâm tư dung hợp kình hồn? Chờ hắn đi ra, Dương gia sẽ muốn biến thiên.

- Đừng xúc động! Tộc trưởng đang dung hợp Thái Cổ kình hồn, là kình hồn của các vị tổ tiên, quá trình khẳng định rất phức tạp, cũng chịu không được quấy rầy, nếu không phải vậy thì lúc trên bến tàu Dương Đồng Quang Thánh Tổ đã gọi hắn đi qua.

- Vậy phải làm sao bây giờ, trơ mắt nhìn Dương Biện ở trong phòng của hài tử ta sao? Cứ làm như vậy mà chờ các Thánh Tổ thẩm phán?

Dương Ngọc Chân vừa giận vừa vội, kịch liệt ho mạnh hơn.

Nhớ tới việc nhi tử chết, nàng đã cảm thấy từng đợt đau đớn giống như ngạt thở.

Nghĩ đến Dương Biện không chút kiêng kỵ nào vào cung điện mà nhi tử ở khi còn sống, càng làm cho nàng muốn điên hơn.

Dương Ngọc Thành cũng rất gấp.

Các Thánh Tổ không chỉ là đang quyết định sống chết của Dương Biện, cũng là đang biến tướng thẩm phán lấy bọn hắn.

Nếu như Dương Biện bị xử tử, bọn hắn có thể ổn thỏa, nhưng nếu như Dương Biện tiếp quản Dương gia, bọn hắn chắc chắn phải chết.

Trong phòng an tĩnh một lát, trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Dương Ngọc Chân hiện lên sát ý:

- Chúng ta không thể ngồi mà chờ chết.

- Ý của muội là...

- Hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, giết Dương Biện!!

- Giết Dương Biện?

- Không phải các Thánh Tổ không quyết định được sao? Chúng ta thay bọn họ làm! Giết Dương Biện, bọn họ cũng không có cái gì tốt để thảo luận nữa.

- Nếu Thánh Tổ đầu tiên đã triệu tập thương thảo liền rõ ràng có khuynh hướng nghiên về Dương Biện, chúng ta làm như vậy chẳng phải sẽ đắc tội Thánh Tổ đầu tiên?

- Dương Biện bây giờ vẫn là tội nhân, không phải người của Dương gia, chúng ta giết hắn cũng không phải không tuân tộc quy chút nào, cho dù Thánh Tổ đầu tiên có muốn trừng phạt chúng ta, cũng không muốn đến mạng của chúng ta. Huống chi còn có Thánh Tổ thứ hai, ngài ấy khẳng định rất hài lòng cách làm của chúng ta.

Dương Ngọc Thành chậm rãi gật đầu:

- Giết Dương Biện thì phiền toái gì cũng không còn nữa. Thế nhưng, con Long Cốt Cự Ngạc mà Dương Biện mang tới kia lại là cảnh giới Bán Thánh, đám người Khương Qua kia cũng không tốt để gây, muốn xử tử hắn chỉ sợ không dễ dàng, làm không tốt sẽ còn biến khéo thành vụng, bị Dương Biện nắm được cán mà phản kích.

- Hạ độc?

Bây giờ thứ Dương Ngọc Chân có thể nghĩ tới chính là cái này.

- Hạ độc mặc dù trực tiếp hữu hiệu, nhưng phải làm sao để tiếp cận Dương Biện?

- Nha hoàn thiếp thân của Lôi Tú còn sống, gọi nàng qua...

Lúc này, bỗng nhiên có tộc nhân đến đây bẩm báo:

- Có Dương Biện đến bái phỏng ngài.

- Cái gì? Thật to gan, hắn chán sống?

Dương Ngọc Thành vỗ bàn đứng dậy, lên cơn giận dữ.

Dương Biện vừa mới vào đã đi qua bái phỏng, đây không chỉ là đang đánh mặt của bọn hắn, cũng sẽ kích thích đến những tộc nhân đang suy nghĩ kia.

- Bái phỏng? Có ý gì?

Dương Ngọc Chân cố gắng ngồi xuống.

- Dương Biện phách lối nhắc nhở toàn tộc, muốn sớm đứng vững, trong tộc có một bó chức vị trống lớn đang chờ.
— QUẢNG CÁO —