Một tia hào quang nhỏ yếu từ trong bóng tối lao ra, ngay sau đó rơi xuống, chật vật đập vào trong cánh rừng tươi tốt.
Là Sở Vũ!
Đầu tiên là một nửa thân thể bị chém, sau đó lại là bị năng lượng táng diệt bao phủ, nửa người trên còn sót lại của hắn thì be bét máu thịt, đập xuống đất cơ hồ giống như là bày thịt nhão, còn lộ ra cả xương, nhìn vô cùng thê thảm.
Nhưng Sở Vũ chung quy vẫn là cường giả cảnh giới Thánh Vương, ý chí cứng cỏi, vẫn gian nan duy trì tỉnh táo.
Hắn run rẩy kích phát nhẫn không gian lấy đan dược nhét vào trong miệng máu me nhầy nhụa, luyện hóa hấp thu, khép lại thương thế.
- Ngươi là...
Năm vị tán tu gần đó tới chỗ hắn, sau khi nhìn thấy thịt nát xương nát đầy đất thì hít vào từng ngụm khí lạnh.
- Ta là Sở Vũ, nguyên là lão tổ Thánh Vương của Vạn Đạo Thần Giáo, bây giờ là trưởng lão Đế tộc. Các ngươi mang ta rời khỏi, ta tất có thâm tạ.
Sở Vũ mệt mỏi nói nhỏ, trước đó rất khinh thường thừa nhận phụ thuộc là Đế tộc, bây giờ không thể không dùng để chấn nhiếp.
Năm vị tán tu hai mặt nhìn nhau, có chút hoài nghi.
Con mắt còn sót lại của Sở Vũ hơi rung nhẹ, tiếp cận năm người trước mặt:
- Ta bị thương, nhưng ta vẫn Thánh Vương! Các ngươi dám giở trò lung tung, ta đánh chết các ngươi! Cứu ta, đây là mệnh lệnh!
Năm người khẽ cắn môi, giơ lên túi không gian, cẩn thận từng li từng tí bao đến giống như thịt nhão Sở Vũ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hắc ám vẫn chiếm cứ không tiêu tan, nơi đó giống như là bị thế giới vứt bỏ, hoang vu giá lạnh, nhưng không lâu sau đó, Thiên Long mang theo cơ thể rách rưới vỡ vụn lân giáp, từ bên trong gian nan bò đi ra, trên lưng là Bạch Tai đang nằm hấp hối.
- Khương Phàm đâu? Tên điên kia đã làm gì, suýt chút nữa đã đưa tiễn ta rồi.
Cơ thể Đại Tặc không ngừng chảy máu, chật vật úp sấp trên đỉnh núi trước mặt, ngắm nhìn hắc ám, chờ đợi Khương Phàm.
Nhưng đã đợi lại đợi, không chỉ có không có chờ đến Khương Phàm, ngược lại còn chờ ra Nhiếp Khuê Hùng và Nhiếp Linh Đại, cùng cường địch từ đằng xa chạy tới —— Thiên Hoang Thần Cung!
Đập vào mắt là một gốc đại thụ che trời, cành lá rậm rạp, nguy nga hùng vĩ.
Trên cành cây cứng cáp có phù văn thần bí uốn lượn, tỏa ra ánh sáng sáng rỡ.
Phù văn lan tràn từ thân cây đến chạc cây, thẳng đến lá cây.
Ánh sáng năm màu, trông vô cùng lộng lẫy.
Trong tán cây tươi tốt treo đầy linh quả, có xán lạn như hoàng kim, có xanh thẳm như biển, có bạch ngọc xinh đẹp, cũng có đen như mực.
Bọn chúng có hình thái khác nhau, màu sắc đều chói lọi, đều giống như có linh tính, thậm chí ánh sáng nở rộ còn bày biện ra hình dáng giống như Linh Tước, xà mãng, hùng sư, sinh động như thật.
Ảo giác sao?
Ta đang ở đâu?
Khương Phàm thoáng hoảng hốt, ánh mắt hơi rung nhẹ, liếc nhìn về hai hài đồng đứng cách đó không xa.
Một người cười ha hả nhìn hắn, lung lay ngón tay, giống như đang chào hỏi. Một người đang từ trên cây dẫn xuất một chạc cây, quấn chặt lấy một người đẫm máu khác ở trên đất, đưa vào trong tán cây với màu sắc lộng lẫy.
Cái người đầy máu kia giống như đã tỉnh, mệt mỏi giãy dụa, nhưng chạc cây lại như là như độc xà chui vào trán của hắn, bắt đầu từ linh văn khuếch tán đến toàn thân.
Người đó đau đớn mệt mỏi than nhẹ, rất nhanh đã không có động tĩnh, cơ thể sau đó từ từ mọc ra mầm nhánh xanh nhạt, cho đến khi bao trùm toàn thân.
Đó là Nhiếp Cạnh Thiên sao?
Khương Phàm từ từ ngưng tụ con ngươi, muốn khôi phục tỉnh táo.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Bởi vì hắn thình lình phát hiện, đang ở bên trong tán cây um tùm treo đầy linh quả kia, trừ cái người đầu máu vừa mới bị mang lên, lại còn có càng nhiều chạc cây hình người, mấy trăm?
Mấy ngàn?
Mấy vạn?
Lít nha lít nhít chạc cây hình người, treo đầy tán cây, có chút đã không có động tĩnh, có chút vẫn còn đang đau đớn ngọ nguậy.
Trên đại thụ nguy nga hoa mỹ, ngoại trừ bên trong linh quả bay ra tiếng chim hót nhẹ nhàng, tiếng thú rống hùng hồn ra thì còn có lít nha lít nhít tiếng kêu rên thê lương.
Đây không phải Thánh Thụ, rõ ràng chính là Địa Ngục Quỷ Thụ!
Ta đã chết rồi sao?
Ta đã vào Địa Ngục?
Khương Phàm theo bản năng liền muốn kích phát Đại Diệu Thiên Kinh, phóng thích Chu Tước Yêu Hỏa.
Nhưng, khi Nhiếp Cạnh Thiên chết đi, trong ý thức suy yếu đau đớn của hắn rất nhanh đã bị ánh sáng hừng hực mở ra, như có hàng vạn viên tinh thần, không gian triều dâng, đánh thẳng vào ý thức, kích động linh hồn.
Ầm ầm...
Toàn thân Khương Phàm bạo động liệt diễm, mãnh liệt lao ra như con đê vỡ bờ, nương theo nhiệt độ nóng bỏng cùng uy lực phần diệt, hóa thành một con Chu Tước vô cùng to lớn, bao phủ đỉnh núi.
Một tiếng gáy to bén nhọn vang vọng trong cấm khu, truyền khắp mười vạn dặm sơn hà tại thế giới mới, bay vào Thần Dụ Chi Hải, Thần Khấp Chi Hải, Thần Hữu Chi Hải, thậm chí là tới gần đại lục.
Giờ khắc này, bất luận là Cửu Châu Thập Tam Hải, hay là Cửu Địa dưới U Minh Địa Ngục, thậm chí là Thiên Khải chiến trường trên chín tầng trời, đều nghe được một tiếng gáy to như có như không, đều cảm nhận được một loại không gian rung chuyển vi diệu.
Đan Hoàng thăm thẳm than nhẹ, ý niệm xuyên qua Khương Phàm, nhìn về hài đồng non nớt dưới gốc đại thụ che trời kia.
Hài đồng mặt giãn ra mỉm cười, nhẹ giọng một câu, truyền vào ý thức:
- Lão đầu nhi, đã lâu không gặp, lễ vật chuẩn bị cho ngài, ngài có hài lòng?
Đan Hoàng có chút hoảng hốt, vừa nhìn về phía trời đại thụ nguy nga che, đột nhiên, hắn hiểu được rất nhiều... Rất nhiều...