Đan Đại Chí Tôn

Chương 2244: Thánh Hoàng Thiên phẩm (1)



 

 Thì ra, thần quang nở rộ ngập trời bên trên Giới Nguyên sơn lại là đến từ một gốc Đại Đạo Thánh Thụ! 

 Khó trách trong thế giới mới bảo lưu lấy nhiều cổ thụ thần bí như vậy, còn có thể tồn lưu từ Thượng Cổ đến bây giờ, thì ra nơi này không chỉ là thế giới Yêu thú, mà còn là thế giới thụ yêu! 

 Là Đại Đạo Thánh Thụ đang bảo vệ bọn chúng, là Đại Đạo Thánh Thụ đang chống đỡ thế giới cổ lão mênh mông mười vạn dặm. 

 Xác thực mà nói, cái cây này đã không còn xem như Thánh Thụ, mà là Thần Thụ chân chính. 

 Đây xem như một gốc Đại Đạo Thụ Yêu sau cùng của thế gian. 

 Đại Đạo Thần Thụ, không chỉ có linh trí từ khi ra đời, còn dựng dục ra Linh Thể, chi phối thế giới mới mênh mông. 

 Trách không được thế giới mới muốn săn giết cường tộc phía ngoài! 

 Trách không được thế giới mới muốn khiêu chiến thiên hạ! 

 Thì ra là chủ nhân nơi này cần chất dinh dưỡng tẩm bổ thân cây, cần tập kết uy lực truyền thừa, diễn biến thần uy càng mạnh. 

 Đan Hoàng thông cổ hiểu kim, đọc nhiều sách vở nên kiến thức uyên bác, hắn đã đọc qua vô số lịch sử, nhưng vẫn bị bí mật của thế giới mới làm cho khiếp sợ. 

 Đại Đạo Thánh Thụ vốn là đến từ thời kỳ Hoang Cổ, đều dùng Nhân tộc Yêu tộc để giữ lại truyền thừa. 

 Một gốc Đại Đạo Thánh Thụ, trên lý luận có thể ký kết hai ba loại truyền thừa, mà trước mắt cái cây này không thể nghi ngờ là đã ngưng tụ đến hàng vạn loại. 

 Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đây đều không phải là Đại Đạo Thánh Thụ, càng không phải là Đại Đạo Thần Thụ, mà là thụ linh dị biến hoàn toàn mới. 

 Một Thần Linh nắm trong tay vô số truyền thừa? 

 Đây sẽ là dạng tồn tại kinh khủng gì! 

 Là ai gieo nó? 

 Là ai đã dẫn phát dị biến nghịch thiên như thế này? 

 Đan Hoàng suy nghĩ ngàn vạn lần, đột nhiên nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên tới nơi này, nhìn thấy vực sâu thiên táng ở dưới Giới Nguyên sơn. Nơi đó rủ xuống vô số rễ già, tỏa ra ánh sáng lung linh, lộng lẫy phi phàm. 

 Chẳng lẽ, đó chính là rễ cây của Đại Đạo Thần Thụ? 

 Chẳng lẽ, là năng lượng Thiên Táng từ vùng đất quỷ bí đó, đã dẫn phát Đại Đạo Thần Thụ dị biến? 

 Đây là một gốc thụ yêu từ mọc ra vùng đất Thiên Táng, có thể hấp thu đến năng lượng phía dưới hay không?? 

 Nói như thế, ai mới là chưởng khống giả chân chính của thế giới mới!! 

 Yêu Đồng đi đến bên cạnh Khương Phàm, nằm nhoài hắn bên tai nhẹ giọng một câu: 

 - Ngươi nên rời khỏi, chờ mong ngày chúng ta gặp mặt. 

 Đan Hoàng thăm thẳm khẽ nói: 

 - Hài tử, ngươi biết nguyên nhân ta phong ấn ngươi, ngươi... không nên thế này... 

 - Ngài vì tạo nên ta mà bỏ tính mệnh, ta rất cảm kích, cho nên ta để lại cho ngài Cửu Khiếu Thông Linh Quả, trả lại ngài ân tình tái tạo. Ân tình của ngài dành cho ta, xóa bỏ. Nếu như ngài an phận, chúng ta xem như thầy trò. Nếu như ngài còn dám có ý đồ đối với ta, chúng ta từ biệt là được, không tiếp tục liên quan. Là người thân, là kẻ thù, ngài... tự xem mà làm... 

 Yêu Đồng vỗ nhè nhẹ gương mặt Khương Phàm, nói cho Đan Hoàng nghe. 

 Đan Hoàng trầm mặc, đáp lại Yêu Đồng chỉ có thở dài một tiếng. 

 - Tiễn khách! 

 Yêu Đồng đứng dậy, trên gương mặt xinh đẹp non nớt mang theo nụ cười ngọt ngào, nhưng này trong đôi mắt thâm thúy lại lóe ra ý lạnh làm cho người ta hồi hộp. 

 Giới Chủ trong tán cây đang trấn áp Nhiếp Cạnh Thiên, diễn biến Hỗn Độn Thiên Lôi truyền thừa, tùy ý phất phất tay. 

 Bùn đất dưới thân Khương Phàm nhúc nhích, dâng lên dây leo sáng chói, lôi hắn vào hư không, ném ra khỏi Giới Nguyên sơn. 

 Phía dưới Giới Nguyên sơn đang yên lặng, trong vực sâu hắc ám u lãnh, cái đầu lâu to lớn lơ lửng kia chậm rãi mở hai mắt đang nhắm chặt ra. 

 Đôi mắt sáng chói, giống như tinh thần chuyển động, bên trong khuấy động bức tranh tuyệt thế kinh khủng. 

 Có máu tung bay giữa đất trời, có mưa lớn như thác nước, có Vạn Đạo sụp đổ, càn khôn chôn vùi. 

 Tại hư vô cùng hỗn loạn, có cự nhạc nguy nga giống như trụ trời, nở rộ mê quang Hồng Mông, chống ra ánh sáng sau cùng của thế giới; có đồ đằng che trời, vạn dân triều bái, tiếng hò hét trải rộng ra ý nguyện của chúng sinh; càng có tế đàn lên trời, nghịch loạn càn khôn, phong thưởng mấy triệu Thần Ma! 

 Đôi mắt kia chậm rãi chuyển động, mang theo thanh âm ù ù chấn động đất trời, nhìn về hướng Khương Phàm rời khỏi. 

 Lúc Khương Phàm tỉnh lại là đang nằm ở bên bờ vực, bên ngoài thế giới đã là đêm khuya, nhưng bình chướng tại thế giới mới còn đang tỏa ra hào quang sáng chói, chiếu ánh lấy mênh mông dãy núi. 

 Ta đang ở đâu? 

 Trong thoáng chốc Khương Phàm nhớ tới tình cảnh quỷ bí trước khi hôn mê, lập tức đánh thức ngồi xuống. 

 - Ngươi còn sống, cũng đã an toàn. 

 Trong đầu truyền đến giọng nói của Đan Hoàng. 

 Khương Phàm tranh thủ thời gian kiểm tra thân thể, thương thế đã khỏi hẳn, tinh khí thần vô cùng thịnh vượng, trái tim đang nhảy lên. 

 Không chỉ có hoảng hốt với tình cảnh vừa rồi giống như là nằm mơ, mà ngay cả tình cảnh chém giết cùng Nhiếp Cạnh Thiên trước đó cũng là như nằm mơ. 

 Đan Hoàng nói: 

 - Ngươi đã đạt được Thiên Địa Đại Táng của Nhiếp Cạnh Thiên. 

 - Nhiếp Cạnh Thiên chết rồi? Là ta giết? Cuộc chiến này hôm nay cứ mơ mơ hồ hồ. 

 Khương Phàm lau trán, cố gắng khôi phục tỉnh táo: 

 - Tại sao ta lại ở đây? Lúc hôn mê, giống như thấy được chút vật kỳ quái. 

 - Là Giới Chủ thế giới mới cứu được ngươi, lại ngươi đưa đến nơi này. 

 Đan Hoàng khẽ nói đơn giản, trong thanh âm lại lộ ra vẻ phức tạp cùng sầu lo. 

 - Ngài gặp qua vị Giới Chủ kia rồi? 

 Khương Phàm không nghe ra Đan Hoàng có vấn đề. 

 - Thấy qua. 

 - Một trong mười hai Yêu Tổ sao? 

 - Không phải Yêu Tổ. 

 - Đó là cái gì? 

 - Một loại mà ta cũng chưa thấy qua. 

 - Thứ gì, là gốc cây kia sao? 


 Mặc dù là cách thân thể Khương Phàm, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy Yêu Đồng cái sự lạnh nhạt cùng lạ lẫm trong đôi mắt lấp lóe kia. 

 Đan Hoàng rất rõ ràng, đối với Khương Phàm, đối với thế giới này, Yêu Đồng đều chính là uy hiếp trí mạng. 

 Khương Phàm không có hỏi tới Giới Chủ, mà là hưng phấn nhắm mắt lại yên lặng cảm ngộ Thiên Địa Đại Táng. 

 Ý thức trong phiêu miểu hoảng hốt lên, như là cùng càn khôn giao hòa, phiêu nhiên ở thế giới bên ngoài, có thể phất tay đánh nát không gian, có thể táng diệt đất trời mênh mông.