Thiên Hậu bị Khương Quỳ gắt gao ôm vào trong ngực, thân thể không chỉ có bị chặn ngang bổ tới, còn bị bổ cả máu tươi, gần như trở thành một bộ thây khô.
- Trước tiên đưa Thiên Hậu đi ra ngoài! Do khế ước thú hoàn hồn sống tạm bợ!
- Các Phượng Hoàng dùng hoàng huyết tẩm bổ cho Khương Quỳ cùng Khương Diễm, đừng sợ tiêu hao, rót cho ta!! Bọn hắn đều là Phượng Hoàng, chỉ cần có thể kích phát ra sinh cơ chút nào, bọn hắn có thể Niết Bàn trở về, nếu như kích phát không ra... Các ngươi sẽ mất đi bọn hắn.
Đan Hoàng chạy tới an bài vài câu đơn giản, vừa vội vội vàng đuổi tới phía trước kiểm tra tình huống của Tặc Điểu.
Tặc Điểu và con người cùng Yêu thú cũng khác nhau, bản nguyên là huyết đan cùng linh đan, huyết đan phức tạp diễn biến thành huyết nhục, linh đan phụ trách diễn biến năng lượng, nhưng Tặc Điểu rất không may đã bị bổ huyết đan ra.
- Chúng ta cứu Thiên Hậu!
Tô Lăng, Đằng Xà, Thiên Bằng và các khế ước thú mang Thiên Hậu đi ra ngoài, vờn quanh đứng lên phóng thích khí tức sinh mệnh.
Khế ước giữa bọn chúng và Thiên Hậu rất phức tạp, một hạng đặc thù nhất chính là sinh mệnh cùng hưởng, ví dụ như Thiên Hậu có thể tại thời kì đặc thù sống tạm bợ đến bọn chúng, bọn chúng có thể phóng thích khí tức sinh mệnh cho Thiên Hậu.
Bọn người Kiều Vô Hối vừa muốn cứu Khương Diễm cùng Khương Quỳ, thì nơi xa lại bất chợt truyền đến hô to.
- Còn có bọn hắn!!
Khương Bá chở Triệu Thời Việt cùng Khương Uyên vọt tới nơi này.
Thương thế hắn nghiêm trọng, nhưng không lo được thở một hơi, liền ném Triệu Thời Việt chỉ còn nửa thân thể và Khương Uyên tới phía trước.
Nhưng... Khương Uyên đã triệt để không có sinh tức, hơi thở Triệu Thời Việt lại mong manh, cũng sắp không được.
- Lấy máu!
Bọn người Kiều Vô Hối cẩn thận từng li từng tí chuyển bọn người Khương Quỳ, đến bên cạnh toàn bộ hóa thân thành Phượng Hoàng, vẩy xuống máu tươi, tư dưỡng hài cốt khô kiệt của Khương Quỳ, linh hồn Khương Diễm ảm đạm, huyết khí Triệu Thời Việt yếu ớt, ngay cả Khương Uyên đều được đưa tới bên trong, chờ mong kỳ tích có thể xảy ra.
Khương Phàm lại gian nan tới đây, sau khi nhìn thấy Đông Hoàng Hoa Thanh đã không còn sinh tức, trái tim hắn hung hăng rụt rụt.
Hắn đã là sư phụ của Đông Hoàng Như Ảnh, cũng là người liên lạc giữa Khương Phàm cùng Cửu Thiên Thần Giáo, yên lặng vì bọn họ làm rất nhiều chuyện.
Đông Hoàng Như Ảnh quỳ ở bên cạnh Đông Hoàng Hoa Thanh, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt rơi xuống trên khuông mặt xinh đẹp.
Đông Hoàng Như Yên một bên thút thít, một bên phóng thích Sinh Mệnh Thần Thụ, bao quanh lấy Đông Hoàng Hoa Thanh muốn cứu sống hắn, nhưng Đông Hoàng Hoa Thanh ở bên trong đó đã không có bất kỳ phản ứng nào.
Khương Phàm bi thống nhìn từng bộ thân thể bị tàn phá ở xung quanh, nhìn những vết thương ở khắp nơi bị năng lượng ánh sáng xâm nhập.
Lão tặc Quang Mang quá độc ác!
Ở giữa tất cả Thần Linh Cửu Châu Thập Tam Hải đều có ăn ý, đó chính là Thần Linh phải có kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của Thần Linh, không thể nào bằng vào thần uy ức hiếp Thánh cảnh, vậy mà Quang Mang Thần Tôn lại phát khởi đồ sát!
Nếu như lúc ấy không phải Quang Mang Thần Tôn lo lắng ra tay, còn đã vô cùng suy yếu, bộc phát trong nháy mắt đó nhất định sẽ càng phóng xuất ra Kiếm Triều càng mênh mông càng kinh khủng hơn, cao tầng Sí Thiên giới đều sẽ không còn một ai.
- Quang Mang Thần Điện, ta nhất định để các ngươi nợ máu trả bằng máu! Chúng ta... Chờ xem...
Khương Phàm suy yếu nói nhỏ, hung quang đầy mắt.
Bên trong Sí Thiên giới tổn thất nặng nề, liên minh hoàng đạo ở phía ngoài càng tổn thất nghiêm trọng hơn.
Không có nơi ẩn thân như Sí Thiên giới, bọn hắn hoàn toàn bại lộ trong thâm không, bị bạo động khủng bố bao phủ, một bộ phận vỡ nát ngay tại chỗ, một bộ phận bị quăng đến bên trong thâm không vô tận, còn có một bộ phận trực tiếp lưu đày tới hư vô.
Từ Niết Bàn cửu trọng thiên đến Bán Thánh, hao tổn gần một nửa, cho dù là Thánh Linh và Thánh Vương, cũng đều là hao tổn đến một phần ba.
Lão tổ Cửu Lê và các Thánh Hoàng nương theo vũ khí đặc biệt, miễn cưỡng kiên trì nổi.
Bọn hắn sôi trào khí huyết, kinh hồn khó định, đây là tự bạo sao?
Cửu Thiên Thần Tôn là Thần Linh, vậy mà lại lựa chọn tự bạo!
Nếu như chết bình thường, hắn sẽ luân hồi chuyển thế, còn có hi vọng thức tỉnh Thiên phẩm linh văn, để lại một bộ phận ký ức, tân sinh tất nhiên sẽ huy hoàng không gì sánh được, mà kết quả tự bạo là thì thần hồn câu diệt, là triệt để tiêu vong.
Vậy mà hắn lại chịu làm ra hi sinh như thế này?
Vì sao!
Thần giáo hay là Khương Phàm?
Thật sự đáng giá hay không??
Bọn hắn từ các nơi tụ tập lại cùng một chỗ, mệt mỏi nhìn qua đầu nguồn bạo tạc, hư không nơi đó đã bị chôn vùi triệt để, giống như là thế giới bị đứt gãy, cái gì cũng đều không thể nhìn thấy, cũng không có cảm giác được.
Phạm vi mênh mông mấy ngàn dặm!!
Quang Mang Thần Tôn đâu? Đã chết rồi sao?
Tru Thiên Thần Tôn đâu? Còn sống không?
Bọn hắn khẩn trương càng có chút hoảng hốt, đây chính là kết quả mà bọn họ mưu đồ vây bắt mấy tháng?
- Chờ một chút! Cửu Thiên Thần Tôn không thể nào chôn vùi hai vị Thần Linh được! Bọn chính là Thần Linh!
Thánh Hoàng đầu tiên của Tru Thiên Thần Điện, Tần Thế Võ ném đi ánh mắt bén nhọn.
- Bọn họ còn sống, khẳng định còn sống.
Thánh Hoàng đầu tiên của Quang Mang Thần Điện, Bùi Tu Nghiệp nắm chặt Thiên Phạt Kiếm, khẩn trương đến hô hấp không khoái, cầu nguyện Thần Tôn bọn hắn còn có thể trở về, nhưng hồi tưởng thảm trạng ngay lúc đó của Thần Tôn, bọn hắn thật không có lực lượng.