- Không phải chúng ta nên đi cứu người bị cuốn đi trở về trước tiên hay sao?
Tân Thánh Hoàng của Thần Miếu, Hạo Ngọc Thành nhắc nhở bọn hắn.
- Đúng rồi, ta sẽ đi tìm! Mặc kệ sống chết, ta đều sẽ mang về.
Hoàng Kim Hư Thiên Trùng của Thiên Cực giới lập tức rời khỏi, biến mất tại gợn sóng thâm không đang rung chuyển.
Các Thánh Hoàng thì không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục nhìn chằm chằm trong bóng tối hư vô, khẩn trương lại mong đợi hai vị Thần Tôn trở về.
Thương Huyền không thể nào vô thần, nếu không ai có thể ứng phó Khương Phàm sắp triển khai báo thù, ai có thể ứng phó Đế tộc xâm lấn vào ba năm sau!
Hoàng Kim Hư Thiên Trùng rời khỏi không lâu, lại lặng lẽ quay đầu quan sát bọn hắn, sau khi thấy không có ai chú ý, nó liền nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng không phải đi cứu người, mà là đang sưu tập hài cốt thần chiến lưu lại bên trong hư không hỗn loạn!
Ví dụ như trái tim phá toái của Quang Mang Thần Tôn kia, ví dụ như máu tươi toái cốt của Cửu Thiên Thần Tôn và Tru Thiên Thần Tôn lưu lại kia.
Còn có thân thể tàn phế cùng huyết nhục mà các Thánh Vương Thánh Hoàng ác chiến lưu lại.
Đây đều là bảo vật quan trọng!
Đối với Trùng tộc bọn chúng mà nói, là vật đại bổ!
Oanh!
Tiếng oanh minh kịch liệt từ trong hư vô truyền đến!
Một chiến khu be bét máu thịt không có đầu, không có trái tim, còn thiếu cánh tay trái, mang theo Thần Kiếm màu đỏ như máu, chật vật trốn thoát.
Chính là Tru Thiên Thần Tôn!
- Thần Tôn!!
Tần Thế Võ cùng Loan Đình phấn chấn hô to, kích động đi tới nghênh đón.
Mặc dù bộ dáng thê thảm chút, nhưng còn sống là tốt, còn sống là tốt!!
- Tru Thiên Thần Tôn, Thần Tôn của chúng ta đâu?
Giọng của Bùi Tu Nghiệp và Âu Dương Mục Thiên đều xuất hiện từng tia rung động.
- Chết, không tìm được.
Linh hồn của Tru Thiên Thần Tôn tức giận gào thét, tức giận táo bạo, càng có thể nghe ra được sự suy yếu.
- Ngài đã tìm sao, ngài đã tìm cẩn thận rồi sao??
Bùi Tu Nghiệp lo lắng hỏi.
- Tìm!!
Linh hồn của Tru Thiên Thần Tôn lại gào thét.
- Ngài là muốn nghỉ ngơi, hay là tiếp tục truy kích Sí Thiên giới?
Lão tổ Cửu Lê đã không thể chờ đợi.
- Đều cùng ta đuổi!
Tru Thiên Thần Tôn cuồng nộ gào thét, âm thanh rung động thâm không, thần uy cuồn cuộn như con sông dữ tợn, chiến khu không đầu mang theo Tru Thiên Thần Kiếm, lao thẳng đến Sí Thiên giới đang thoát khỏi.
- Đuổi!! Sí Thiên giới đã trọng thương, chỉ cần bổ ra, chính là đồ sát!
Lão tổ Cửu Lê phấn chấn hô to, tế lên Cửu Lê Ma Đồ, đuổi theo sát.
Chỉ cần có thể bổ Sí Thiên giới ra, trực diện với Khương Phàm, hắn sẽ không tiếc cái giá nào để phóng thích Cửu Hoàng Hắc Ma Bia, bắt lấy Liệp Thần Thương!
Tru Thiên Thần Tôn thân chịu trọng thương, hẳn là ngăn không được ma bia.
Trong lòng Tần Thế Võ và Loan Đình, lão gia hỏa này giống như đột nhiên sinh động lên, trước đó cũng không thấy hắn xao động như thế.
Nhưng Thần Tôn tức giận truy kích, bọn hắn không dám lười biếng, cùng nhau đuổi sát theo.
Bùi Tu Nghiệp cùng Âu Dương Mục Thiên trao đổi ánh mắt, cũng cắn răng vọt vào trong hư vô táng diệt, toàn thân nở rộ ánh sáng cường thịnh, liên thủ thôi động Thiên Phạt Kiếm, ngạnh kháng lấy bạo động còn đang chôn vùi, lo lắng tìm kiếm tung tích của Quang Mang Thần Tôn.
Hư không vô biên, bóng tối, thần uy vô tận, bọn hắn thừa nhận áp lực cực lớn, như là có thể bị chôn vùi bất cứ lúc nào.
Cửu Thiên Thần Tôn tự bạo để lại năng lượng quá kinh khủng, chỉ sợ xong mấy chục năm đều khó mà tiêu tán hết.
Bọn hắn tìm kiếm trong bóng đêm, cảm nhận được, trong lúc hoảng hốt lại thấy được tàn ảnh khủng bố Cửu Thiên Thần Tôn lưu lại, nghe được tiếng hò hét sau cùng của Tru Thiên Thần Tôn cùng Quang Mang Thần Tôn.
Bọn hắn sợ hãi, đau đớn, nhưng vẫn gian nan xâm nhập.
Thần điện không thể không có Thần Tôn, huống chi trong tay Thần Tôn còn nắm giữ Quang Minh Thần Kiếm!
Mặc kệ là sống hay chết, bọn hắn đều phải tìm được!
Không, không thể chết! Thần Tôn của bọn hắn không thể chết!!
Trận chiến tranh đột nhiên bộc phát này đã triệt để hủy diệt mấy ngàn dặm dãy núi, biến thành phế tích phá thành mảnh nhỏ, trải rộng vết nứt thâm thúy như vực sâu.
Tế đàn không gian bị hủy diệt, cũng không ngừng tiếp tục nhấc lên triều cường không gian.
Nơi tượng trưng cho trụ trời cuối cùng của Thương Huyền đã bị hủy diệt, tiếp tục tạo thành ảnh hưởng kinh khủng cho bầu trời cùng sông núi Thương Huyền, động đất quét sạch mấy chục vạn dặm, tạo thành địa chấn, khói bụi, mưa to, cơ hồ muốn thay đổi hình dạng mặt đất toàn bộ Trung Vực.
Tùy theo ác chiến bộc phát, càng là theo hư không bạo động mãnh liệt, phóng thích uy lực và năng lượng về Trung Vực mênh mông, thánh uy thần uy tràn ngập đất trời, bao phủ sơn hà đang rung chuyển, để vô số thế lực cùng con dân bình thường mơ hồ đều có thể nghe được tiếng gào thét thê lương và đau đớn, như là tự thân tới chiến trận, cảm nhận được tuyệt vọng cùng điên cuồng.
Tru Thiên Thần Tôn mang theo người truy kích, liên tiếp khởi xướng bạo kích, không phải chém vào thì chính là trùng kích, giống như là từng viên thiên thạch đụng chạm lấy thế giới hỗn loạn, nổ lên vòng xoáy khủng bố, thậm chí có thần uy xé mở không gian, xâm nhập đến bên trong, đánh vỡ sơn hà thành phế tích, để lại những cái hố sâu và vết nứt đáng sợ.
Tru Thiên Thần Tôn cảm nhận được cái đầu kia của mình vậy mà đang ở trong Sí Thiên giới, hắn càng là tức giận táo bạo triệu hoán.
Đầu lâu như là Thần Linh phục sinh, mãnh liệt lắc lư dưới sự trấn áp của Vạn Giới Môn, nhấc lên thần uy cuồn cuộn.
Nội bộ Sí Thiên giới giống như thế giới tới ngày tận thế, giống như đều có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Đông Hoàng Càn và tất cả mọi người tụ tập đến vị trí cấm khu, phóng thích năng lượng chống cự xâm nhập, khẩn trương ngóng nhìn bầu trời, cầu nguyện Sí Thiên giới có thể tiếp tục kiên trì, đang mong đợi Tru Thiên Thần Tôn có thể nhanh chóng cạn kiệt sức lực mà từ bỏ!