- Ngươi sẽ không phải trực tiếp chạy đến Hoàng Phủ gia gây sự đấy chứ. Ngươi muốn tìm Lý Tịch, có thể mời Thiên Cung. Hai ngọn núi lớn ở hai bên Thiên Cung, mỗi tòa cao tới ngàn mét. Một tòa tửu lâu, một tòa thương hội.
- Trên tửu lâu có chín mươi tầng, mỗi tầng chín gian phòng, mỗi gian phòng chín trăm bình, phong cách mỗi phòng không giống nhau, cũng đều bố trí cấm chế, cam đoan tính tư mật. Trong tửu lâu bất luận là rượu hay trái cây đều là dùng vật liệu đặc biệt luyện chế, có công hiệu cường thân kiện thể, có thể so với bảo dược. Thức ăn cũng đều là dùng nguyên liệu đặc biệt để ăn, khẩu vị tuyệt hảo, còn có các loại công hiệu như bổ khí bổ huyết.
- Mặc dù tiêu phí vô cùng cao, nhưng cũng không phải ai cũng có thể vào. Muốn tới đó mở tiệc chiêu đãi khách, gia tộc tông môn sau lưng ngươi nhất định phải là đẳng cấp núi cao ngàn mét trở lên.
- Ý của ngươi là, đến trong tửu lâu Thiên Cung mời Lý Tịch?
Khương Phàm gật đầu, đây cũng là ý kiến hay.
- Bây giờ các tộc hoàng thành cũng rất ngạc nhiên đối với ngươi, ngươi tự mình mời, hắn đương nhiên sẽ đi.
Kiều Linh Vận thật sợ Khương Phàm đến trước Hoàng Phủ gia gây sự, cho nên muốn đến Thiên Cung.
Tiến vào nơi đó liền phải tuân theo quy củ Thiên Cung.
Tiến vào nơi đó, hẳn là Khương Phàm sẽ có một chút kiêng kị, có chút thu liễm.
Kiều Linh Vận cưỡi Xích Viêm Điêu đi đến trước tửu lâu Thiên Cung, nhắc nhở lần nữa:
- Thiên Cung có địa vị phi phàm, có quan hệ rất tốt với hoàng thất, tuyệt đối không nên gây sự ở chỗ này.
- Ta rất ít chủ động gây sự.
Khương Phàm nhìn qua núi đá trước mặt, cả tòa núi đá bị cải tạo triệt để, sườn núi là tửu lâu, tửu lâu được khảm nạm trong núi, nhưng lẫn nhau giao hòa vừa đúng, lại không có chút cảm giác đột ngột nào.
Người tiếp đãi trước cửa tửu lâu nhiệt tình tới đón:
- Linh Vận cô nương, đã lâu không thấy cô nương tới đây. Ngươi là đến mời khách, hay là đến dự tiệc?
- Như Ảnh muội muội có ở đây không?
- Như Ảnh cô nương đang ở tầng mười chín.
- Các ngươi cứ làm việc đi, ta đi tìm nàng.
- Linh Vận cô nương chờ một lát. Quy củ vẫn phải tuân thủ, vị công tử này là...
Nữ tử tiếp đãi mỉm cười, ngọt ngào động lòng người, nhưng trong lời nói rõ ràng là có ý nơi này chỉ tiếp quý tộc. Nếu như Khương Phàm không phải quý tộc, thì không thể đi đến, bất kể là ai mang theo. Nếu như chỉ là thị vệ, cũng chỉ có thể đến trong trang viên bên cạnh tửu lâu chờ đợi.
- Hắn là em rể ta. Vị hôn phu của Kiều Vi Nhi.
- Ồ? Thất kính thất kính, công tử, xin mời.
Nụ cười của thị nữ càng vui tươi hơn, trong mắt đều hiện lên từng tia sáng.
Kiều Linh Vận đang muốn mang theo Khương Phàm đi đến, trong cánh rừng bên cạnh lại có một đám nam nữ tử đi ra.
- U, đây không phải là đại tiểu thư Linh Vận à. Kiều gia bên kia vội vàng chuẩn bị Trường Sinh đại điển, ngươi lại còn có tâm tư tới đây tụ hội.
Kiều Linh Vận như không nghe thấy cũng không có trông thấy, không nhìn thẳng.
Gương mặt đám nam nữ tử kia kéo ra, nhưng không có người nào đuổi theo khiêu khích, vị đại tiểu thư này cũng không dễ chọc.
Trong đại sảnh, một vị nam tử phong thần như ngọc đang đứng đấy, anh tư thướt tha, nhưng lại ngạo nghễ ngất trờie, cho người ta khí chất chủng cao không thể chạm.
- Mục Vân Phi? Còn không tới giữa trưa liền đến uống rượu?
Kiều Linh Vận nhìn thấy nam tử, ánh mắt hơi rét lạnh.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Mục Vân Phi lộ ra nụ cười thản nhiên:
- Linh Vận nói đùa rồi, ta chỉ là...
- Ngươi cứ tùy ý.
Kiều Linh Vận không hề có ý dừng lại, tiếp tục mang theo Khương Phàm quẹo vào thang lầu trước mặt.
Mục Vân Phi lắc đầu mà cười, thật mạnh mẽ.
Đáng tiếc nữ tử cửu đại gia từ trước tới giờ không gả ra ngoài, bằng không hắn thật đúng là muốn theo đuổi Kiều Linh Vận.
Tuy nhiên, nam tử bên cạnh nàng là ai?
Rất lạ lẫm.
Từ khi sau khi Kiều Linh Vận đính hôn cùng Phượng Bảo Nam, hình như rất ít khi mang theo nam tử khác ra ngoài.
Không bao lâu, Mục Vân Hải từ bên ngoài đi vào, chắp tay hành lễ với Mục Vân Phi:
- Nhị ca, đợi lâu.
- Lên đi, đều đang chờ đệ.
Mục Vân Phi rất giống Mục Vân Hải, hai người tại Mục gia là huynh đệ cùng phụ thân cùng phụ mẫu thân.
- Nhị ca, chúng ta phải gặp người nào?
Mục Vân Hải là lúc trên đường trở về Mục gia, bị tộc nhân Mục gia chặn lại.
Mục Vân Phi đi lên:
- Là Đại hoàng tử điện hạ. Sáng nay hắn vừa tặng thiếp mời, mời tử đệ các tộc chạm mặt, nói một chút chuyện thi đấu bài vị. Đệ đã đi đâu?
Mục Vân Hải bước nhanh đuổi theo:
- Kiều gia! Huynh trở về vẫn luôn bế quan, đệ không đi quấy rầy huynh. Hắc hắc, Kiều gia rất náo nhiệt.
- Kiều gia xảy ra chuyện gì?
- Kiều Vi Nhi không biết từ chỗ nào đã mang về một nam tử, vừa mới tiến vào cửa thành liền giết Đường Tư Minh. Đường gia đi đến Kiều gia giải quyết, kết quả Đường Tư Thượng lại bị đánh bay. Hai nhà ước định hôm nay đến luận võ, giải quyết chuyện này.
- Giết Đường Tư Minh? Ở đâu ra tên điên lại dám giết tử đệ trực hệ Đường gia.
- Hắn cũng không chỉ là tên điên, hắn lại còn là Chí Tôn thánh văn, đang vừa rồi, đánh Đường Nguyên Bá cho phế đi.
Mục Vân Phi dừng bước lại, ánh mắt sáng ngời hiện lên tinh quang, nhìn chằm chằm Mục Vân Hải ở bên cạnh.
- Chí Tôn thánh văn?
- Hắn đã là con rể Kiều gia, còn muốn tham gia thi đấu bài vị. Tin tức đang khuếch tán đâu, đệ chuẩn bị trở về gia tộc bẩm báo, kết quả trên đường bị trong tộc ngăn lại, bảo đệ tới đây trước.
- Chí Tôn thánh văn, chạy đến Kiều gia làm con rể? Hắn nghĩ thế nào?
- Hắn tên là Khương Phàm, rất dã man, cũng vô cùng phách lối. Vậy mà còn kêu gào muốn Đường gia ngày kia tới tái chiến, nhưng nếu bị thua, liền phải để gia chủ Đường gia đến quỳ trước mặt hắn.
- Kiều gia cho phép hắn làm ẩu như thế?
- Hắc hắc, Kiều gia thật vất vả mới có được Chí Tôn thánh văn, còn không cũng bái như tổ tông.