Đan Đại Chí Tôn

Chương 907: Thét Lên



Trong phòng tầng mười chín, cỏ thơm um tùm, hơi nước mịt mờ.

Một thân ảnh yểu điệu ngồi dưới thạch đình, trà đạo ưu nhã.

Nữ tử mặc áo trắng tung bay, gợn sóng nước đầy đầu tóc đen, lưu động mà xuống, mềm mại mà nhẵn bóng.

Mặc dù mây mù lượn lờ, thấy không rõ chân dung, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta cảm nhận được phần duy mỹ cùng yên tĩnh kia.

- Tỷ tỷ, nhàm chán thật.

Trước bàn đá còn có một nữ tử nằm sấp mảnh mai, đầu gối lên cánh tay ngọc trắng tuyết, tùy ý vuốt vuốt chén trà trong tay.

Nữ tử dịu dàng cười yếu ớt:

- Đợi thêm mấy ngày, Cổ Hoa thi đấu bài vị sẽ bắt đầu.

- Không có ý nghĩa. Ai thắng, ai thua, muội đều sớm dự đoán được. Mà... Cổ Hoa thi đấu bài vị cũng chỉ là luận bàn, cũng không phải đánh thật. Có một số chỉ là đi lên biểu hiện ra võ pháp.

- Muội còn muốn nhiều kích thích. Cổ Hoa hoàng thất có thể giữ vững địa vị hoàng tộc, chính là ỷ vào chín đại tộc, bọn hắn không hy vọng giữa các tộc phát sinh vấn đề quá kịch liệt, mới làm thi đấu bài vị cho đại tân sinh, dùng tiềm lực quyết định thân phận.

- Cho nên mới không có ý nghĩa.

Nữ tử nằm nhoài trước bàn bĩu môi.

- Không phải trước kia muội rất chờ mong sao? Gần đây là thế nào.

- Bởi vì muội đã đi Vương Quốc Hắc Ám một chuyến, luận võ nơi đó mới là thật luận võ, quyền quyền đến thịt, buổi diễn thấy máu. A... thật kích thích...

Nữ tử lắc đầu, châm trà dâng nước cho muội muội đối diện:

- Muội thật sự đã thay đổi càng ngày càng cuồng dã.

- Hì hì, Võ Hầu quyết đấu một thời gian trước mới gọi đặc sắc đâu.

- Đúng rồi, cái tên Khương Phàm kia đâu? Không phải Thánh Thú đã tự mình an bài muội đi điều tra hắn à.

- Tên kia đánh xong liền dắt Ngu Khuynh Thành chạy vòng quanh, nói là trở về tạo hài tử. Muội tại Vương Quốc Hắc Ám đợi hắn nửa năm, thực sự chờ không được, cho nên liền đi ra.

- Hắn không quay về mới là sáng suốt. Chính là đáng tiếc cho Ngu Khuynh Thành, biến thành sỉ nhục của Hỗn Độn Tử Phủ, coi như trở về, Tử Phủ cũng có thể sẽ xử tử nàng.

- Đúng rồi, muội nghe nói mấy người Lan gia mới từ Cổ tộc ra tới kia còn muốn đến Vương Quốc Hắc Ám?

Nữ tử ngừng chén trà trong tay lại, nhẹ giọng cười một tiếng:

- Mới ra đến liền muốn nhúng chàm cung thứ mười, không biết tự lượng sức mình.

- Tỷ tỷ, muội nghe nói Lan Nặc kia...

Muội muội vừa muốn chống người lên, nơi xa truyền đến tiếng đập cửa.

- Như Ảnh có ở đây không? Ta là Kiều Linh Vận.

Nữ tử chỉ điểm muội muội, ra hiệu nàng đừng có lại nói lung tung, mới nói:

- Linh Vận muội muội vào đi.

- Ta mang theo một nam tử, có thể vào không?

- Là Phượng Bảo Nam công tử sao?

- Là... vị hôn phu Vi Nhi. Hôm nay tới là muốn mời ngươi hỗ trợ, mở tiệc chiêu đãi Hoàng Phủ gia.

- Vị hôn phu Vi Nhi? Tiểu nha đầu kia đều từ bên ngoài mang nam tử trở về rồi? Nhanh nhanh nhanh, mời tiến đến nhìn.

"Muội muội" đối diện bàn đá tỏa sáng hai mắt, tranh thủ thời gian thúc giục tỷ tỷ cho hắn vào nhìn.

- Vào đi.

Nữ tử cũng kỳ quái, chỉ nghe nói Kiều Vi Nhi thả Yêu thú giết Đường Tư Minh, không nghe nói chuyện vị hôn phu.

- Chúng ta quấy rầy rồi.

Kiều Linh Vận đẩy cửa phòng ra, mang theo Khương Phàm đi đến.

Sắc mặt Khương Phàm trở nên khó coi, cửa phòng vừa đẩy ra trong chốc lát, như đẩy ra một không gian mới, từ tửu lâu bước lên U Cốc.

Kiều Linh Vận mang theo Khương Phàm đi đến gian phòng, dọc theo đường nhỏ đá vụn, đi đến thạch đình.

Khương Phàm cách rất xa đã có thể thấy bóng lưng yểu điệu kia, mê vụ lượn lờ xung quanh, hoa vũ bay xuống, có hoa hồng chập chờn, có linh quả rủ xuống, cũng có bảo thạch ngũ quang thập sắc tô điểm.

Người cùng cảnh đều mông lung mà mỹ lệ, làm cho tinh thần người ta đều bị khuấy động.

Đi qua mê vụ, bộ dáng nữ tử đã rõ ràng, còn nho nhã lễ độ đứng dậy đối mặt Khương Phàm.

Khương Phàm chấn động trong lòng, sợ hãi thán phục nữ tử phần mỹ thần vận(*) cảm kia.

(*) Vẻ đẹp của các thiên thần.

Da thịt như hài nhi lúc sơ sinh, bóng loáng mà non mịn. Tư thái yểu điệu để cho người ta sợ hãi thán phục, eo thon, tròn trịa mịn nhẵn, trong lúc đứng dậy như Mỹ Nhân Xà đang vặn vẹo, kiều diễm động lòng người.

Hai chân thon dài nhu thẳng mà nhẹ nhàng, dường như là kiệt tác mà ông trời tỉ mỉ tạo hình, đem dáng người nàng phụ trợ phong thái tuyệt thế.

Khương Phàm đang thưởng thức nữ tử phong thái, nữ tử đang thẩm vấn xem khí chất Khương Phàm, trong phòng lại đột nhiên truyền ra hét lên một tiếng.

- A!!

"Muội muội" sau bàn đá đột nhiên che môi đỏ, trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm.

Hả?

Khương Phàm nghiêng đầu, đang muốn nhìn sang.

Cái người "Muội muội" kia vội vàng xoay đi, từ không gian ngọc khí lấy ra cái mặt nạ, tranh thủ thời gian đeo lên.

- Vị này là...

Khương Phàm kỳ quái, làm sao còn thấy mặt mũi?

- Ta không phải! Không phải!

Muội muội tranh thủ thời gian nhắc nhở tỷ tỷ.

Nữ tử cũng không hiểu thấu, đây là dọa sao?

- Chúng ta mạo muội sao?

Kiều Linh Vận kỳ quái nhìn bóng lưng kia.

- Vị công tử này chính là vị hôn phu của Vi Nhi muội muội?

Nữ tử dung mạo rất đẹp, lại có cảm giác mông lung, giống như mang theo mạng che mặt, rõ ràng nhìn thấy, nhưng lại thấy không rõ.

- Ta là Khương Phàm. Hi vọng được Như Ảnh cô nương hỗ trợ, mở tiệc chiêu đãi Hoàng Phủ gia.

Ánh mắt nữ tử có chút ngưng tụ, Khương Phàm?

Trước đó nghe được Kiều gia có một Luyện Đan sư gây chuyện, cũng cảm giác cái tên Khương Phàm này hình như đã nghe qua ở đâu rồi, giờ phút này nhớ lại tiếng thét chói tai của muội muội này, rốt cuộc cũng đánh thức nàng.

Trên đời người trùng tên quá nhiều, cùng một cái tên có đến mấy vạn, mấy chục vạn người, nhưng biểu hiện của muội muội không thể nghi ngờ chính là đang nhắc nhở nàng, chính là người này!

Nhưng, hắn không phải là người của thánh địa Nam Bộ sao?

Làm sao lại xuất hiện ở mấy chục vạn dặm bên ngoài Bắc Địa.

Đây cơ hồ là vượt qua hơn phân nửa Thương Huyền đại lục.

- Như Ảnh?

Kiều Linh Vận ho nhẹ vài tiếng, nhận biết Đông Hoàng Như Ảnh nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên thấy được nàng thất thần.

- Không biết Khương Phàm công tử muốn gặp là ai.
— QUẢNG CÁO —