Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 49: Lăn rồi lại lăn



Trung tướng Chử không lấy được thông tin gì hữu ích từ trong miệng Huyết Thần, chỉ có thể từ bỏ, thôi thì đi bước nào hay bước đó, gặp chiêu thì phá chiêu, dù sao thì ông cũng chẳng sợ Nghiêm Hoa Miểu làm ra cái gì kinh người, dù sao lần diễn tập này còn có một thằng nhóc nhà hắn, hình như tên là Nghiêm Chước, nghe tên là biết không đáng yêu rồi, khi nhỏ còn đỡ nhưng càng lớn càng giống lão cha già chết dẫm của nó, chẳng giống mẹ nó chút nào.

Chử Côn cảm thấy không được thoải mái, ông cảm thấy hình như mình bị Nghiêm Qua cho vào tròng rồi, nhưng lo trái nghĩ phải thì cũng nghĩ chẳng ra, chỉ có thể để mặc cho sự nghi ngờ lan tràn trong lòng, tuy ông không lòng dạ hẹp hòi đến mức bởi vì Nghiêm Chước là con trai của tình địch mà gây bất lợi nhưng vẫn bị sự chán ghét với cha nó mà ảnh hưởng đến thái độ.

Trở lại khuôn viên trường, Nghiêm Hoa Miểu vẫn đi theo phía sau Huyết Thần, lần này cơn tức giận của Huyết Thần có chút lâu, vốn tưởng những hiểu biết về dẫn đường có được khi còn ở Học viện lính gác không áp dụng được trên người Huyết Thần, nhưng hiện tại không thể không nói sách vở quả nhiên là kết tinh trí tuệ của nhân loại, ít nhất trên sách nói dẫn đường cực kỳ mẫn cảm nên cần dành nhiều thời gian bầu bạn bên cạnh là thật, ngay cả dẫn đường nhỏ của mình cũng không ngoại lệ, có lẽ gần đây mình đã xem nhẹ cảm thụ của em ấy.

Nghiêm Hoa Miểu cẩn thận tới gần nhằm kéo gần khoảng cách với Huyết Thần, muốn vươn tay xoa tóc Huyết Thần nhưng lại bị cậu né tránh, thậm chí Huyết Thần còn bước nhanh hơn nhằm kéo dãn khoảng cách với hắn. Trong lòng Huyết Thần đang rối bời, cậu biết cái hành vi giận dỗi này rất không đàn ông nhưng thực sự cậu không biết nên làm gì trong tình huống này, chẳng có người chồng nào lại muốn vợ mình suốt ngày qua đêm bên ngoài, ít nhất là cậu không thích như vậy.

Bị dục vọng khống chế của Alpha thôi thúc, cậu theo bản năng không muốn Nghiêm Hoa Miểu đi bất cứ đâu hay làm bất cứ việc gì nhưng mà lý trí cũng nói cho cậu biết rằng chuyện đó là không thể nào, lần đầu tiên Huyết Thần này sinh nghi ngờ với bản thân, nguyên nhân rất đơn giản đó là Nghiêm Hoa Miểu không phải Omega, bản thân cậu không thể đánh dấu thể hiện sự chiếm hữu với hắn, loại cảm giác này khiến Huyết Thần vô cùng bất an, từng giây từng phút cậu đều lo lắng Nghiêm Hoa Miểu sẽ rời đi, này không phải do cậu không tin tưởng Nghiêm Hoa Miểu mà không có cách nào để cho người khác biết rằng người này là của cậu, giống như những tên lính gác kia không hề biết Nghiêm Hoa Miểu có một dẫn đường, mà bản thân cậu lại không thể gặp ai cũng nói rằng người này là của tôi.

Hai người đi thẳng chẳng bao lâu đã đến trước cửa, thấy cả đường đi Huyết Thần chẳng thèm quan tâm đến mình, tâm tình Nghiêm Hoa Miểu cũng chẳng thể thoải mái nổi, hắn quyết định trở về phải dạy dỗ lại dẫn đường không chịu nghe lời này mới được, mà Huyết Thần cũng có cùng suy nghĩ này với hắn, chẳng qua người mà cậu muốn dạy dỗ là vợ cậu.

Cửa vừa mở ra thì Nghiêm Hoa Miểu ngay lập tức cảm giác được công kích đang hướng tới mình, bản năng với nguy hiểm khiến hắn muốn né tránh nhưng ngay lập tức hắn nhận ra người đánh tới là Huyết Thần, tuy có chút không thoải mái nhưng để tránh cho dẫn đường của mình bị ngã trên đất nên hắn đành để bản thân thành tấm lót bằng thịt.

Vừa đè trên người vừa nhìn sườn mặt của Nghiêm Hoa Miểu, Huyết Thần nhận ra được hành động ấm áp đó của hắn, sự nôn nóng trong lòng đã giảm đi phân nửa, thân thể vừa thả lỏng một chút đã bị Nghiêm Hoa Miểu bắt được thời cơ, hắn nghiêng người đổi tư thế đè Huyết Thần ở dưới thân, sự thay đổi đột ngột này khiến Huyết Thần giật mình, ngay khi cậu muốn dùng bạo lực để đoạt lại quyền chủ động thì lại phát hiện ra thân thể mình đã bị khóa cứng không thể động đậy.

"Buông ra, xuống khỏi người tôi." Huyết Thần có chút tức giận quát, nhưng Nghiêm Hoa Miểu lại chẳng thèm để ý: "Không cho lại gần, không cho sờ, phải không?" Nghiêm Hoa Miểu bẻ bẻ ngón tay, tiếng cạch cạch vang lên, trong lòng Huyết Thần thầm cảm thấy không ổn, sau khi bẻ ngón tay xong Nghiêm Hoa Miểu xoa xoa loạn xạ trên đầu Huyết Thần một lượt giống như xoa mạt chược, trong lòng ngập tràn cảm giác được chữa lành, đương nhiên đây là nội tâm của Nghiêm Hoa Miểu, còn nội tâm Huyết Thần lại là một mảng trống rỗng trắng trơn.

Huyết Thần cố gắng xoay người, cậu cố gắng giãy dụa kịch liệt cuối cùng cũng tạo ra được một khe hở, nhưng chân trước Huyết Thần vừa đắc thủ thì sau lưng đã lại bị đè lại, hai người cứ đánh qua đánh lại cướp quyền chủ động mà lăn lộn qua lại, không khí cũng vì trò đùa này mà chậm rãi trở lên vui vẻ hơn.

Hai người lăn đến tận khi Huyết Thần mệt mỏi phải nhấc tay ý bảo ngừng chiến, lúc này Nghiêm Hoa Miểu mới hơi buông Huyết Thần ra, Huyết Thần nằm ngửa mặt trên sàn nhà còn Nghiêm Hoa Miểu thì đè trên người cậu.

Huyết Thần nhận ra cái tư thế này rất xấu hổ, mở miệng nói: "Có thể đổi tư thế khác không, nằm kiểu này kỳ cục lắm á." Nghiêm Hoa Miểu cũng để ý đến điểm này, nhưng hắn lại cố ý giở trò xấu xa: "Không kỳ cục, tôi cảm thấy rất tốt, tôi rất thích." Vị trí này rất tiện để trừng phạt dẫn đường không biết nghe lời này, hơn nữa từ góc độ này có thể nhìn thấy lỗ tai ửng hồng của cậu, rất đáng yêu.

Nghiêm Hoa Miểu để ngón tay sát lại rồi chạm vào vành tai Huyết Thần, có thể thấy được nhiệt độ trên mặt cậu đang tăng lên, hắn nói: "Xem ra tôi phải lấy cái nhiệt kế cho em rồi, mới nhìn một cái mà đã nóng đến mức này." Huyết Thần nghe vậy thì vệt hồng từ vành tai đã xông thẳng lên mặt, khí nóng cuồn cuộn không ngừng, lần này thì không cần Nghiêm Hoa Miểu nói thì cậu cũng tự hình dung được bộ dáng của bản thân.

Thấy sắc mặt Huyết Thần đỏ bừng, Nghiêm Hoa Miểu cũng không trêu cậu tiếp nữa, chỉ thơm nhẹ một cái lên mặt cậu rồi lập tức đứng lên, vươn tay ra với Huyết Thần ý muốn nói cậu tốt nhất nên để hắn kéo lên, Huyết Thần nằm trên mặt đất cảm thấy bản thân vừa phải chịu một đả kích rất lớn, trên mặt vốn đã đỏ nay lại còn đỏ hơn, lúc này cậu cảm thấy bản thân như một cái lò hơi vậy, từ trong ra ngoài đều nóng hầm hập.

Thấy Nghiêm Hoa Miểu vươn tay với mình, Huyết Thần chậm rãi nâng bàn tay lên, cẩn thận thăm dò đầu ngón tay hắn, theo sau đó là thân thể bị kéo mạnh lên, Huyết Thần không được tự nhiên muốn quay đầu che đi mặt mình, nhưng đương nhiên là Nghiêm Hoa Miểu không cho cậu làm vậy.

Hắn quay đầu để mặt Huyết Thần đối diện mình, hỏi: "Không tức giận sao? Lần sau tôi sẽ không để em một mình lâu như vậy."

"Tôi không có tức giận, tôi chỉ có chút lo lắng sẽ không tìm thấy anh." Huyết Thần phản bác.

Nghiêm Hoa Miểu biết dẫn đường nhỏ của mình không nói lời thật lòng, cũng không có ý tiếp tục chuyện này nữa, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, em không tức giận, không cần phải lo lắng tôi sẽ biến mất không tìm thấy được, tôi thuộc về em, nếu tôi biến mất khác nào lại nhường không chỗ cho người khác."

Huyết Thần nhẹ nhàng gật đầu, liếc nhìn ghế dựa bên kia một chút rồi nói: "Anh định xử lý chuyện của Hạ gia như thế nào, ngày mai Học viện lính gác và Học viện dẫn đường sẽ xuất phát đi Ốc Vân Tinh trước rồi, chỉ vài giờ sau sẽ tới nơi, tuy tôi may mắn được phân cùng nhóm với Nghiêm Chước thì mọi việc cũng không đến nỗi nào nhưng không thể biết những người Hạ gia đó sẽ làm ra hành động gì."

Nghiêm Hoa Miểu kéo Huyết Thần lại ghế ngồi, trong lòng cũng quẩn quanh suy nghĩ về chuyện này, nếu không phải vì để hoàn toàn diệt trừ hậu hoạn thì hắn không hy vọng Huyết Thần và Nghiêm Chước bị đẩy vào hiểm cảnh một chút nào, nhưng chuyện này hắn không thể không quyết đoán, nếu không mượn cơ hội này đạp đổ Hạ gia thì những phiền phức và nguy hiểm về sau sẽ kéo đến không ngừng, hắn không muốn có những họng súng nấp trong bóng tối chĩa thẳng về Huyết Thần.

"Không lo lắng, lần hoạt động này tôi cũng sẽ tham gia, vì tăng cường sự phối hợp giữa lính gác và dẫn đường, Học viện đã chấp thuận cho dẫn đường mang theo lính gác của mình, ngoài ra thì Tina cũng sẽ ở đó, cho dù có xảy ra chuyện cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi." Lần này bọn họ nhất định phải cho Hạ gia trả một cái giá lớn, còn có những mật thám dẫn đường trong học viện cũng phải cho ai về nhà nấy.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, trong lòng Huyết Thần có chút không yên, cậu mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại ngậm lại, cậu không biết có nên nói hay không, "Sao vậy?" Nghiêm Hoa Miểu thấy Huyết Thần mấy lần muốn nói lại thôi nên hỏi, nhưng lại chính câu này của hắn khiến Huyết Thần chấn kinh mà nuốt hết lời muốn nói lại.

"Không, không có gì." Huyết Thần nhấp miệng, ánh mắt liếc qua phía sau cổ Nghiêm Hoa Miểu, giấu đi răng nanh sắc bén, cậu không muốn khiến cho Nghiêm Hoa Miểu nghĩ rằng bản thân cậu có đam mê kỳ quái, vì thế yên lặng áp dục vọng xuống.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Nghiêm Hoa Miểu, Huyết Thần và Nghiêm Chước cũng rất nhanh đã đến Ốc Vân tinh, Nghiêm Chước cảm thán hôm nay thời tiết thật là tốt, Nghiêm Hoa Miểu cho anh ta một ánh mắt lạnh lùng: "Đây không phải là đi dạo chơi ngoại thành, nhớ hành xử đúng mực, ở nơi này có người muốn lấy mạng của chúng ta, chỉ cần sai một bước thì tất cả sẽ kết thúc."

Khác với Nghiêm Chước không hề có kinh nghiệm, Nghiêm Hoa Miểu biết rừng rậm thâm sâu này nguy hiểm cỡ nào, mỗi năm Học viện lính gác và học viện dẫn đường đều tiến hành diễn tập, đương nhiên cũng đã từng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, trong đó có người bỏ mạng cũng có người mất chân mất tay, khó có thể bảo đảm trong danh sách ngoài ý muốn đó sẽ không xuất hiện Nghiêm Chước.

Lời nhắc nhở của Nghiêm Hoa Miểu khiến Nghiêm Chước lạnh sống lưng, tâm trạng đang hào hứng vui vẻ cũng bay sạch, ánh mắt nhìn về phía rừng rậm cũng không còn tùy ý thoải mái nữa, có lẽ vì muốn làm nổi bật bầu không khí này lên mà rừng cây cũng rất phối hợp mà vang lên từng tiếng dạt dào của cành cây xô nhau, Nghiêm Chước cảm thấy da gà da vịt của mình đã nổi hết lên rồi.

"Đi thôi, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm." Huyết Thần nhìn danh sách trong tay một chút rồi nói, lần diễn tập này để lính gác và dẫn đường tăng sự thấu hiểu lẫn nhau, từ đó tăng cao hiệu xuất phối hợp, hơn nữa còn có thể từ đây mà kết được vài đôi, xuất phát từ mục đích này thì diễn tập thường không quá khó, nhưng vấn đề là tất cả các đội phân tán khắp nơi, muốn khiến cho một đội nào đó hoàn toàn biến mất là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Ngay lúc này, từ rừng cây đang lay động phía trước có ba bóng dáng xuất hiện, khi nhìn thấy Huyết Thần thì giật mình, trong đó có một người mở miệng nói: "Trùng hợp thật đó Huyết Thần, cậu cũng ở đây." Huyết Thần nghe được thì cũng gật đầu: "Đúng vậy, trùng hợp thật đó, đàn anh Sâm Lý."

===---0o0o0o0---===