Sâm Lý cười khẽ lên ấm áp như ánh mắt trời, mơn mởn trước gió, nhưng Huyết Thần lại không dám thả lỏng cảnh giác một chút nào cả, cậu biết rõ minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, lúc này Sâm Lý nghiêng người một chút nhường cho người phía sau xuất hiện, mái tóc đen của người nọ được vén gọn gàng sang hai bên mai, vẻ ngoài vô cùng chỉnh tề trang trọng, cổ tay áo được bao quanh bằng sợi tơ vàng nhưng trông không hề rườm rà, nhưng phần cổ áo được cài thêm một cái nơ trông không ăn nhập cho lắm.
Sâm Lý giới thiệu: "Vị này chính là Hiến Án, hiện tại đang đảm nhiệm vị trí trợ lý của Học viện dẫn đường, thành tích ưu tú, rất được chào đón ở Học viện lính gác, thậm chí ngay cả Học viện dẫn đường cũng có người công khai bày tỏ tình cảm, tôi may mắn được gặp cậu ấy, sau khi nói chuyện được một chút thì quyết định kết thành bạn đồng hành, không ngại chứ?" Sâm Lý nói chuyện khiến Huyết Thần phải tự suy nghĩ lại, người này có địa vị gì đây, mình từng gặp qua rồi à?
Nếu không sao người này bày ra bộ mặt cứ như là cậu nợ tiền anh ta vậy, Huyết Thần có chút khó hiểu, tuy có người nói rằng vẻ mặt cậu trông rất thiếu đòn nhưng không đến mức mới gặp mặt đã dùng ánh mắt thâm cừu đại hận đó nhìn cậu, có điều Huyết Thần cũng chỉ suy nghĩ trong giây lát, cậu không có hứng tìm hiểu cho bằng được người khác có thái độ gì với cậu, chỉ cần người này không chọc tới cậu thì có nhìn vài lần cũng chả sao.
Nhưng Tina đứng ở bên phải phản ứng rất mạnh, cô ấy lập tức bước lên chắn trước mặt Huyết Thần đồng thời liếc nhìn người kia bằng một ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt kia lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy thấu tận xương tủy, ánh mắt này khiến Hiến Án cúi đầu không nhìn về phía Huyết Thần nữa, biểu tình có vẻ vô cùng cô đơn, vài sợi tóc rũ xuống che khuất mi mắt, nhưng bộ dáng suy sụp này chỉ tồn tại trong nháy mắt, rất nhanh hắn đã ngẩng lên, ở một góc độ mà Tina không thấy liếc cảnh cáo Huyết Thần một cái, Huyết Thần cảm thấy người này thật khó hiểu.
Trải qua một màn giới thiệu đầy giả tạo, Huyết Thần và Sâm Lý kết thành đồng hành, nhìn hai nhóm có vẻ không có mâu thuẫn gì nhưng đó chỉ là hiện tại, tương lai thì không thể nói trước được, Huyết Thần nhìn thoáng qua người đàn ông toàn thân phủ áo đen bên cạnh Sâm Lý, cậu nhận ra được một hơi thở nguy hiểm quen thuộc đến từ người này.
Nghiêm Hoa Miểu cũng nhận ra được người này không đúng, lần này Học viện lính gác cùng Học viện dẫn đường hợp tác diễn tập, cho phép mang nửa kia theo nhưng yêu cầu phải mặc choàng đen toàn thân, không được để lộ thân phận, nhưng vẫn có thể dựa vào một vài dấu hiệu nhận biết để đoán ra được một chút, giống như toàn bộ dẫn đường trong học viện đều biết Nghiêm Hoa Miểu là lính gác của Huyết Thần, như vậy có thể đoán ra được lính gác đi bên cạnh Huyết Thần chính là Nghiêm Hoa Miểu, Nghiêm Hoa Miểu nhìn thoáng qua Sâm Lý nhưng lại không nhìn ra manh mối nào, rồi lại nhìn thoáng qua người áo đen kia cảm thấy người này không thuộc quân đội, trên người hắn có một loại cảm giác rất không thích hợp.
Sâm Lý có thể đoán được lính gác bên cạnh Huyết Thần nhưng Huyết Thần lại không biết chút gì về người mặc đồ đen bên cạnh Sâm Lý, này thực sự không ổn, địch trong tối ta ngoài sáng. Mọi người một đường thẳng tiến, đột nhiên Huyết Thần vươn tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, Nghiêm Chước nhìn quét xung quanh một lượt nhưng không phát hiện gì cả, vừa định nói gì đó thì lại bị Nghiêm Hoa Miểu ấn xuống, vài câu ấm ức trong miệng cũng chẳng dám phát ra.
Huyết Thần hạ thấp tầm mắt của mình xuống, vươn ngón tay nhẹ nhàng ngắt vài ngọn cỏ đưa lên mũi ngửi cẩn thận rồi ngẩng đầu nói: "Thứ dính trên này chính là máu, rất mới, có lẽ chúng ta đã bắt gặp một vị vừa mới dùng bữa trưa xong, không biết là nó có hứng thú với trà chiều hay không."
Dấu chân dị thú ngổn ngang khắp nơi trên mặt cỏ, cho dù đã bị cỏ che khuất nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng không khó phát hiện, cho dù lời Huyết Thần nói ra rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến toàn thân Nghiêm Chước căng cứng, cậu ta nhỏ hơn Nghiêm Hoa Miểu gần mười tuổi, chưa từng trải qua bất kỳ gió tanh mưa máu nào cả.
Phản ứng của cậu ta với nguy hiểm có chút lớn, còn nhóm dẫn đường lại không quá để tâm đến các mối nguy hiểm bởi dù sao cũng có lính gác gánh vác, bọn họ hoàn toàn ỷ lại vào đối phương, này cũng không thể trách bọn họ, dù sao thì tố chất thân thể của dẫn đường cũng thua xa lính gác, với lại thay vì lãng phí thời gian vào những thứ không thuộc sở trường thì tốt hơn hết là tập trung vào chuyên môn, đây là sách lược chung của phần lớn dẫn đường.
Ngay khi Huyết Thần nói xong thì Hiến Án Lập tức mở ra lá chắn ngăn chặn quân địch dò xét, sau đó thì mở rộng ra xung quanh để dò xét dấu vết mục tiêu, các lính gác cũng đồng thời vận dụng hết ngũ cảm chuẩn bị tóm lấy mục tiêu, trong bụi cỏ có động tĩnh, giống như có gì đó trong bụi cỏ đang đi ra, mọi người tập trung ánh mắt vào đó, âm thanh cũng ngày càng gần, mười lăm mét, mười mét...
Nghiêm Chước cũng bước vào trạng thái, cầm chắc vũ khí chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, đến tận khi bụi cỏ trước mặt rung nhẹ vài cái, một nhúm lông trắng xuất hiện trước mắt mọi người, trông nó vô cùng đáng yêu, cái miệng còn đang nhai nhóp nhép nhánh cỏ, thấy một sinh vật khổng lồ như Nghiêm Chước tiến lại gần mình thì ngây ngốc sau đó phun luôn ngọn cỏ trong miệng và xoay người chạy biến luôn, tốc độ nhanh như chớp.
"Một con thỏ?" Tình hình hiện tại khiến Nghiêm Chước không biết nên nói gì, đề phòng mất nửa ngày cuối cùng lại là cái thứ này, hiện thực cùng suy đoán khác nhau quá xa khiến cậu ta không biết đường nào mà lần, chỉ biết ngồi dậy ho khan hai tiếng mới xuôi được, thấy con thỏ chạy xa rồi cậu ta cũng chậm rãi thả lỏng thân thể nhưng ngay lúc này có một nhúm da lông ánh lên bay thẳng về phía sau cổ cậu ta.
Có điều Nghiêm Chước cũng không phải loại vô dụng nên dù có hơi bị kinh ngạc nhưng cũng vẫn kịp phản ứng lại, lưỡi dao trong tay quay cuồng vật lộn cùng dị thú, mắt thấy từng công kích đánh vào người khiến dị thú lại muốn bỏ chạy, Nghiêm Chước muốn thừa thắng xông lên, nhưng ngay lúc này lại đột nhiên có chuyện bất thường xảy ra, dị thú đột nhiên quay đầu như đã có tính toán từ trước, mở cái miệng như xô máu muốn cắn đứt đôi Nghiêm Chước.
Nghiêm Chước vội thu lại lưỡi đao về chắn trước ngực nhưng đã muộn, thấy thế Huyết Thần chuẩn bị ra tay, nhưng chưa kịp thực hiện đã có tiếng súng vang lên, viên đạn xoẹt qua trán Huyết Thần khiến những lọn tóc tung bay, nó không dừng ở đó mà tiếp tục bay thẳng, ngay giây sau khi tiếng súng vang lên thì dị thú cũng theo đó mà ngã xuống, Huyết Thần liếc nhẹ người áo đen kia một cái thì hắn mới buông súng xuống.
"Rất chính xác." Huyết Thần tán dương, trình độ này không hề bình thường, có thể công kích ở góc độ đó, từ khi đến nơi này chưa từng gặp qua, Sâm Lý không thấy được động tác của người nọ, cũng không thấy được nguy hiểm trong đó, viên đạn lúc đó chỉ cách trán Huyết Thần có một đốt ngón tay.
Ánh mắt Nghiêm Hoa Miểu nhìn người áo đen kia có chút nguy hiểm, cho dù phát bắn đó không nhắm vào Huyết Thần thì góc độ súng đó cũng tuyệt đối là cố ý, tên đó muốn mượn việc này để xem phản ứng của Huyết Thần, cho nên rốt cuộc kẻ này là địch hay bạn, hắn không nghĩ đây là người trong quân đội, cũng không giống lính đánh thuê hay hải tặc, tên này cố ý giấu đi hơi thở khiến người ta không để ý đến sự tồn tại của mình.
Người áo đen kia được Huyết Thần khen ngợi thì quay đầu liếc nhìn cậu một cái, thấy sắc mặt cậu vẫn như thường không chút thay đổi, dường như không để tâm chuyện viên đạn kia suýt chút nữa đã có thể tước đi tính mạng của cậu, còn lợi hại hơn so với lời đồn, hơn nữa còn rất tự tin, người áo đen kia đánh giá.
Gã biết nếu Huyết Thần muốn né tránh thì hoàn toàn có thể, nhưng đối phương lại không làm vậy, chuyện này nói lên điều gì? Nói lên rằng cậu có thể đoán trước được mục tiêu của viên đạn không phải bản thân, chỉ trong chớp mắt mà có thể phán đoán được tất cả, hơn nữa còn tự tin rằng phán đoán của mình sẽ không sai thì mới có thể khiến cậu hành động như vậy, người này rất mạnh, khóe miệng bên trong lớp áo đen của người đàn ông khẽ nhếch lên.
Nghiêm Chước hồi thần lại từ trong sợ hãi, thở phào một hơi đồng thời thân thể cũng mềm nhũn, có lẽ thấy mọi người mệt mỏi hoặc xuất phát từ mục đích khác, Sâm Lý kiến nghị: "Trời cũng tối rồi, chúng ta dựng trại đóng quân đi, Bình à anh cũng vất vả rồi, để tôi giúp anh." Dứt lời Sâm Lý vươn tay lau mồ hôi cho người áo đen kia, người áo đen kia thì híp mắt có vẻ khó chịu, gã không hiểu người trước mặt này đang suy tính điều gì.