Tuyên Thân vương đi vào hoàng cung để bẩm báo lại tình huống tại yến hội, cùng với những tình huống có thể xảy ra, cũng ngay lúc này đột nhiên có thị vệ hoảng loạn chạy vào, báo cáo tình huống khẩn cấp, bất chấp thể diện hoàng gia mà mở miệng nói: "Bệ hạ, không xong rồi, có người đánh nhau tại hoa viên hoàng gia, người cầm đầu ra tay vô cùng tàn độc, đội thị vệ đã dốc toàn lực nhưng không thể ngăn cản được."
Nghe được lời này Tuyên Thân Vương lập tức tái mặt, quay đầu nhìn sang hoàng đế, bồn chồn lo lắng đứng dậy chắp tay thi lễ: "Bệ hạ, để ta đi xem." Ông quay đầu nói với thị vệ: "Còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau đi tìm người!" Mệnh lệnh vừa đưa ra thì thị vệ lập tức đứng dậy rời đi, nhưng chân vừa bước thì lập tức nghĩ đến: Tìm người? Nhưng mà là tìm ai cơ?
Tuyên Thân Vương lắc đầu, miệng thì lẩm bẩm: "Không biết nên làm gì mới phải, ta còn rất thích thằng nhóc của Nghiêm gia kia, hắn cũng là một người ngay thẳng hiếm thấy trong đám người mới của các thế gia." Hiện tại trong các thế gia tràn đầy những kẻ không ra gì, bọn họ chỉ biết tính kế lẫn nhau khiến cho cả đế quốc chướng khí mù mịt, mà hoàng huynh mấy năm nay cũng không biết là làm sao, nhìn thấy tình huống như vậy cũng chỉ hờ hững như không, suy nghĩ trong lòng ông rối tung rối mù, qua một hồi lâu mới thấy được dáng vẻ muốn nói lại thôi của thị vệ.
Tuyên Thân Vương thấy đối phương vẫn chưa rời đi thì mới vội vàng quát lên: "Không phải bảo người đi tìm người sao? Còn không mau đi! Đi tìm Nghiêm Hoa Miểu tới!" Có được đáp án cần thiết thì thị vệ lập tức xoay người chạy thẳng ra ngoài cửa.
Ở bên kia cũng đuổi theo Huyết Thần cả một đường, nhưng vì hắn phản ứng chậm một nhịp, hơn nữa Huyết Thần lại cố tình muốn cắt đuôi hắn khiến hắn bị mất phương hướng, hiện tại hắn đang đứng trước một cổng vòm bằng đá, cổng vòm đá bị những cành hồng leo cuốn lấy, dưới ánh trăng những đóa hồng nở rộ vô cùng rực rỡ, bên phải cổng vòm đá có một hàng nhắc nhở, ý đại khái là đây là lãnh địa tư nhân của hoàng gia, cấm đi vào, nếu vi phạm sẽ bị phạt nặng.
Nghiêm Hoa Miểu không biết Huyết Thần liệu có ở trong này hay không, cũng không biết rốt cuộc đối phương đang gặp tình huống gì, hắn chỉ biết bản thân nhất định phải tìm được em ấy, nhất định phải ở bên cạnh em ấy, nghĩ xong hắn lập tức tiến vào lãnh địa tư nhân hoàng gia, sau khi đi vào đến trung tâm của hoa viên hoàng gia, hắn đứng đó nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một biển hoa làm người ta loạn mắt.
Huyết Thần, em ở đâu, đừng trốn tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em vẫn ổn chứ? Nghiêm Hoa Miểu chỉ cảm thấy lòng mình đã loạn rồi, toàn thân thì lạnh lẽo như ngâm trong hầm băng, nhưng hắn lại không có thời gian để chìm đắm trong bi thương, hắn biết nhanh thôi, Huyết Thần rất có khả năng sẽ gọi hắn.
Ngũ cảm bị phóng cực đại, hành vi này ở trong lãnh địa tư nhân hoàng gia giống như đang khiêu khích uy nghiêm của hoàng tộc, nhưng dù là gì thì cũng không thể quan trọng hơn dẫn đường bé bỏng của hắn, hoàng tộc phẫn nộ có thể dùng thời gian để xoa dịu, nhưng một khi mất đi Huyết Thần, Nghiêm Hoa Miểu không biết thứ gì mới có thể bù đắp được.
Sau thời gian hoảng hốt hắn cuối cùng cũng nghe được tiếng vang ở nơi xa truyền đến, tiếng gầm nhẹ hòa cùng tiếng rên rỉ thống khổ, Nghiêm Hoa Miểu lần theo tiếng vang khiến người ta bất an này mà đi, rất nhanh đã đuổi tới hiện trường, những cánh hoa bị hắn nghiền nát dưới chân, mà hiện tại quả thực không phải thời điểm thích hợp để ngắm hoa.
Càng tiến lại gần, mùi máu trong không khí ngày càng đậm, điều này khiến cho lòng người càng bất an, Nghiêm Hoa Miểu dừng chân, đồng tử hơi phóng đại, hắn không biết chờ đợi mình là điều gì, sẽ là một khối thi thể sao?
Lúc này Nghiêm Hoa Miểu không thể ngăn bản thân suy nghĩ miên man, nhưng quan tâm quá sẽ loạn cũng là điều bình thường, hắn nhấc bước đạp lên hoa cỏ mà đi, không bao lâu thì đã tới hiện trường, xung quanh có rất nhiều người nằm la liệt không rõ sống chết, có những kẻ cả người đồ đen, lại có những người giống như là thị vệ nơi này.
Một tiếng bịch vang dội, có người bị ném tới chân hắn, người nọ giống như cá chết, cố hết sức nắm lấy ống quần của Nghiêm Hoa Miểu, trong miệng không ngừng kêu: "Cứu, cứu tôi, cầu ngài cứu tôi." Nghiêm Hoa Miểu vừa muốn ra tay thì lại thấy có người từ trong bụi hoa lao ra, lập tức đè ép người nọ dưới thân, dùng trọng lực làm vũ khí, dùng đầu gối để ngăn cản hoạt động, sau đó há miệng cắn thẳng vào cổ người nọ.
"Huyết Thần?" Nghiêm Hoa Miểu nhẹ giọng gọi, ngay lúc này thì xung quanh cũng vang lên tiếng kêu gọi ầm ĩ: "Bao vây lấy cậu ta, đừng để cậu ta chạy... mau... mau..." Xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều người, chậm rãi bao vây lấy Huyết Thần cùng Nghiêm Hoa Miểu ở trong, Nghiêm Hoa Miểu thấy được nhóm người đang từ từ tới gần, lập tức lo lắng mà vươn tay với Huyết Thần: "Huyết Thần lại đây, mau theo tôi."
Nhưng mặc kệ cho hắn gọi thế nào thì đối phương cũng không có hành động gì, em ấy đối với hắn giống như với một người xa lạ, thấy vậy thì Nghiêm Hoa Miểu lại hoảng hốt kêu gọi thêm lần nữa: "Huyết Thần, Huyết Thần, theo tôi." Cuối cùng thì những lời kêu gọi của Nghiêm Hoa Miểu cũng có hiệu quả, Huyết Thần quay đầu nhìn về phía đối phương, chỉ là hiện tại cậu ấy đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hiện tại trong đầu cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là đi tìm Omega để đánh dấu.
Nghiêm Hoa Miểu giương mắt nhìn về phía đối phương, chỉ thấy cặp mắt màu đỏ kia chỉ có trống rỗng, không hề có bóng dáng của hắn, chỉ nhìn thấy được dục vọng cháy bỏng, cậu bị cành lá cắt bị thương, máu theo bờ môi cậu nhỏ xuống tí tách, mà cổ của kẻ đang ngã trên mặt đất cũng đã đầm đìa máu tanh, ở đó có một dấu vết bị cắn. Trên người Huyết Thần dính đầy cỏ lá, cậu chậm rãi đứng lên, nhìn qua có vẻ như cũng không bị thương ở đâu cả.
Mặc kệ là như thế nào, không bị thương là tốt rồi, Nghiêm Hoa Miểu nghĩ vậy. Thấy Huyết Thần dường như thần trí không rõ, mà những tiếng hô gọi xung quanh ngày càng gần, hắn vươn tay tóm lấy tay Huyết Thần, muốn mang cậu rời đi trước, còn những chuyện khác để nói sau, nhưng hắn lại không nghĩ tới Huyết Thần lại mượn cơ hội này để nhào tới mình.
"Huyết Thần!" Nghiêm Hoa Miểu kêu lên, nhưng cho dù có làm gì thì cũng không thể ngăn lại hành vi của Huyết Thần, cậu đã hoàn toàn mất lý trí, điều duy nhất hiện lên trong đầu Huyết Thần khi này chính là trên người người này có hương vị của cậu, người này là Omega của mình sao, vì sao lại không cho cậu chạm vào, vì sao lại muốn né tránh cậu, người này không phải là của mình sao?
Những tiếng kêu gọi ầm ĩ xung quanh ngày càng gần, thậm chí còn có tiếng người hô lên: "Ở nơi đó, bắt lấy bọn họ." theo đó là những tiếng bước chân dồn dập, theo âm thanh ngày càng tới gần thì sự lo lắng trong mắt Nghiêm Hoa Miểu cũng ngày càng sâu, sau cú nhào đến hắn đã bị đè trên mặt đất, sau đó hắn lại cảm thấy bản thân bị xoay ngược lại, cuối cùng là sau cổ truyền đến cảm giác đau đớn.
Huyết Thần đã được như nguyện, ghé vào trên người Nghiêm Hoa Miểu, cắn thủng gáy hắn, để tin tức tố của bản thân hòa vào trong máu của đối phương, nhưng đương nhiên là một lính gác như Nghiêm Hoa Miểu thì không có tuyến thể như omega, càng không hiểu tại sao Huyết Thần lại làm những hành động này, nhưng hắn biết nếu làm như vậy có thể khiến người trong lòng bình tĩnh trở lại, như vậy là đủ rồi.
Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo của Huyết Thần rồi thong thả đứng lên, Huyết Thần thì vẫn không ngừng cắn xé cổ hắn, loại đổ máu như vậy quả thực cũng không dễ chịu, nhưng vì trấn an bạn đời thì hắn cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy, tuy nghe có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng thì đây vẫn chính là lựa chọn của Nghiêm Hoa Miểu.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về Huyết Thần, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, Nghiêm Hoa Miểu không biết như vậy có làm đối phương tốt hơn chút nào không nhưng bản thân hắn hiện tại cũng chỉ có thể làm những điều này, âm thanh từ nơi xa truyền đến bên cạnh, có mấy đạo ánh sáng chiếu lên trên người, Nghiêm Hoa Miểu ôm lấy Huyết Thần vào trong ngực, dùng thân thể ngăn cản nguồn sáng kia.
Nhìn bé con trong lồng ngực, biểu tình của Nghiêm Hoa Miểu trở nên dịu dàng, hiện tại Huyết Thần nhìn vô cùng ngây thơ mờ mịt, giống như một búp bê sứ dễ vỡ, chỉ cần lỡ tay đánh rơi xuống đất là sẽ không thể khôi phục lại được, xung quanh là những đóa hoa tỏa ra hương thơm, được ánh trăng chiếu rọi rực rỡ, cùng với đó là hơn 20 người vừa mới bị "búp bê sứ" đánh cho sùi bọt mép, mắt trợn ngược nằm rải rác xung quanh, không thể không nói, chiến lực của "búp bê sứ" này quả thực không thể đùa.
"Buông vũ khí xuống, ta cảnh cáo ngươi đừng hòng giở trò, tự ý xông vào hoa viên hoàng gia, nếu dám chống cự xử tử tại chỗ." đám thị vệ hô lớn, ngay lúc này đột nhiên có một âm thanh biếng nhác từ phía sau vang lên: "Tự ý xông vào? Nơi nào là tự ý xông vào? Hai vị này rõ ràng là khách đến, nơi nào đến phiên các ngươi xen vào?"
Âm thanh này vang lên khiến mọi người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông có biểu tình ôn hòa đứng ở phía sau Nghiêm Hoa Miểu cùng Huyết Thần, "Tứ hoàng tử, xin lỗi, chúng tôi không biết đây là khách của Tứ hoàng tử, xin ngài thứ tội."