Thị vệ nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì, trong đó có một người có hơi không biết nhìn thời thế mở miệng nói: "Đây chính là người đã tập kích các thị vệ, đội trưởng thị vệ đã tận mắt nhìn thấy."
Tứ hoàng tử nghe vậy thì hừ khẽ một tiếng, xoay người quay đầu nhìn về phía ánh trăng ở phía chân trời; "Vị khách này của ta có phẩm rượu không tốt cho lắm, cũng chỉ là do uống nhiều, ta tin phụ hoàng cũng sẽ không trách tội." Nghiêm Hoa Miểu nghe được lời này thì hạ giọng nói: "Cảm ơn điện hạ đã bênh vực, ta sẽ ghi nhớ kỹ."
Nói đến đây thì từ cửa truyền đến một âm thanh uy nghiêm, quyền trượng nện trên mặt đất khiến mọi người lập tức dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía người tới, sau đó lập tức quỳ xuống hô lên: "Bệ hạ."
Người đứng đầu kia chậm rãi đi tới, nhìn ông có chút già, khóe mắt mang theo những nếp nhăn nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, còn ẩn ẩn khí thế khiến người khác cảm thấy bị áp chế, khiến người khác muốn thuần phục, ông ta bước đến trước mặt Nghiêm Hoa Miểu và nhìn hắn vài lần, lại nhìn thấy Huyết Thần cắn cổ hắn đến mức máu thịt lẫn lộn.
"Tuyên thân vương đã nói mọi chuyện với ta, chuyện cũng không có gì, các ngươi đều lui xuống đi, nhân tiện gọi ngự y đến đây xem tình huống của hắn một chút." Sắc mặt của người đàn ông không vui, tuy hoàng tộc đã không quản được nhiều chuyện nhưng không có nghĩa là những thế gia kia muốn làm gì thì làm, cho dù bọn họ có muốn làm cái gì thì cũng phải để ý nơi này là nơi nào, dám giở thủ đoạn như vậy trong hoàng cung quả thực là không thể tha thứ, nếu bắt được hung thủ thì nhất định phải cảnh cáo một phen.
"Bệ hạ..." Tên thị vệ kia còn muốn nói gì đó nhưng ngay lập tức bị chặn ngang, hoàng đế mở miệng: "Không cần lo lắng, nơi này tụ tập các vị đại thần cùng các vị tướng quân thiện chiến của đế quốc, bọn họ có thể giữ gìn lãnh thổ đế quốc thì đương nhiên cũng có thể bảo vệ được một cái hoàng thành." Một câu vừa cho các thế gia thể diện, cũng cho Nghiêm Hoa Miểu đủ mặt mũi.
Hoàng đế buông mí mắt, nhìn Nghiêm Hoa Miểu đang ôm Huyết Thần ngồi xổm dưới đất nói: "Đợi chút nữa khi bác sĩ tới có thể sẽ yêu cầu lấy máu, ngươi phải bảo đảm cậu ta không được lộn xộn, đợi bác sĩ xem xong cho cậu ta thì để bác sĩ xem luôn cho cổ của ngươi." Tầm mắt ông hơi dừng lại trên cổ của Nghiêm Hoa Miểu.
Nghiêm Hoa Miểu gật đầu nhưng không để trong lòng, chỉ dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu Huyết Thần, lo lắng trong lòng hắn gần như đã biến thành thực thể nhưng hắn lại không biết nguồn cơn của nó từ đâu, hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy an ủi là tình huống như vậy vẫn nằm trong dự kiến của Huyết Thần, vậy nên em ấy mới dùng toàn bộ sức lực để tránh khỏi hắn, hơn nữa có lẽ em ấy cũng biết kết cục cuối cùng sẽ ra sao.
Nghĩ vậy khiến Nghiêm Hoa Miểu cảm thấy nhẹ lòng hơn, lúc này bác sĩ cũng đã tới Ngự Hoa Viên, họ dùng kim tiêm lấy đi chút máu của Huyết Thần, đương nhiên làm được như vậy cũng là nhờ công của Nghiêm Hoa Miểu, nếu không đầu của bọn họ sẽ bị Huyết Thần vặt sống. Đồng thời khi Buco nhận được tin tức thì Tina cùng Hiến Án cũng nhận được, bọn họ cùng nhau chạy tới hiện trường.
Nhìn hiện trường hỗn loạn, Buco chỉ biết cúi đầu nói: "Xin lỗi sếp, nếu tôi đi cùng Huyết Thần thì đã không để chuyện này xảy ra." Nghiêm Hoa Miểu lắc đầu nhưng không trả lời Buco, hiện tại hắn thực sự chỉ muốn biết dẫn đường nhỏ của hắn đến tột cùng là bị làm sao và bao lâu nữa mới có thể khôi phục.
Mẫu máu đỏ tươi chảy trong ống, viện trưởng đứng đầu nhóm thái y nhẹ nhàng vuốt râu, dùng sức rút ống tiêm ra, trong miệng thì lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, tình huống như vậy là sao chứ?" Viện trưởng cảm thấy tình huống như vậy thực sự không thể tin nổi, có người muốn hại dẫn đường này nên cho cậu ấy loại thuốc này cũng không kỳ quái, nhưng vì sao người này lại có phản ứng như vậy chứ, thật không thể hiểu nổi.
"Có chuyện gì không đúng sao?" Hoàng đế mở miệng dò hỏi, viện trưởng tiến lên quỳ xuống, ngẩng đầu bẩm lại: "Quả thực là có chút kỳ quái, nhưng không phải do thuốc mà là phản ứng của người bị hại.", "Là sao?" Nghiêm Hoa Miểu giành nói trước, hắn muốn biết liệu Huyết Thần có làm sao hay không.
"Nghiêm gia thiếu chủ không cần hoảng loạn, thuốc kia không phải thuốc độc trí mạng mà chỉ là một loại thuốc kích dục đặc biệt, chỉ là thuốc kích dục này..." Bác sĩ lắc đầu, vuốt chòm râu một cái mới nói tiếp: "Lẽ ra thuốc sẽ không biến người ta thành như vậy, lẽ ra không nên thành như vậy, Nghiêm gia thiếu chủ từng thấy cậu ấy xuất hiện tình huống như vậy bao giờ chưa?"
Viện trưởng của ngự y viện nhìn những người ngã xung quanh một lượt, không nghĩ ra được đây là cái tình huống gì, hưng phấn là sẽ ấn người ta xuống đất rồi cắn cổ? Thực sự quá mức quỷ dị.
Sau khi nghe được lời này thì ánh mắt mọi người đều tập trung lại trên người Nghiêm Hoa Miểu, không khí bát quái trở nên nồng đậm, bị những ánh mắt như vậy nhìn cũng có chút ngượng, Nghiêm Hoa Miểu mở miệng nói: "Thực sự là ta không biết." Một câu dập tắt ngọn lửa hóng chuyện của mọi người.
"Thuốc kích dục? Điên rồi à, uống thuốc kích dục mà lại ra kết quả này à? Nếu thật như vậy thì tôi thực sự muốn trang bị cho mỗi người trong quân đội một viên, ông đang xem thuốc kích dục như thuốc cuồng bạo đấy à, uống xong thì lập tức tinh thần hưng phấn, tay không nhấc đỉnh? Tôi nghĩ nhất định phải có nguyên nhân khác." Buco không tin vào lời của bác sĩ.
Nghiêm Hoa Miểu quay đầu nhìn Buco, muốn nghe cậu ta nói chút hiểu biết của mình nhưng rất tiếc bạn học của chúng ta lại mắc kẹt ở đây, cậu ta hoàn toàn không biết nên nói gì tiếp theo, nhưng ánh mắt của Nghiêm Hoa Miểu đang nhìn chằm chằm như vậy thì cũng không thể trốn đi đâu được.
Qua một lúc vận dụng hết bộ não thì Buco mới nói: "Sếp ơi, liệu có khi nào Huyết Thần từng bị chó cắn hay không?" Câu nói vừa dứt thì ánh mắt của Nghiêm Hoa Miểu giống như cơn mưa dao kiếm chút xuống cậu ta, chuông cảnh báo trong đầu Buco lập tức vang lên, cậu nuốt nước miếng.
"Em thực sự chỉ hoài nghi một chút thôi sếp, dù sao thì em cũng chỉ biết có bệnh chó dại là sẽ cắn người, em không có ý gì khác đâu." Nghiêm Hoa Miểu lạnh lùng nhìn đối phương, Buco cảm thấy toàn thân đang phát run, đến tận khi ánh mắt đó rời đi thì mới dám tiếp tục thở dốc.
Bác sĩ mở miệng nói: "Nghiêm tiên sinh, xin đừng nóng nảy, đó cũng là một loại khả năng, đợi chúng tôi mang mẫu máu đi xét nghiệm, rất nhanh sẽ có đáp án, nhưng cho dù kết quả có ra sao thì chúng tôi nhất định sẽ tìm cho ra người đã hạ dược bạn nhỏ này."
Bác sĩ nói một cách vô cùng chắc chắn, các khách khứa đều nhìn nhau lắc đầu, bọn họ đều đến bắt chuyện với Nghiêm Hoa Miểu, cũng có chú ý đến người thanh niên này, dù sao thì tầm mắt của Nghiêm Hoa Miểu cũng chưa từng rời khỏi đối phương, cho dù bọn họ không muốn để ý cũng không được, chỉ là ngại với tình huống của Nghiêm Hoa Miểu nên vẫn chưa dám mở miệng giới thiệu, bọn họ chỉ có thể nhìn mà thôi, tuy nói là vậy nhưng bọn họ vẫn chú ý tới thanh niên này, nhưng cậu ấy từ đầu tới cuối đều không ăn uống gì, tới bắt chuyện cũng chỉ có hai người, một là Đỗ gia gia chủ, hai là Tam hoàng tử.
Nghĩ tới đây có một vị nhanh miệng ngồi dậy nói: "Bệ hạ, ta chỉ thấy hai người đến mời cậu ấy uống rượu, đó là Đỗ gia gia chủ cùng với..."Một người còn lại hắn không dám tùy tiện gọi tên, nhưng Đỗ gia gia chủ bị điểm tên trước mặt mọi người thì lập tức chột dạ, vội vàng nói: "Ta vẫn chưa hạ độc, việc này không phải do ta làm, nhất định là người khác."
Nghe được lời này Tam hoàng tử chậm rãi bước tới: "Nếu theo như ngươi nói thì người hạ độc hẳn phải là bổn vương rồi." Tam hoàng tử hùng hổ bước vào Ngự hoa viên, khi nghe được việc Huyết Thần xảy ra chuyện thì hắn đang có việc không thể thoát thân, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Tứ hoàng tử đang gài bẫy hắn, nếu không sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía người vừa tới, Tam hoàng tử đứng đó, trên mặt hiện rõ sự không vui, đây cũng là tâm trạng thật của hắn, dù sao thì bất kỳ ai bị đổ chuyện như vậy lên đầu thì cũng không thể vui cho nổi, nào có ai tự nguyện bị hắt nước bẩn chứ, hơn nữa cái chuyện này còn diễn ra ở ngay trong tiệc sinh nhật của bản thân.
Đỗ gia gia chủ thấy thế thì tim cũng trầm xuống, ông ta không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy, càng không nghĩ tới người còn lại kia lại chính là Tam hoàng tử.
"Nói, ngươi nghĩ cái gì thì mau nói ra, bôi nhọ hoàng tộc là tội lớn đấy." Nghe được lời này khiến máu của Đỗ gia gia chủ như muốn ngừng lại, hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào, ông ta quay người nhìn về một phía, chỉ thấy trong đám người đang có một người lạnh lùng nhìn ông, đó là gia chủ Nhậm gia, là răng nanh trung thành của hoàng tộc trong các thế gia.