Cũng không lâu lắm tiếng còi cảnh sát truyền khắp toàn bộ bệnh viện, Buco thò đầu ra không biết là cái tình huống gì, lúc đầu hiếu kỳ là thằng xui xẻo nào vậy mà gọi đoàn thẩm phán tới, lại không ngờ tới không phải là người cùng hung cực ác nào, mà là một giường bệnh, mà càng làm cho người ta không nghĩ tới là phía trên nằm chính là Huyết Thần, những người đó vẻ mặt nghiêm túc, tổ chức có trật tự, không nói lời gì liền mang người rời đi.
Buco có lòng muốn muốn tiến lên cản trở, nhưng mà cũng không có ích gì, chỉ có thể mặc cho họng súng lạnh cứng rắn nhắm ngay đầu mình, Buco nghiến răng hô "Cậu ta là dẫn đường của Nghiêm Hoa Miểu, học sinh của học viện dẫn đường đế quốc các ngươi dựa vào cái gì mang cậu ta đi."
Anh ta giãy dụa nghĩ muốn thoát khỏi khốn cảnh bị kìm hãm, nhưng mà tay trên vai lại lần lượt đè anh ta xuống, "Trung tá, bọn tôi cũng là nhận được mệnh lệnh, xin đừng để bọn tôi khó xử, về phần nguyên nhân thì không tiện trả lời."
Buco nghiến răng nhìn thẳng hai tròng mắt của đối phương, nhưng mà ánh mắt của đối phương không có bất kỳ né tránh, bọn họ hình như cố ý như vậy, cuối cùng Buco nhắm mắt lại cúi thấp đầu xuống nhìn bộ đội vũ trang xung quanh không biết làm thế nào, anh ta không cách nào ngăn cản đối phương, thậm chí không rõ vì sao lại xảy ra việc này, dường như mọi thứ đã thay đổi ngay lập tức.
Huyết Thần bị mang lên xe, Buco giơ tay lên mở quang não ra dự định báo tình huống nơi này cho Nghiêm Hoa Miểu biết, nhưng mà vừa mới chuẩn bị động thủ, chỉ nghe nhân viên chấp hành trước mặt "Nếu như ngươi không muốn hại chết thiếu tướng, đối với chuyện này xin ngài giữ bí mật, đồng thời hãy nói cho trung tướng để hắn mau chóng vạch rõ quan hệ với dẫn đường này, bằng không tai vạ đến nơi."
Nói xong câu này y liền dời họng súng đi xoay người lên xe, sau đó biến mất ở trong tầm mắt Buco, cúi đầu nhìn người liên lạc trên quang não, anh ta một lần lại một lần do dự, không biết phải như thế nào mở miệng nói tình huống nơi này với Nghiêm Hoa Miểu, thậm chí không biết chuyện này có nên báo cho Nghiêm Hoa Miểu biết hay không, đầu ngón tay của anh ta ở trên quang não vẽ vòng, trong đầu tràn ngập lời của người nọ.
Một lát sau ảo não mở miệng "Khốn nạn, mình có cái gì do dự chớ, mình không nên do dự, rõ ràng Huyết Thần là hạng người gì tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt." Âm thầm trách bản thân mình một trận, anh ta cuối cùng vẫn là bấm truyền tin Nghiêm Hoa Miểu.
Thời gian ngày thứ hai sau tiệc rượu, Huyết Thần thong thả mở mắt ra, bốn phía là tường bao mềm cùng với ánh sáng mờ tối, mà bản thân mình lại nằm ở trên thân giường cây cứng rắn bên cạnh không có người nào, chuyện gì xảy ra, Huyết Thần thong thả ngồi dậy dùng tay xoa xoa trán, cậu nhớ kỹ mình uống một ly với gia chủ Đỗ gia, sau đó toàn thân khô nóng khó nhịn, lại về sau bản thân mình chạy đến ngự hoa viên...
Huyết Thần nghĩ đến đây che kín bụng nôn khan, ùng ục phun ra toàn bộ số đồ ăn không nhiều lắm, dùng tay chống thân thể, cảm thấy toàn bộ cổ họng đều ngậy lên một cổ mùi máu tươi làm người buồn nôn, không biết đế quốc trám một bộ răng đắt hay không, Huyết Thần vừa nghĩ tới bản thân mình cắn qua gáy những người đó, thì cảm thấy cả người cũng không được tự nhiên, có lẽ toàn bộ xóa sạch một lần nữa mới có thể giảm bớt loại khó chịu này.
Lúc này cửa phòng mở ra một kẽ hở nhỏ sau đó từ từ mở rộng, một người từ đó đi đến, liếc nhìn Huyết Thần mở miệng nói " Ngươi có muốn biết đây là nơi nào hay không? Ngươi là bởi vì cái gì đến cái chỗ này sao?" Vẻ mặt người nọ lạnh lùng, nhưng trong mắt lại lộ ra một cổ điên loạn.
Huyết Thần ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà và trang trí bốn phía trả lời "Tôi biết nơi này là nơi nào, tôi từng đi vào, về phần lần này tôi là bởi vì cái gì đi vào, tôi thực sự không biết." Ở trong ý thức trải qua một chuỗi tìm kiếm, Huyết Thần vững tin bản thân mình không có tập kích qua chính khách các loại, thế nhưng vì cái gì lúc này sẽ bị nhốt vào ngục giam, với điểm ấy thực sự là không có bất kỳ mạch suy nghĩ nào.
Người nọ đã đi tới tiến đến bên tai Huyết Thần nói "Bởi vì ngươi là một tạp chủng, trời sinh đáng chết." Dứt lời quyền phong* lướt qua bên tai Huyết Thần, nhưng mà đối phương chỉ là nghiêng đầu nhìn về phía tường bên cạnh nhướng mày kiếm, người nọ thấy không có đạt được hiệu quả mong muốn, quay đầu phi một bãi nước miếng nói thực sự là không thú vị.
* quyền phong 拳风 Ra quyền rất nhanh mang đến luồng không khí
Lúc này tiếng bước chân của người còn lại từ ngoài cửa truyền đến, chỉ thấy một đôi ủng da sải bước đi vào, người nọ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng nói "Không nên đe dọa cậu ta, dù sao ở chỗ này hiếm khi gặp được một dẫn đường." Lúc này người kia thò đầu ra nghĩ muốn tranh cãi cái gì, lại bị người đàn ông mới vừa vào cắt đứt, vì vậy không thể không cúi đầu nuốt lời bản thân mình muốn nói xuống.
"Ngài Huyết Thần, cậu nghỉ ngơi khá tốt chứ?" Huyết Thần nghe nói như thế gật đầu một cái nói "Tất cả khá tốt, chẳng qua tôi thật tò mò bây giờ là có chuyện gì, tôi vì sao ở ngục giam, còn có lính gác của tôi hiện tại ở nơi nào?" Trong mắt của cậu phản chiếu màu sắc khác thường, người đàn ông nhận thấy được có chút nguy hiểm, hơi hơi lui về sau một bước toàn thân duy trì cảnh giác, đầu ngón tay theo bản năng vạch dao găm hướng về phía chân.
Nhận thấy được động tác của gã, Huyết Thần ngồi lại trên giường mở miệng nói "Đừng khẩn trương, hiện tại tôi đang ngồi chồm hổm ở trong ngục, tôi không có bất kỳ sự tự tin nào cho rằng bản thân mình một người một ngựa có thể chạy ra khỏi ngục giam." Người nọ lạnh lùng nhìn về phía Huyết Thần, trong mắt tràn ngập không tin, cuối cùng Huyết Thần thua trận nói "Thôi được rồi, tôi thừa nhận tôi có dự định và năng lực vượt ngục, thế nhưng không cần lo lắng, hiện tại vẫn chưa tới thời cơ hành động."
Người đàn ông quét mắt nhìn Huyết Thần nói "Sau khi cậu hôn mê bị mang tới bệnh viện, sau đó có người tiến hành so sánh gen với cậu, bọn họ phát hiện gen của cậu khác biệt với dẫn đường bình thường, hoài nghi cậu có cải tạo gen, nếu như cái tội danh này thành lập cậu liền đối mặt với sự hủy diệt."
Lời liên tiếp, khiến cho phòng trống trơn mang theo ý lạnh, Huyết Thần không có đoán được chuyện sẽ là bất ngờ như vậy, cho nên nói là gen Alpha của bản thân mình bị phát hiện sao? Nếu như là vậy, vậy thực sự là hỏng bét cực kỳ, dù sao nếu là không có căn cứ bản thân mình có thể loại bỏ, nếu là vu oan bản thân mình có thể rửa sạch, nhưng nếu là chân thực như vậy bản thân mình nên dùng cái gì tới che lấp.
Hơi thở của Huyết Thần trở nên có chút nghiêm trọng, sau đó từ từ ngẩng đầu dò hỏi "Nếu như tôi bị kết án, với Nghiêm Hoa Miểu lại sẽ có ảnh hưởng gì?" Người nọ nghe nói như thế ngẩn ra, gã không nghĩ đến Huyết Thần không vì mình thanh minh, cũng không vì tương lai của mình mà lo lắng, trái lại hỏi tới Nghiêm Hoa Miểu.
"Cậu rất lo lắng cho hắn?" Người nọ cúi đầu nhìn Huyết Thần, nhưng đối phương không nói tiếng nào, trong đầu Huyết Thần lúc này nghĩ nhiều nhất đều là như thế nào giữ được Nghiêm Hoa Miểu cùng với Nghiêm gia, những người đó đối xử với bản thân mình chân thành như vậy, cậu không nguyện ý bởi vì nguyên do của bản thân mình khiến cho bọn họ thất bại.
Thấy Huyết Thần không trả lời người đàn ông mở miệng nói "Nếu như bọn họ phủ định quan hệ với cậu, còn có thể miễn cưỡng giữ được bản thân, nếu là bọn họ khẳng định, cũng cố ý bảo vệ như vậy là cùng sinh cùng tử." Lời của người đàn ông vang ở bên tai Huyết Thần, gã từ đáy lòng không hy vọng xuất hiện loại tình huống này, nhưng mà có một vài thời điểm có một số việc cũng không phải là căn cứ vào ý nguyện của gã mà diễn ra.
"Thời gian thẩm phán là ở lúc nào?" Huyết Thần hỏi, người đàn ông giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay một chút nói "Cậu còn có mười hai tiếng đồng hồ, có người sớm mua cho cậu mồ tốt rồi, về phần là người nào, tôi nghĩ không cần tôi nhiều lời trong lòng cậu hẳn là đã có ứng cử viên."
Huyết Thần gật đầu thấy người đàn ông càng đi càng xa đột nhiên mở miệng nói "Có thể cho tôi một ít sách không? Pháp luật đế quốc, còn có về dẫn đường và lính gác." Người đàn ông dừng bước lại quay đầu nhìn về phía đối phương, chỉ thấy trong mắt của Huyết Thần lóe ra điểm sáng, cậu mở miệng nói "Vô luận như thế nào thì tôi cũng muốn chết minh bạch."
Người đàn ông gật đầu, mở miệng dặn dò "Có thể, nếu như cậu còn có yêu cầu cùng loại đều có thể thỏa mãn." Dứt lời gã liền rời khỏi không gian giam cầm này.