Huyết Thần ở trong ngục đang tìm sách để đọc, không biết bên ngoài đã loạn rồi, kỹ thuật cải tạo gen đã bị cấm vài thập niên nay đã xuất hiện trở lại, khiến cho cả đế quốc trầm trồ, cho dù đã cố che giấu tin tức nhưng cuối cùng vẫn đến tai Nghiêm gia.
Vốn dĩ người ngoài không quá chú ý đến Nghiêm gia, nhưng dù sao cải tạo gen vẫn là tội lớn, nếu Nghiêm gia còn muốn lăn lộn ở đế đô thì phải phủ sạch quan hệ với người nọ càng nhanh càng tốt, nhưng ngoài dự đoán là Nghiêm gia lại không có bất kỳ lời thanh minh nào, thậm chí Nghiêm Hoa Miểu còn công khai phản đối phán đoán của bệnh viện, cho rằng bọn họ đang vu oan, cật lực biện giải cho Huyết Thần, thậm chí cho tới khi phán đoán được chứng minh là thật thì vẫn muốn mời luật sư đến xử lý, những hành động như vậy thực sự khiến cho cả đế quốc chấn động.
Nhưng cho dù bên ngoài có ầm ĩ như thế nào cũng không thể truyền đến trại giam, Huyết Thần ở đây đọc sách cũng không bị làm phiền, cũng coi như là an ổn, chỉ là quãng thời gian yên ổn này cũng không kéo dài quá lâu, ngay lúc này cậu nghênh đón một vị khách đặc biệt, Huyết Thần lại lật thêm một trang, xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng lật sách, đối với người ở đó Huyết Thần cũng không thèm để ý.
"Đã từng có người nói cậu là chiến sĩ trời sinh, cũng từng có người nói cậu là trung thành dũng cảm, viện trưởng học viện dẫn đường đứng ra bảo đảm cho cậu, giáo sư của học viện lính gác nói cậu là người tài, nhưng theo ta thấy, cậu chỉ là một kẻ thất bại, thật là thảm hại." Gia chủ Vu gia nói xong những lời này thì thản nhiên nhìn về phía Huyết Thần, nhưng Huyết Thần vẫn chẳng hề có ý muốn quay đầu lại.
Cậu thoáng dừng động tác trên tay, nói: "Nếu Vu gia gia chủ đến đây chỉ để nói những lời này thì xin mời về cho, thời gian cho đến lúc xét xử còn một giờ nữa, hiện tại tôi rất bận, hơn nữa nơi này là ngục giam, cũng chẳng có gì để chiêu đãi, mong ngài thông cảm."
Vu gia gia chủ bị hạ lệnh đuổi khách nhưng ông ta cũng không thèm để ý, ông ta biết muốn phá vỡ rào chắn tâm lý của một người cũng không dễ, đặc biệt là người này cũng không giống như các dẫn đường khác, cậu ta thông minh, cũng nhẫn tâm hơn, muốn cậu ta tin vào một lời nói dối cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vì thế ông ta cũng không vội mà từ từ tốn tốn ngồi trên mặt đất: "Cậu nói vậy chẳng lẽ không muốn biết vì sao ta gọi cậu là một kẻ thất bại sao, cũng không muốn biết ngoài kia xảy ra chuyện gì sao?" Vu gia gia chủ tận lực chọc ngoáy, muốn đột phá phòng tuyến tâm lý của Huyết Thần.
Nghe ông ta nói vậy, Huyết Thần chậm rãi quay đầu lại hỏi: "Ông nói tôi thất bại là vì hiện tại tôi đang bị nhốt ở đây sao, nhưng cho dù như vậy cũng chẳng thay đổi được gì, gen của tôi ở trong cơ thể tôi, cho dù hiện tại tôi có biến thành một thi thể cũng chẳng tiêu hủy được chứng cứ trên cơ thể tôi." Huyết Thần biết hiện tại bản thân đang trong khốn cảnh, cũng biết tiếp theo phải đối mặt với những chuyện gì.
Cậu mỉm cười sẵn sàng đối mặt với tương lai, điều duy nhất khiến cậu phải lo nghĩ chỉ có tình huống của Nghiêm Hoa Miểu, nghe được câu trả lời của Huyết Thần thì Vu gia gia chủ lập tức phủ nhận: "Không, ta không cười nhạo cậu vì điều này, mà là bởi vì cho đến hiện tại cậu còn không biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Nghiêm gia đã làm những gì."
Ông ta vừa dừng lời thì Huyết Thần lập tức ngừng động tác, cậu quay đầu nhìn về phía gia chủ Vu gia, dùng ánh mắt nhìn thẳng vào mặt ông ta: "Đã xảy ra chuyện gì?" Cậu mở miệng hỏi.
Huyết Thần biết người trước mặt mang đầy ý xấu, chỉ là không biết ông ta đang muốn làm gì, tóm lại thì cần thận là trên hết, tên này miệng lưỡi quả thực vô cùng gian xảo, cực kỳ biết cách châm ngòi ly gián, dù sao nếu không phải ông ta thì cậu cũng không nghĩ ra được là ai có động cơ để đối phó với cậu, chỉ là cậu không hiểu ông ta dùng cách gì để thuyết phục gia chủ Đỗ gia bán mạng cho ông ta.
Thấy Huyết Thần nhìn về phía mình khiến Vu gia gia chủ mừng thầm trong lòng, ông ta đang lo lắng không thể đối phó được với luật sư của phía Nghiêm gia, bọn họ chẳng những cắn chặt việc bệnh viện chẩn đoán sai mà còn không ngừng tìm bằng chứng chứng minh gen của Huyết Thần là đặc thù mà không phải do cải tạo gen mà thành, chứng minh rằng đây là một loại bệnh do tác động của ngoại giới mà tự nhiên hình thành, Huyết Thần chỉ là người bị hại.
Tuy suy đoán này không có cơ sở nhưng cũng đồng thời không có căn cứ để phủ nhận nó, quả thực dưới tình huống đặc thù, sẽ có tỷ lệ sinh vật bị đột biến gen, cũng chính từ điểm này mà Hội đồng thẩm phán và Nghiêm gia đang tranh chấp cực kỳ căng thẳng.
Mà nguyên nhân ông ta tới đây chính là để thuyết phục Huyết Thần thừa nhận gen đột biến của bản thân không phải là bệnh, đi ngược lại lập trường của Nghiêm gia, khiến cho giả thiết của Nghiêm gia không thể thành lập, nếu có thể khiến cậu cùng Nghiêm gia cùng ngã xuống là tốt nhất.
Đủ loại âm mưu lượn quanh đầu ông ta một vòng, Vu gia gia chủ nói: "Nghiêm gia muốn đẩy cậu đi, có điều loại chuyện như vậy cũng không thể trách bọn họ, cho dù cậu có làm gì thì Nghiêm gia cũng không thể vì tính mạng của mình cậu mà bỏ đi tương lai tốt đẹp của họ."
Ông ta cẩn thận quan sát phản ứng của Huyết Thần, chỉ thấy cậu khẽ nhíu mày, Vu gia gia chủ nghĩ lời nói của mình có lực hấp dẫn nên lại tiếp tục nói: "Kết quả đã được ấn định ngay từ đầu rồi, chỉ tiếc cho cậu vì Nghiêm Hoa Miểu mà vào sinh ra tử mà bọn họ lại đối xử với cậu như vậy, cậu chẳng nợ Nghiêm gia bất cứ điều gì, nhưng Nghiêm Hoa Miểu chính là nợ cậu mấy cái mạng cơ mà...."
Ban đầu Huyết Thần còn kiên nhẫn lắng nghe, cậu muốn biết rốt cuộc thì ông ta muốn làm gì, nhưng kết quả ông ta chỉ nói một đống lời vô nghĩa, may mà đến cuối cũng lộ ý định thực sự, ông ta muốn cậu trước khi chết kéo theo Nghiêm gia làm đệm lưng, loại ý tưởng này quả thực hiếm lạ.
Những lời của ông ta không hề có lực sát thương với Huyết Thần, nếu mọi chuyện có thể diễn ra như lời ông ta nói thì có lẽ Huyết Thần phải mở tiệc ăn mừng vì Nghiêm gia không bị liên lụy đến, còn nhắc đến chuyện trả thù, nếu được thì hiện tại cậu muốn lập tức lao ra bẻ gãy cổ người này, miễn cho lão ta cứ ở đây lải nhải mãi không thôi, lại còn muốn cố tỏ ra đồng cảm với cậu, thực sự khiến người ta buồn nôn.
"Thật thảm hại mà... sao hắn có thể đối đãi với cậu như vậy cơ chứ, dù sao thì cậu cũng từng là dẫn đường của hắn cơ mà." Huyết Thần nghe ông ta đứng đó giả bộ bất bình thay mình mà cảm thấy vô cùng kinh tởm, vậy nên chặn miệng lão lại: "Đủ rồi, rốt cuộc thì ông muốn làm gì?"
Thấy Huyết Thần giống như lòng đầy căm phẫn, Vu gia gia chủ cho rằng mục đích của mình đã đạt được, vì thế mở miệng nói tiếp: "Tiếp theo cho dù bọn họ nói cái gì, cậu chỉ cần một mực khẳng định Nghiêm Hoa Miểu biết chuyện, như vậy thì hắn tuyệt đối không có khả năng xoay người." Ánh mắt Vu gia gia chủ sáng bừng lên, ông ta tin chắc chỉ cần có Huyết Thần đứng ra chỉ điểm thì cho dù Nghiêm gia có may mắn thoát được thì Nghiêm Hoa Miểu cũng vẫn chỉ có con đường chết, bao che cho hành vi cải tạo gen thì ít nhất cũng lưu đày.
Vu gia gia chủ cho rằng mục đích của bản thân đã đạt được, ông ta cảm thấy Huyết Thần đang dao động, hiện đến lúc xét xử còn 10 phút, tiếng bước chân mạnh mẽ có quy luật của lính canh ngục giam từ từ tiến lại gần, Huyết Thần biết đã đến giờ rồi, hai lính canh tiến đến mở cửa ngục giam, rồi đứng đó chờ Huyết Thần bước ra.
Cậu bước ra khỏi ngục giam, quay đầu nhìn Vu gia gia chủ một cái rồi quay đầu lại không thèm để ý nữa, từ từ bước đi, hội trường xét xử chậm rãi xuất hiện trước mắt cậu, được nhìn thấy ánh sáng mà lâu rồi không được thấy khiến tâm tình cậu tốt hơn, chỉ là rất nhanh tâm tình này đã bị đánh vỡ.
Cậu nhìn quét qua một lượt những người ngồi bên dưới, cười nhạo nói: "Khi còn ở Liên Bang tôi đã từng cầu nguyện cho bản thân không phải tiến vào ngục giam thêm lần nào nữa, đáng tiếc tâm nguyện không thành thật."
Mọi người cũng không nghe được lời Huyết Thần nói, vì từ khi cậu xuất hiện thì toàn bộ sân đã trở lên náo loạn, bọn họ phun ra những lời nguyền rủa độc ác nhất, cải tạo gen luôn là cái bia bị nhắm đến, không chỉ có Huyết Thần bị mắng mà ngay cả Nghiêm Hoa Miểu và toàn bộ Nghiêm gia đều bị hỏi thăm một lượt, giống như cho dù kết quả có như thế nào thì việc Nghiêm gia bị tổn thương đã là kết cục đã định.
Thẩm phán gõ búa yêu cầu tất cả im lặng, lúc này mọi người trong hội trường mới dừng lại những hành vi thất lễ, bước về hàng ghế và ngồi xuống, sau khi tất cả đã được sắp xếp thỏa đáng thì thẩm phán mới bắt đầu đọc phần khai mạc phiên tòa, sau vài phút ngắn ngủi, thẩm phán bắt đầu phần xét hỏi. Thẩm phán hỏi Huyết Thần: "Cậu có thừa nhận trong cơ thể cậu mang gen đột biến hay không?" "Tôi thừa nhận."
"Không phải là gen bệnh tật đúng không?" Thẩm phán kết hợp những lần tranh luận trước để hỏi lại, Huyết Thần cũng tiếp tục gật đầu: "Đều không phải là gen bệnh tật, tôi vô cùng khỏe mạnh." Luật sư đứng bên cạnh cậu trong chớp mắt mà mặt đã xanh như tàu lá chuối, cậu nói như vậy khiến cho mọi lập luận để biện hộ đều tự nhiên sụp đổ, tiếp theo hắn còn biết bào chữa như thế nào nữa, chết tiệt chết tiệt.
Nghe được lời này thì thẩm phán gật đầu, viết gì đó lên giấy, sau đó lại tiếp tục hỏi: "Các thành viên trong Nghiêm gia có biết việc này hay không?" Huyết thần nghe được câu hỏi này thì quay đầu nhìn về phía Vu gia gia chủ, trong miệng phun ra hai chữ: "Có biết."