Trong tiếng nổ ầm ầm của động cơ, phi thuyền rung lắc đáp xuống cảng vũ trụ. Lục Tẫn Triêu bị hai tên tinh tặc áp giải đi ra ngoài, lần nữa gặp lại Lâm Khiếu Minh trên lối xuống phi thuyền.
Thấy trạng thái của Lâm Khiếu Minh khá ổn định, Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì anh là dẫn đường, hơn nữa còn đồng ý giúp Myron một tay, những tinh tặc này không dám làm gì anh, anh luôn lo lắng cho "người bình thường" Lâm Khiếu Minh bị hoạnh họe.
Lục Tẫn Triêu hơi thả chậm bước chân, tới gần Lâm Khiếu Minh.
Xuyên qua bức tường nửa trong suốt, họ có thể nhìn thấy mặt đất màu đỏ và bầu trời màu xám bên ngoài. Chỉ khi bước ra khỏi cảng vũ trụ mới trực quan cảm nhận được khí hậu của hành tinh khoáng sản này không quá phù hợp cho nhân loại sinh sống.
Gió rất to, Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh bị áp giải lên xe. Hai người sóng vai ngồi ở hàng sau, bên cạnh và đằng trước đều là tinh tặc. Có lẽ do cảm thấy một dẫn đường và một người bình thường không có nhiều uy hiếp, nên chúng không còn chĩa súng vào hai người họ nữa.
Lục Tẫn Triêu hơi giật giật chân, lưỡi dao phẫu thuật vẫn còn đặt ở đế giày. Anh tính toán khả năng chạy thoát, quyết định ngoan một chút.
Lâm Khiếu Minh vẫn luôn im lặng, đóng vai người bị dọa sợ một cách hoàn hảo, chỉ có ngón tay kẹp giữa thân thể hai người khẽ nhúc nhích, chạm vào mu bàn tay Lục Tẫn Triêu.
Lục Tẫn Triêu chợt hiểu ra, đầu ngón tay anh viết chữ vào lòng bàn tay mở rộng của Lâm Khiếu Minh.
Anh không dám hành động quá lộ liễu, hơi lo Lâm Khiếu Minh không phân biệt được nên chỉ viết ra ít chữ để miêu tả tình huống đại khái, Lâm Khiếu Minh nắm lấy ngón tay anh, tỏ vẻ đã biết.
Myron muốn Lục Tẫn Triêu hỗ trợ tìm một dẫn đường hoạt động tại khu vực khai thác mỏ, về cơ bản Lâm Khiếu Minh có thể khẳng định, dẫn đường đó chính là Moore.
Moore là một dẫn đường chưa từng đăng ký tại Tháp, những gì anh ta trải qua trước khi trở thành thủ lĩnh tinh tặc trong hiểu biết của cậu gần như là trống không, trong vòng một đêm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Grenisou dùng hết đủ loại phương pháp, chỉ có thể xác định trước đây anh ta chủ yếu hoạt động tại phụ cận hành tinh số M342 tinh vực Ánh Rạng Đông.
Sau một giờ đi đường, xe dừng lại trước một khu vực kiến trúc.
Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh xuống xe, họ mơ hồ nghe thấy được tiếng nổ vang rền của máy móc từ nơi xa truyền tới, ngay cả mặt đất cũng hơi hơi chấn động theo. Myron đang dựa người vào một chiếc ô tô việt dã màu đen, hưởng thụ thuốc phiện điện tử.
"Hoan nghênh đến với hành tinh của tôi." Hắn ta giang rộng hai cánh tay, cười nói với Lục Tẫn Triêu: "Dưới chân cậu đây, mỗi một tấc đất đều chôn giấu vô số trân bảo, quặng minh y đáng tiền hơn cả vàng bạc sinh ra dưới lòng đất, cung cấp nguồn lực mạnh mẽ nhất cho tinh hạm."
"Chỉ cần một cục như thế này." Myron tung hứng khoáng thạch lớn chừng bàn tay trong tay: "Là có thể mua được nửa bộ bất động sản thượng hạng tại hành tinh Thủ Đô, mà thứ chúng ta có, là trữ lượng của cả một hành tinh."
Myron tùy ý khoe khoang của cải và thực lực, hắn ta tin tưởng mình có rất nhiều cách có thể khiến dẫn đường trước mắt gật đầu, cam tâm tình nguyện ở lại nơi này.
Lục Tẫn Triêu nhìn về nơi xa, sau khu kiến trúc này, có thể thấy được hình dáng của máy khoan thăm dò khổng lồ, sương mù màu vàng nhạt sinh ra trong quá trình tinh luyện khoáng sản bay lên bầu trời, tản ra mùi tương tự như lưu huỳnh.
Ý nghĩa tồn tại của hành tinh khoáng sản chính là như vậy, bởi vì không thích hợp cho nhân loại cư trú lâu dài, nên không cần bảo vệ môi trường, không cần hạn chế khai thác, chờ đến khi tài nguyên cạn kiệt thì có thể vứt bỏ nó, đi về phía hành tinh tiếp theo.
"Đi thôi, đi xem hầm mỏ." Myron dẫn đầu lên xe, Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh liếc nhìn nhau, ngồi vào một chiếc xe khác phía sau.
Myron rất nôn nóng, hắn ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất tìm được dẫn đường kia, Lục Tẫn Triêu có thể khẳng định, hắn ta đang phải đối mặt với tình huống gấp rút.
Cắt Bắc Cực bay lượn trên không trung, đi theo đoàn xe dưới mặt đất. Càng đến gần hầm mỏ, tiếng ầm ầm của máy khoan thăm dò lại càng rõ ràng, mặt đất thì chấn động, chiếc xe cũng rung rung theo.
Tiếng ồn đã đến mức người bình thường khó chịu đựng được, Lục Tẫn Triêu không nhịn được thấp giọng hỏi: "Cậu còn ổn chứ?"
Giọng của anh bị nhấn chìm giữa tiếng ồn ào, Lâm Khiếu Minh lắc đầu, ra hiệu mình không có việc gì. Sắc mặt cậu vẫn như thường, như thể hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của âm thanh.
Lục Tẫn Triêu rất sợ Lâm Khiếu Minh đột nhiên chịu không nổi nên rơi vào trạng thái nổi điên. Anh biết Lâm Khiếu Minh mạnh hơn lính gác thông thường khác, nhưng nói thế nào, cậu cũng mới chỉ 18 tuổi, vừa thức tỉnh thành lính gác được hai năm.
Xe dừng lại, cuối cùng cũng đến mỏ Bora.
Vừa mới xuống xe, Lục Tẫn Triêu liền không nhịn được che lại miệng mũi. Bụi mù thực sự dày đặc, chúng bị gió thổi bay đầy trời.
Dõi mắt nhìn ra xa, trên mặt đất màu nâu đỏ tràn ngập tầng nham thạch trần trụi và hố thăm dò. Thang máy đi thông quặng mỏ dưới mặt đất không ngừng vận hành, thợ mỏ cõng công cụ ra vào. Bởi vì tính chất đặc biệt của quặng minh y, chỉ có thể dùng con người khai thác.
Những thợ mỏ kia có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả đều bị cái gùi nặng nề và khoáng thạch ép cong lưng, khuôn mặt đầy mồ hôi và bụi đất, nhìn không rõ mặt mũi. Thậm chí Lục Tẫn Triêu còn chứng kiến mấy người phụ nữ thân hình nhỏ bé cũng làm công việc cường độ cao giống mọi người.
Hầu hết những người này đều bị Myron bắt tới, người có ý đồ phản kháng đều chết dưới họng súng, còn sống sót chỉ có thể lặp lại công việc ngày qua ngày, nhìn không tới tương lai.
Mỏi mệt, tuyệt vọng, đau đớn, muốn được giải thoát... Tâm trạng tiêu cực phát ra từ trên thân vô số người tản ra khắp nơi, mãnh liệt đến mức gần như ngưng tụ thành thực chất trong thế giới của dẫn đường.
Tình trạng tinh thần của rất nhiều người vô cùng kém cỏi, ở vào ranh giới chuẩn bị sụp đổ. Đặc biệt là mấy hộ vệ, một hai loại giác quan đã thức tỉnh không giờ phút nào không mang đến cơn đau đớn phi nhân loại cho bọn họ.
Ở chỗ này, trong không khí tràn ngập bụi, âm thanh là tiếng ầm ầm liên tục ngày đêm, ánh sáng là đèn pha công suất lớn vô cùng chói mắt, đồ ăn và thức uống nhuốm vị nước khử trùng, quần áo lao động là loại vải vô cùng sần sùi... Ngay cả người bình thường cũng khó tiếp nhận được, chớ nói đến bọn họ.
Cũng bởi vì thế, trên hầm mỏ không tồn tại bất kỳ lính gác nào, ngay cả người giám sát cũng là người bình thường cường tráng, không phải bất đắc dĩ thì đám lính gác sẽ không đến gần nơi này.
Eleanor đã hạ năm giác quan của Myron thấp xuống, lính gác có dẫn đường bầu bạn có thể hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của thông tin tiêu cực. Myron đang nói chuyện với đốc công, nhìn lần lượt từng giỏ khoáng thạch thô bị đổ vào hố sụt, chờ tinh luyện.
Lục Tẫn Triêu không nhịn được nhíu mày. Tâm trạng tiêu cực ở nơi này mãnh liệt đến mức anh thấy hơi bứt rứt. Đã ở thời đại này rồi, thợ mỏ vẫn còn dùng cách thức khai thác nguyên thủy như vậy, so với một con người có giá trị, bọn họ giống máy móc tạo thành từ máu thịt hơn.
"Lần gần đây nhất phát hiện tung tích không rõ là ở gần mỏ Bora." Myron đi dạo đến bên người Lục Tẫn Triêu, cười hỏi: "Tới đi?"
Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, anh nhắm mắt lại, cố gắng hết sức thả tinh thần lực ra ngoài.
Cắt Bắc Cực bay lượn trên bầu trời màu xám trắng, từng ngóc ngách phong cảnh bên dưới đều không chạy thoát được cặp mắt sắc bén màu nâu đậm kia. Loài săn mồi cao cấp của không trung vỗ hai cánh, mang theo gió lớn, tìm kiếm mục tiêu có khả năng.
Lâm Khiếu Minh giơ tay, khoác lên đầu vai Lục Tẫn Triêu, rốt cuộc cậu vẫn hơi lo lắng nơi này sẽ vượt quá phạm vi chịu đựng của Lục Tẫn Triêu. Hầm mỏ thực sự quá lớn, còn tràn ngập tâm trạng tiêu cực nồng đậm và số lượng lớn tin tức vô dụng.
Lục Tẫn Triêu thoáng nghiêng trọng tâm, dựa vào người Lâm Khiếu Minh, toàn tâm toàn ý đi cảm giác. Con mắt của cắt Bắc Cực như thể biến thành mắt của anh, anh bay lượn trên không trung, nhìn xuống mặt đất.
Máy móc khai thác khổng lồ, thợ mỏ đang di động, nham thạch trần trụi nhô ra, đèn pha phát ra chùm sáng mãnh liệt...
Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng dáng màu vàng đất, chợt lóe lên sau một mỏm đá lớn.
Cánh trái cắt Bắc Cực hơi lệch đi, điều chỉnh góc độ, xẹt thành đường vòng cung trên không trung.
Ánh mắt không còn bị che chắn, Lục Tẫn Triêu thấy rõ, đó là một con linh cẩu, đang nỗ lực che giấu mình.
Tinh thần thể?
Lục Tẫn Triêu không nhịn được mà lộ ra biểu cảm kinh ngạc, loài động vật cỡ lớn như chó này thường là tinh thần thể của lính gác, ở khu hầm mỏ này, ngoài đám tinh tặc ra còn có những lính gác khác sao?
Sao anh/cô ta có thể chịu đựng được loại hoàn cảnh tồi tệ này?
"Sao rồi?" Myron luôn chú ý tới phản ứng của Lục Tẫn Triêu: "Phát hiện điều gì không?"
Lục Tẫn Triêu mở mắt ra, khôi phục thành tầm mắt của mình, từ không trung rơi xuống mặt đất làm anh hơi hoảng hốt.
Anh cố gắng thích ứng sự thay đổi này, gật đầu nói: "Hẳn là có một dẫn đường."
Anh không nói ra sự tồn tại của lính gác cho Myron.
Lính gác lạ lẫm có thể sống sót trong hầm mỏ, tất nhiên sẽ có một dẫn đường có thể điều chỉnh giác quan cho người đó, chải vuốt thế giới tinh thần.
Myron hỏi: "Có thể tìm được là nơi nào không? Đại khái ở hướng nào?"
"Còn phải thử lại lần nữa, tôi cần truy lùng theo tung tích thêm một lần." Lục Tẫn Triêu nhìn về phía Lâm Khiếu Minh, nói với Myron: "Hai chúng tôi qua đó nhìn xem, không cần cho người đi theo."
"Không được." Myron lập tức bác bỏ, mắt hắn ta híp lại, nói: "Nhất định phải có người của tôi bên cạnh."
"Đã đến nước này rồi, chúng tôi muốn chạy cũng không chạy được. Đây là địa bàn của anh, mà chúng tôi chỉ có hai người, em trai tôi còn là một người bình thường." Lục Tẫn Triêu đáp: "Tôi không cho mấy người đi theo chỉ bởi không muốn sóng tinh thần của lính gác quấy nhiễu đến dẫn đường kia, người đó rất cảnh giác, một khi bị phát hiện, lần tiếp theo tìm được không biết phải chờ đến khi nào."
"Vậy thì dễ thôi." Myron vỗ vỗ tay, một tinh tặc cầm súng đi lên phía trước: "Jacob là người bình thường, để gã đi theo các cậu."
"Cũng được." Vốn Lục Tẫn Triêu cũng không hy vọng Myron sẽ để anh và Lâm Khiếu Minh hành động một mình. Anh một lần nữa nhắm mắt lại, linh cẩu không biết trốn vào khe đá nào, bóng dáng đã biến mất trong tầm mắt của cắt Bắc Cực.
Nhưng trong lòng Lục Tẫn Triêu đã đại khái có phương hướng.
Anh bước rộng, đi về phía vị trí của linh cẩu.
Lâm Khiếu Minh và tên tinh tặc Jacob theo sát phía sau. Đi ra ngoài hơn mấy ngàn mét, chắc chắn đã thoát khỏi phạm vi cảm giác của lính gác, cánh tay buông xuống bên người Lục Tẫn Triêu lặng lẽ chìa ra cho Lâm Khiếu Minh.
Lâm Khiếu Minh nắm chặt tay Lục Tẫn Triêu, tinh thần lực của hai người hòa vào nhau, tin tức đi thông qua tấm chắn, bị truyền lại cho Lâm Khiếu Minh.
Nơi mất dấu vết của linh cẩu ở gần nơi này. Lục Tẫn Triêu đi đến sau mỏm đá, tiếp tục cảm giác, Lâm Khiếu Minh nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên bước ra một bước, quay mặt về phía vách đá, ngồi xổm xuống.
Một dấu giày nhợt nhạt in trên mặt đất, vẫn chưa bị gió cát hoàn toàn vùi lấp, nhìn độ lớn giống như một người phụ nữ có vóc người không cao.
"Thế nào?" Lục Tẫn Triêu chú ý tới cử động của cậu, tới gần hỏi.
"Chiều cao 160cm, cân nặng chừng 60kg, có ý thức tránh để lại dấu vết, nhưng vẫn chưa chú ý đến góc chết." Lâm Khiếu Minh dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thấp giọng nói. Cậu đứng dậy, dùng mũi giày lau đi dấu chân: "Là một thợ mỏ, trong hoa văn của đế giày xen lẫn bột phấn của khu mỏ, hẳn là đi về phía Tây Nam."
Lục Tẫn Triêu gật đầu, cắt Bắc Cực lướt về hướng Lâm Khiếu Minh chỉ. Anh dẫn đầu bước chân đi, tinh tặc phụ trách trông chừng vội vàng đuổi theo, không biết thế nào mà Lâm Khiếu Minh lại rơi xuống phía sau.
Người bình thường, chiều cao chừng 185cm, rèn luyện trong thời gian dài nên dáng người rất cường tráng. Ngoại trừ khẩu súng trên tay ra, thắt lưng còn ẩn giấu một khẩu súng nữa, sau ủng chiến đấu đặt một con dao găm.
Lâm Khiếu Minh nhanh chóng đánh giá đặc điểm của tinh tặc trước mặt, cậu đi phía sau tinh tặc, lặng yên không một tiếng động giơ tay lên.
Gió nổi lên, cuốn lên cát bụi ảnh hưởng tầm nhìn. Lục Tẫn Triêu giơ tay che trước mắt, anh chăm chú cảm nhận phía trước, đột nhiên nghe thấy sau lưng phát ra một tiếng vang trầm.
Lục Tẫn Triêu chợt quay đầu lại. Hai tay Lâm Khiếu Minh đang nâng dưới nách tinh tặc, mà toàn thân gã ta xụi lơ, hai mắt nhắm nghiền, đã mất hết ý thức ngất đi.
Lục Tẫn Triêu kinh ngạc trừng to mắt: "Này..."
"Không thể dẫn gã theo." Lâm Khiếu Minh nhanh chóng kéo tinh tặc đến chỗ nham thạch: "Chỉ là hôn mê thôi, quá hai đến ba tiếng nữa sẽ tỉnh lại."
Lục Tẫn Triêu vẫn chưa phản ứng lại, anh không ngờ Lâm Khiếu Minh lại gọn gàng giải quyết tinh tặc cầm súng như vậy. Lâm Khiếu Minh lấy ra một khẩu súng sau thắt lưng tinh tặc, đưa cho anh.
"Cầm phòng thân."
Lục Tẫn Triêu nhận lấy khẩu súng nặng trĩu, lật qua lật lại nghiên cứu một phen: "Tôi không biết dùng."
Lâm Khiếu Minh rút dao găm trong ủng của tinh tặc ra, giấu vào trong ống tay áo. Cậu kề sát sau lưng Lục Tẫn Triêu, duỗi cánh tay, nắm lấy tay anh, dạy anh: "Mở chốt bảo hiểm ra, cánh tay duỗi thẳng, ngắm chuẩn, bắn. Chú ý đừng sử dụng trong không gian hẹp, đạn bắn ngược dễ dàng làm bản thân bị thương."
Lục Tẫn Triêu gật đầu, lần đầu tiên cầm súng, anh vẫn thấy khá sợ hãi. Động tác của Lâm Khiếu Minh làm anh chân chính ý thức được, bây giờ họ đang rơi vào hoàn cảnh sống chết.
"Đi, lính gác kia mới đi không lâu, hẳn là đi tìm dẫn đường của mình." Lâm Khiếu Minh đi trước mở đường, cậu chạy hai bước, quay đầu nhìn Lục Tẫn Triêu: "Anh có thể đuổi theo không?"
"Không thành vấn đề." Lục Tẫn Triêu gật đầu, thật ra anh đã bắt đầu thở hổn hển. Bình thường, anh thường xuyên đứng bên bàn phẫu thuật mười mấy tiếng một ngày, thể lực của anh hoàn toàn không kém, nhưng chạy nhanh với cường độ cao như vậy vẫn khiến anh hơi không chịu đựng nổi.
Báo tuyết xuất hiện bên người, mạnh mẽ xông về phía trước. Cắt Bắc Cực bay theo trên bầu trời, giám thị xung quanh.
Lâm Khiếu Minh lại chạy thêm bốn, năm ngàn mét, cuối cùng dừng bước trước một gò nham thạch.
Cậu giơ tay ra hiệu anh chờ một lát, một tay chống lên nham thạch, chỉ giây lát đã không thấy bóng dáng.
Lục Tẫn Triêu giật nảy mình, anh không ngừng thở dốc, hai tay chống đầu gối, cố gắng tập trung tinh thần, mới nhìn thấy cửa hang giấu sau gò đá.
Lục Tẫn Triêu đợi bên ngoài, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Anh chưa từng nhận thức rõ ràng mình nhất định phải tăng cường thể lực như lúc này.
Cắt Bắc Cực hạ xuống, đậu lên đầu vai anh. Lục Tẫn Triêu xoa xoa đầu nó, nhìn chằm chằm cửa hang đen nhánh.
Một lát sau, báo tuyết nhảy ra, kêu một tiếng với anh, bởi vì nó vẫn còn nhỏ nên tiếng kêu khá non nớt.
Lục Tẫn Triêu ngồi xổm bên cửa hang, cẩn thận vịn vách hang, trượt xuống từng chút một. Anh rơi xuống đường hầm cùng với đá vụn và đất cát, lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Ánh sáng chợt tối xuống, Lục Tẫn Triêu cố gắng thích ứng với hoàn cảnh mờ tối, chợt ý thức được hình như anh có thể dùng tinh thần lực để cảm giác xung quanh.
Lâm Khiếu Minh đang chờ ở chỗ cách đó khoảng 10 mét, trong đường hầm hẹp dài rơi rụng vô số linh kiện và cơ quan, các khớp nối và dây nhỏ bị tháo ra rơi bên chân Lâm Khiếu Minh. Chỉ trong mấy phút vừa rồi, cậu đã loại bỏ toàn bộ cạm bẫy ở nơi này.
Cũng bởi vì điều này, Lâm Khiếu Minh vô cùng chắc chắn đường hầm này đi thông đến một chỗ đặc biệt nào đó.
Lục Tẫn Triêu bước nhanh đi đến cạnh cậu, Lâm Khiếu Minh ra hiệu cho anh đừng tạo ra tiếng động, rồi tiếp tục đi về trước.
Chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hai người vọng lại trong đường hầm, Lục Tẫn Triêu căng thẳng thả nhẹ hô hấp. Hai người đi chừng hơn trăm mét, đường hầm xuất hiện ngã rẽ. Lâm Khiếu Minh quẹo vào đó, cuối con đường có một cánh cửa gỗ đóng chặt.
Lâm Khiếu Minh xác định không có những cơ quan khác, báo tuyết Thất Sóc dán sát thành động, dùng đầu đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào.
Thông qua hai mắt của Thất Sóc, Lâm Khiếu Minh nhìn thấy căn phòng tràn ngập đồ lặt vặt, trong đó không có một ai.
Thất Sóc nhẹ nhàng nhảy vọt qua sách vở và bản vẽ nháp chất đống trên mặt đất, đi đến bên cạnh bàn. Nó đứng người lên, hai chân trước với lên mép bàn. Những dụng cụ thí nghiệm kia ánh vào trong mắt báo tuyết, viên quặng màu xanh lam hơi trong suốt được đặt trong cốc becher*, là quặng minh y có độ tinh khiết cao.
* Cốc becher hay còn gọi là cốc có mỏ được làm bằng thủy tinh bô rô silicat trong suốt chịu nhiệt. Loại cốc này được sử dụng rất nhiều trong các phòng thí nghiệm hiện nay.
"Ghế dựa vẫn còn ấm, người ở bên trong vừa rời khỏi không lâu." Lâm Khiếu Minh thấp giọng nói, cậu đi đến sau lưng Lục Tẫn Triêu, bảo vệ anh, quay người đối mặt với ngã rẽ: "Cẩn thận một chút."
Lục Tẫn Triêu gật đầu, bọn họ quay trở về theo đường cũ, quẹo vào một con đường khác.
Anh cố gắng cảm giác môi trường xung quanh, hướng đi của đường hầm chiếu vào trong thế giới màu xám trắng, ánh sáng tồn tại trên người Lâm Khiếu Minh phía trước anh, mà trong một góc cách đây không xa, có thứ gì đó chợt lóe lên.
Hô hấp của Lục Tẫn Triêu như ngừng lại: "Cẩn thận!"
Trong nháy mắt linh cẩu nhào tới, Lâm Khiếu Minh đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cậu lập tức đẩy Lục Tẫn Triêu ra.
Báo tuyết vọt lên, dùng móng vuốt sắc bén cào chính diện linh cẩu. Lâm Khiếu Minh đè thấp thân hình, hai tay đan chéo trước người, chặn lại một quyền kẻ tập kích đánh thẳng vào ngực cậu!
Chỉ chớp mắt, hai người đã đánh với nhau mười mấy chiêu. Giữa những cơn gió đan xen quyền cước, Lâm Khiếu Minh nhìn thấy rõ người đó là một phụ nữ, chiều cao chỉ tầm 1m60, nhưng thân hình rắn chắc và sức lực tấn công đều rõ ràng biểu lộ cô rất khỏe mạnh.
Trên mặt cô dính đầy bùn đen trong hầm mỏ, cặp mắt màu nâu đậm kia lại vô cùng sáng tỏ, ánh lên sự kiên nghị không tạp chất.
Báo tuyết và linh cẩu cắn xé nhau, Lục Tẫn Triêu bị đẩy ra, lảo đảo lùi về sau hai bước. Anh đứng vững lại, nhìn về chiến trường phía trước, miễn cưỡng thấy rõ khuôn mặt của đối thủ.
Lính gác bọn họ theo dõi lại là một thợ mỏ nữ!
Báo tuyết vẫn còn nhỏ, dù có mạnh mẽ nữa, cơ năng của cơ thể vẫn kém hơn linh cẩu to lớn, nó nhanh chóng rơi vào thế yếu. Lục Tẫn Triêu đang muốn bảo cắt Bắc Cực qua hỗ trợ, phía sau vùng tinh thần lại đột nhiên xuất hiện gợn sóng yếu ớt.
Con ngươi Lục Tẫn Triêu co rụt lại, anh dùng toàn bộ thần kinh vận động suốt đời nằm rạp xuống...
Con rắn bay sượt qua cần cổ anh, răng nanh vốn muốn cắn vào cổ anh lóe lên ánh nước - nọc độc.
Cắt Bắc Cực kêu ré lên, nó lao thẳng xuống dưới, hai bộ móng vuốt sắc bén tóm chặt lấy con rắn có đường vân đen trắng đan xen đang nhanh chóng di động trên mặt đất.
Rắn uốn éo cơ thể, kịch liệt giãy giụa, không gian hẹp trong đường hầm gây ra hạn chế lớn với cắt Bắc Cực, không thể tùy ý bay lượn. Cắt Bắc Cực bị con rắn biển với trọng lượng vượt quá nó lôi kéo, nó loạng choạng, hoàn toàn không cách nào bay được lên không trung, nghiêng ngả đụng vào vách đường hầm.
Lục Tẫn Triêu vừa mới ngồi dậy, bụng liền hứng trọn một quyền.
Anh kêu lên đau đớn, người ngã ra đằng sau, chật vật nghiêng người lăn một vòng trên đất, tránh thoát một một cú đạp nặng nề.
Lục Tẫn Triêu nương theo lực lăn quán tính, bỗng xoay người bật dậy, ôm lấy chân của kẻ tập kích!
Kẻ tập kích bị anh ôm ngã nhào xuống đất, Lục Tẫn Triêu ra sức đè lên người anh ta. Đó là một người đàn ông cực gầy, nếu nhất định phải nói anh có thể thắng ở điểm nào, thì có lẽ chính là cân nặng.
Lục Tẫn Triêu giơ tay lên, lung tung đấm một cái vào cằm của người kia, đau đớn ở xương ngón tay kích thích chảy máu.
Người đàn ông kia vươn tay, muốn bóp lấy cổ anh.
Lục Tẫn Triêu quay đầu, há miệng, hung hăng cắn lấy cổ tay anh ta!
Hai dẫn đường lăn lộn trên mặt đất, anh cho tôi một quyền, tôi cho anh một đấm, bụi đất bay mờ mịt. Cắt Bắc Cực lần nữa bắt được bảy tấc của rắn biển, nó vỗ cánh bay lên cao, mấy cây lông vũ gãy bay ra ngoài, rồi đột nhiên mạnh mẽ quẳng con rắn về phía vách động!
Con rắn giãy giụa cong đuôi lên, muốn cuốn lấy thân thể của cắt Bắc Cực!
Mà ở bên kia, báo tuyết đã hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh xấu trong trận chiến với linh cẩu. Báo tuyết bị cắn ở đầu vai, nó phát ra tiếng kêu, liều lĩnh vùng vẫy khỏi miệng linh cẩu, bóng dáng có chớp mắt mờ đi.
Người duy nhất chiếm cứ ưu thế tuyệt đối chỉ có Lâm Khiếu Minh. Làm đối thủ với Lâm Khiếu Minh, nữ thợ mỏ chiến đấu phần lớn dựa vào bản năng của cơ thể, đối mặt với kỹ thuật cận chiến cao siêu của Lâm Khiếu Minh, cô hoàn toàn không thể đến gần người cậu. Nửa sau trận đấu, cô rõ ràng bị rối loạn, Lâm Khiếu Minh nhắm chuẩn sơ hở, hai tay bắt lấy bả vai của thợ mỏ, hung hăng nện cô xuống đất!
Lợi dụng thời gian đối thủ bò dậy, Lâm Khiếu Minh bay lên, đá một chân vào người linh cẩu, trực tiếp đạp bay chú chó gần 70 kg này ra ngoài!
Ngay sau đó, Lâm Khiếu Minh trở tay tóm lấy cổ áo Lục Tẫn Triêu, kéo anh ra khỏi gông cùm của dẫn đường kia. Cậu lắc mình đi tới bên cạnh, nhấc chân nặng nề giẫm lên đầu vai của người đàn ông!
Lâm Khiếu Minh rút súng từ bên hông Lục Tẫn Triêu ra, tiếng cùm cụp vang lên, không một ai thấy rõ cậu mở chốt bảo hiểm thế nào, họng súng chỉ thẳng vào trán của người đàn ông!
Trong đường hầm rơi vào yên tĩnh chết chóc.
Nữ thợ mỏ ôm cánh tay, bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông cao gầy tràn ngập vội vàng, mà dẫn đường đang bị Lâm Khiếu Minh đạp lên hoàn toàn không thể động đậy.
Trên thực tế, anh ta vốn không dám động.
Báo tuyết chạy đến bên chân Lâm Khiếu Minh, cúi đầu liếm vết thương. Cắt Bắc Cực tóm lấy rắn nghiêng ngả đâm vào vách đường hầm, nó bất đắc dĩ nới lỏng móng vuốt, con rắn rơi xuống đất, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi, đại khái đã chui vào khe đá nào đó.
Chiến đấu từ bốn phía kết thúc bởi sự áp đảo tuyệt đối từ Lâm Khiếu Minh.
Cuối cùng cũng dừng lại, bấy giờ Lục Tẫn Triêu mới ý thức được người mình đau nhức nhường nào. Anh cúi đầu thở dốc, duỗi tay lau mũi, xác định không có máu chảy ra.
Lâm Khiếu Minh cụp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt bị thương của dẫn đường, lại gặp được kẻ thù cũ của kiếp trước - thủ lĩnh đám tinh tặc tung hoành tinh vực Thứ 5 và tinh vực Ánh Rạng Đông, Moore, cùng với lính gác của anh ta, linh cẩu Eve.
Có điều, hiện giờ, hai người vẫn chưa kết hợp.
"Chúng mày là người của Myron?" Moore bị giẫm dưới chân lên tiếng hỏi. Anh ta hừ cười, dù trên mặt có vết thương, vẫn bày ra dáng vẻ sao cũng được: "Thật không ngờ, tránh né lâu như vậy vẫn bị phát hiện."
"Chỉ là bị gọi đến giúp đỡ." Lâm Khiếu Minh lạnh lùng nói: "Anh nghiên cứu ghép nối mô hình nguồn động lực ở chỗ này?"
"Ui, còn rất biết hàng?" Trên mặt Moore vẫn nở nụ cười xán lạn, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Khiếu Minh, con ngươi chậm rãi biến thành đồng tử dựng đứng như mắt rắn.
Tinh thần lực vô hình đâm về phía Lâm Khiếu Minh, muốn quấy nhiễu lính gác.
"Chúng tôi không có ý muốn bắt các anh qua đó".
Lục Tẫn Triêu cắt ngang anh ta, anh khoác một tay lên vai Lâm Khiếu Minh: "Myron tấn công chuyến tàu của chúng tôi, bởi vì tôi là một dẫn đường nên hắn ta tóm tôi tới, yêu cầu tôi tìm ra dẫn đường lẩn trốn trong khu vực khai thác mỏ này, cũng chính là anh."
Moore nhướng mày: "Cho nên?"
"Kết thành đồng minh, bằng lòng không?" Lục Tẫn Triêu chỉ chỉ nữ thợ mỏ bị thương đứng một bên: "Anh cũng nhìn thấy rồi, hiện tại trong tình huống này, hai người không phải là đối thủ của chúng tôi, mà chúng tôi cũng không có ý định đối địch với hai người, mục tiêu duy nhất của chúng tôi là rời khỏi hành tinh này. Nếu có thể bắt tay hạn chế Myron, nhu cầu của song phương đều có thể hoàn thành."
Nữ thợ mỏ vẫn không lên tiếng, Lục Tẫn Triêu ý thức được từ đầu đến cuối hình như cô chưa từng phát ra âm thanh. Anh quan sát đối phương, chú ý tới ngón tay cô nhanh chóng làm ra mấy động tác.
Là thủ ngữ*.
*Ngôn ngữ ký hiệu hay ngôn ngữ dấu hiệu, thủ ngữ là ngôn ngữ dùng những biểu hiện của bàn tay thay cho âm thanh của tiếng nói. Ngôn ngữ ký hiệu do người câm điếc tạo ra nhằm giúp họ có thể giao tiếp với nhau trong cộng đồng của mình và tiếp thu tri thức của xã hội.
Cô là một người khiếm khuyết về giọng nói.
Moore nhìn thấy chuỗi thủ ngữ này, chợt bật cười. Anh ta nâng một chân lên, khoác lên đầu gối còn lại, nhàn nhã nói: "Nghe cũng không tệ lắm."
"Tôi khuyên anh đừng nên nghĩ đến việc giở mánh khóe gì." Lâm Khiếu Minh đột nhiên lên tiếng. Cậu nhìn về phía khe đá bên cạnh, con ngươi lạnh băng của rắn lúc ẩn lúc hiện, nọc độc của rắn biển đang chuẩn bị nhô lên, cắn lên cánh tay Lâm Khiếu Minh.
"Trước khi bị cắn, tôi vẫn sẽ kịp bắn chết anh. Không phải lời nói đùa đâu."
Moore thu lại ý cười, rắn biển im lặng trườn tới, chui vào cổ áo bị Lục Tẫn Triêu giật ra.
Moore nhún vai: "Chẳng qua là thăm dò xem các cậu có đủ tư cách làm đồng minh của tôi hay không thôi."
"Kết đồng minh cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Giết Myron."
"Được." Lâm Khiếu Minh sảng khoải đồng ý: "Giết chết hắn ta, thủ lĩnh tinh tặc do anh làm."
"Oke." Moore thử thăm dò nhấc lên bả vai đang bị Lâm Khiếu Minh giẫm: "Cho nên, có thể buông tôi ra trước không?"
Lâm Khiếu Minh giơ chân lên, nhưng tay cậu vẫn cầm súng, Lục Tẫn Triêu đứng sau lưng cậu chừng nửa bước. Moore nhe răng cử động bả vai đau đớn, đứng chung với Eve.
Eve lo âu đỡ lấy một cánh tay của anh ta, Moore thờ ơ khoát khoát tay, tự đứng thẳng.
"Moore, dẫn đường. Cục Chó, lính gác, hoặc các cậu có thể gọi tên của cô ấy." Moore quay đầu nhìn về phía Eve: "Em tên là gì nhỉ?"
Thấy ký hiệu tay của cô, Moore nhớ lại: "À đúng rồi, Eve. Cô ấy không nói chuyện được, có việc gì cứ nói với tôi là được."
Liên minh thành lập, có cùng chung kẻ địch nên dễ nói chuyện hơn rất nhiều. Bốn người đứng sóng vai trong đường hầm, ngoại trừ Lâm Khiếu Minh, trên thân ba người kia hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương.
Có thể nhìn rõ sự bất an trong mắt Eve, ngược lại là Moore, anh ta cười toe toét, cổ tay bị rắn quấn quanh.
Lâm Khiếu Minh nói: "Chúng tôi sẽ báo lại nơi này cho Myron, anh mang đồ quan trọng đi trước đi. Về phần ra tay lúc nào, còn cần phải xem tình huống nữa, có điều chúng tôi sẽ không kéo dài quá lâu."
"Đi thôi." Lúc nói chuyện, Moore động phải khóe miệng bị thương, không khỏi xuýt xoa: "Bình thường tôi ở khu vực xung quanh nơi này, nếu có chuyện sẽ đến tìm các cậu."
"Vậy chúng tôi đi trước đây." Lâm Khiếu Minh gật đầu. Cậu đối mặt với Moore và Eve, trở tay đẩy Lục Tẫn Triêu, ra hiệu cho anh đi ra ngoài trước, còn cậu bảo vệ sau lưng anh, phòng ngừa Moore lâm thời đổi ý, phát động tấn công.
Moore nhếch mép cười, quay đầu đi đến căn cứ lâm thời của mình di chuyển dụng cụ thí nghiệm.
Lục Tẫn Triêu dùng cả tay cả chân leo ra khỏi đường hầm. Anh đứng lại, phủi phủi bụi đất trên người, Lâm Khiếu Minh nhảy ra khỏi hang sau lưng anh.
"Còn ổn không?"
"Không có việc gì." Lục Tẫn Triêu lắc đầu, anh chỉ bị chút thương ngoài da trong lúc cấu véo với Moore. Nhắc đến lại buồn cười, hai dẫn đường bọn họ chiến đấu với nhau không phải bằng tinh thần lực, mà trực tiếp vần nhau bằng vũ lực theo bản năng.
"Đi thôi, phải mau trở về, chúng ta còn phải đi tìm tên tinh tặc."
Lâm Khiếu Minh đi trước dẫn đường, đi được vài trăm mét, cậu chợt nhận ra Lục Tẫn Triêu không theo kịp mình.
Đường xá thực sự rất xa xôi, từ trước đó thể lực của Lục Tẫn Triêu đã cạn kiệt, lại đánh nhau thêm một trận, giờ đang khập khễnh đi đường.
Lâm Khiếu Minh dừng bước, cậu hơi cúi người xuống, nắm lấy cổ tay Lục Tẫn Triêu: "Đi lên đi."
Lục Tẫn Triêu vô cùng ngại, anh lắc đầu đáp: "Không thành vấn đề, tôi vẫn đi được."
Hai người lại đi thêm một đoạn thì gió nổi lên. Đi ngược chiều gió là việc cực kỳ tốn sức, cát bụi theo gió thổi vào trong cổ và trong miệng. Lục Tẫn Triêu ngậm miệng, nhích từng bước một tiến về phía trước.
Lâm Khiếu Minh thực sự không nhìn nổi nữa, cậu kéo Lục Tẫn Triêu lại, khom người xuống, vỗ vỗ lên lưng mình: "Tới đây."
Lục Tẫn Triêu biết rõ nếu anh còn tiếp tục cứng đầu thì sẽ chậm trễ thời gian, nên không thèm bận tâm mặt mũi nữa. Anh đi đến sau lưng Lâm Khiếu Minh, hai tay bám lấy vai cậu, nhảy lên lưng Lâm Khiếu Minh.
Ban đầu, hai bàn tay Lục Tẫn Triêu lễ phép đè lên bả vai Lâm Khiếu Minh, nhưng bão cát quá lớn, anh không nhịn được mà cúi đầu xuống, mặt dán lên gáy Lâm Khiếu Minh, nhắm mắt lại.
Trên con đường xóc nảy, vùng lưng rắn chắc của lính gác mang đến cảm giác vô cùng an toàn. Đến lúc thực sự nằm lên đó, Lục Tẫn Triêu mới nhận ra vai Lâm Khiếu Minh thực ra rất rộng.