Dẫn Đường Thật Sự Không Muốn Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 23



Lâm Khiếu Minh không hề bị khí hậu ác liệt quấy nhiễu, cậu như không hề cảm nhận được trọng lượng của Lục Tẫn Triêu, tốc độ đi cực nhanh.

Lục Tẫn Triêu vươn tay, nghiêng nghiêng che đi phía trên vùng mắt của cậu, phòng ngừa bão cát bay vào trong mắt Lâm Khiếu Minh.

Hai mươi phút sau, Lâm Khiếu Minh quay về nơi ban đầu, phát hiện dấu chân của Eve. Tinh tặc bị đánh ngất xỉu vẫn còn nằm ở góc khuất gió, Lâm Khiếu Minh buông Lục Tẫn Triêu xuống, thả lại dao găm và súng về trên người tinh tặc.

Bọn họ không dùng súng, băng đạn vẫn đầy, sẽ không khiến ai hoài nghi.

Lục Tẫn Triêu hỏi: "Cần làm gã tỉnh lại không?"

Lâm Khiếu Minh đáp: "Có. Đến lúc đó chúng ta dùng tinh thần lực thôi miên gã, làm gã nghĩ bị kẻ khác tấn công, còn chúng ta lần theo người kia, phát hiện đường hầm."

Lục Tẫn Triêu gật đầu, anh nâng đầu tên tinh tặc lên, ngón cái tay phải dùng sức véo nhân trung.

Dưới sự kích thích lặp đi lặp lại, gã tinh tặc thong thả tỉnh lại từ trong hôn mê. Lục Tẫn Triêu nhìn chằm chằm vào hai mắt của gã, tinh thần lực thăm dò vào bên trong tấm chắn yếu ớt của người bình thường, dùng suy nghĩ của anh làm nhiễu ký ức của gã.

"Còn ổn không?" Lục Tẫn Triêu thu tay lại, kể lại lời giải thích kia.

Tinh tặc hoàn toàn quên mất mình bị Lâm Khiếu Minh đánh ngất xỉu, thậm chí cũng không hề nghi ngờ hành vi bỏ lại gã để đuổi theo kẻ tập kích của Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh. Gã lổm ngổm bò dậy, kiểm tra trang bị trên người, lắc lắc đầu.

"Các người tìm được dẫn đường kia rồi?"

Lục Tẫn Triêu trả lời: "Đúng vậy. Cứ điểm của anh ta ở ngay trong đường hầm, chúng tôi từng đánh nhau với anh ta, nhưng cuối cùng vẫn để anh ta trốn thoát."

Vết thương trên người Lục Tẫn Triêu là bằng chứng hoàn hảo nhất, tinh tặc không dò hỏi nữa, vội vàng quay trở về báo cáo cho Myron.

Thành công.

Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh liếc nhìn nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trước đó anh từng dùng tinh thần lực quấy nhiễu Armand trong bệnh viện, nhưng Lục Tẫn Triêu vẫn không có quá nhiều lòng tin.

Ba người trở về theo đường cũ, Lâm Khiếu Minh cõng Lục Tẫn Triêu bị thương. Trở lại hầm mỏ, Myron đang chờ trong xe.

Thấy ba người đầy người cát bụi, còn bị thương, Myron nheo mắt hỏi: "Sao rồi?"

"Đã tìm được dẫn đường kia rồi." Lục Tẫn Triêu nói: "Anh ta tấn công người của anh ở giữa đường, sau đó hai chúng tôi đuổi theo, phát hiện một đường hầm, ở chỗ đó đánh nhau với anh ta một thời gian ngắn, nhưng cuối cùng vẫn trốn mất."

"Thật sự?" Myron lập tức ngồi dậy, nghiêm túc: "Không phải là đang lừa tôi chứ?'

Lục Tẫn Triêu đáp: "Là một người đàn ông rất cao, rất gầy, tinh thần thể là rắn có hoa văn đen trắng. Mặc dù anh ta chạy thoát, nhưng cứ điểm vẫn còn, anh có muốn qua đó xem không?"

"Đi."

Myron vung tay lên, đám tinh tặc lập tức chỉnh tề chui vào trong xe. Lâm Khiếu Minh và Lục Tẫn Triêu ngồi lên chiếc xe đi đầu, phụ trách dẫn đường.

Đưa đám tinh tặc đến phụ cận chỗ cửa hang vào đường hầm, bọn họ đi trước xem xét tình huống.

Lục Tẫn Triêu mở rộng phạm vi cảm giác, dao động thuộc về Moore và Eve đã biến mất. Họ đã rời khỏi nơi này, có lẽ không bao lâu nữa, anh sẽ còn gặp phải Eve trong hầm mỏ.

Lúc Lục Tẫn Triêu bị dẫn đường, Myron đang nghiên cứu dấu vết chiến đấu trong đường hầm. Vách động bị va chạm làm rơi xuống rất nhiều đá vụn, trên mặt đất còn rải rác có vết máu.

"Đánh rất kịch liệt đấy." Myron nhìn Lục Tẫn Triêu, bật cười, lời nói có hàm ý khác.

"Không gian thực sự quá nhỏ, tinh thần thể của tôi không bay lên được, khiến trận chiến tương đối thảm thiết." Lục Tẫn Triêu đưa tay chạm vào chỗ bị Moore đả thương trên mặt: "Tôi chỉ là một bác sĩ, không biết đánh nhau. Nếu không phải có em trai tôi hỗ trợ, đợi mấy người đến tìm thì chỉ có khả năng nhìn thấy thi thể của tôi."

Myron đứng dậy, phủi phủi đất cát trên tay, có tinh tặc thò đầu ra từ chỗ góc cua: "Đại ca, chỗ này có một phòng thí nghiệm."

Lần nữa đi vào căn phòng ở cuối ngã rẽ, Lục Tẫn Triêu nhìn xung quanh một vòng, để ý rằng Moore chỉ mang đi những quặng minh y tinh khiết.

Đám tinh tặc thấp giọng trò chuyện với nhau, Myron tiện tay lật lên đống bản vẽ chất đống trên bàn, vẻ hung ác nham hiểm chợt lóe lên trong mắt.

"Đi thôi." Myron dẫn đầu rời khỏi phòng: "Nếu anh ta cũng đã bị thương, hẳn không chạy được bao xa, tìm kiếm cho tao."

Đám tinh tặc tản ra bốn phía, điều tra khắp ngõ ngách. Nơi này đã từng là quặng mỏ, đường hầm thông ra bốn phương, chia ra rất nhiều nhánh, phù hợp ẩn náu và chạy trốn.

Lâm Khiếu Minh không hề lo lắng Moore sẽ bị tìm được. Nếu anh ta chỉ có chút bản lĩnh này, thì không thể đọ sức được với quân đội hơn mười năm.

Quả nhiên, qua bốn giờ, không thu hoạch được gì.

"Lũ rác rưởi!" Myron đá một chân vào đùi của tên tinh tặc đến báo cáo tin tức, gã kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ rạp xuống đất. Xung quanh không một ai dám lên tiếng, Lục Tẫn Triêu rõ ràng cảm nhận được bầu không khí nôn nóng.

Rốt cuộc là Moore đã làm cái gì, mà khiến Myron bức thiết muốn bắt anh ta như vậy?

Vốn là nhân vật liếm máu trên lưỡi đao, hắn ta nổi nóng lên thực sự quá kinh khủng. Lục Tẫn Triêu nỗ lực rúc vào trong góc, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Lâm Khiếu Minh im lặng lùi bước đến bên cạnh anh, cậu vươn tay khoác hờ vào sau lưng Lục Tẫn Triêu, dùng đầu ngón tay chạm vào cánh tay anh, xem như trấn an.

Myron giận dữ một hồi, trầm mặt bỏ đi.

Lúc trở lại khu cư trú của hầm mỏ, trời đã tối đen.

Tâm trạng của Myron không hề tốt chút nào, có điều may mà bọn họ đã phát hiện được cứ điểm cũ của Moore. Lục Tẫn Triêu có công trạng trên người, lúc gặp phải Eleanor, anh nhân cơ hội đề nghị có thể để mình và Lâm Khiếu Minh ở cùng một gian phòng không.

Bọn họ cần bàn bạc việc tiếp theo.

Eleanor hỏi thăm qua, đồng ý với anh.

Hai người có thể nghỉ ngơi chung một phòng, Lục Tẫn Triêu mệt mỏi muốn chết, chỉ muốn nằm thẳng cẳng trên giường, nhưng người anh vô cùng bẩn, đến mức anh không dám chạm vào giường.

Lâm Khiếu Minh đề nghị: "Anh đi tắm trước đi."

"Cậu không có việc gì chứ?" Lục Tẫn Triêu hỏi, xúc giác của lính gác rất mẫn cảm, đến cả vải áo không đủ mềm mại cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, Lâm Khiếu Minh nhất định lại càng khó chịu.

Lâm Khiếu Minh kiểm tra trong phòng có camera ẩn không: "Không sao cả, anh đi đi."

Lục Tẫn Triêu không tiếp tục kiên trì. Anh nhanh chóng tắm rửa, nước nóng giội xuống vết trầy da, làm anh nhói nhói.

Trận chiến hôm nay mang đến nhiều thương tích hơn trong tưởng tượng của anh. Da anh vốn khá trắng, trên người chỗ xanh chỗ tím, vô cùng dễ thấy.

Lục Tẫn Triêu đã kiểm tra một lượt, xác định không có gì đáng ngại. Lau sạch sẽ nước trên người, tất cả hành lý của anh và Lâm Khiếu Minh đều ở trên phi thuyền, chỉ đành khoác áo tắm ra ngoài.

Lâm Khiếu Minh dò xét khắp căn phòng, chắc chắn không có máy nghe trộm và camera, thấy Lục Tẫn Triêu ra ngoài, cậu cũng cởi quần áo đi tắm rửa.

Lục Tẫn Triêu ngồi phịch xuống giường. Cắt Bắc Cực đậu ở đầu giường, Lục Tẫn Triêu nghiêng đầu, kiểm tra tình trạng của nó. Lúc đánh nhau với rắn, Vân Tân bị đánh rớt rất nhiều lông vũ.

Cũng may trạng thái của tinh thần thể chủ yếu móc nối với trạng thái tinh thần của chủ nhân. So với Vân Tân, Thất Sóc bị linh cẩu đè dưới móng vuốt cắn xé chịu thương nghiêm trọng hơn, từ khi kết thúc trận chiến, Lục Tẫn Triêu chưa từng thấy báo tuyết nhỏ.

Tinh thần thể bị thương sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân, nhưng thoạt nhìn Lâm Khiếu Minh không giống như bị ảnh hưởng gì.

Vấn đề hẳn cũng không lớn.

Trong phòng chỉ có tiếng nước truyền ra từ phòng tắm cách một cánh cửa, Lục Tẫn Triêu tĩnh tâm lại, hồi tưởng và rút kinh nghiệm sau những gì trải qua ngày hôm nay.

Tinh thần thể của Moore hẳn là một con rắn kịch độc, Lục Tẫn Triêu tìm kiếm thông tin liên quan, so sánh từng hình ảnh một, cuối cùng kết luận là rắn cạp nia biển.

Rắn cạp nia biển lớn nhất có thể dài tới 3 mét, trong tình huống bình thường, chúng sẽ sống cả đời ở trong biển. Nó có độc tính rất mạnh, lúc đi săn, nọc độc có thể nhanh chóng khiến con mồi tê liệt đến chết, tính tình lại không hề hung hăng.

Mà lính gác Eve là một thợ mỏ nữ của mỏ Bora, tinh thần thể là linh cẩu. Nếu bị câm bẩm sinh, thường sẽ đi kèm với khiếm thính, nhưng thính lực của cô không có vấn đề, không thể phủ nhận đại khái là do yếu tố bên ngoài tác động.

Moore và Eve không phải là một cặp lính gác dẫn đường đã kết hợp, từ phương thức hai người tương tác với nhau, mối quan hệ của họ giống như bị sợi dây lợi ích buộc chặt thì đúng hơn.

Quặng minh y trong phòng thí nghiệm của Moore rất có thể do Eve mang đến, anh ta đang nghiên cứu dùng quặng minh y làm nòng cốt cho nguồn động cơ mạnh của mình, kế hoạch điều gì đó. Đây cũng là nguyên nhân khiến Myron bất chấp tất cả cũng muốn tìm được anh ta.

Lục Tẫn Triêu mải nghĩ ngợi, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, chỉ chốc lát sau Lâm Khiếu Minh bước ra.

So với Lục Tẫn Triêu bị thương khắp người, Lâm Khiếu Minh vẻ vang hơn nhiều. Cậu dùng sự chênh lệch trình độ tuyệt đối để khắc chế hai người Eve và Moore, đừng nói bị thương, một cọng tóc cũng không đứt.

Lâm Khiếu Minh chú ý tới vết bầm trên bắp chân Lục Tẫn Triêu, cậu ngồi ở mép giường: "Anh còn ổn không?"

"Không thành vấn đề, hai ngày nữa sẽ ổn." Lục Tẫn Triêu co chân lại, ngồi xuống: "Cậu thì sao? Tình huống của Thất Sóc còn tốt chứ?"

"Vẫn tốt." Lâm Khiếu Minh còn chưa dứt lời, bóng dáng của báo tuyết đã xuất hiện trên giường. Nó kêu lên với Lục Tẫn Triêu, nũng nịu xông tới, dùng đầu cọ vào cánh tay của dẫn đường.

Lông ở vùng cổ và sau lưng của Thất Sóc bị cắn không ít, trọc mất hai khoảng, cũng may chờ đến khi tinh thần lực của Lâm Khiếu Minh khôi phục, chúng sẽ phục hồi như cũ. Lục Tẫn Triêu ôm lấy nó vào lòng, mặc kệ động vật trưởng thành hung mãnh cỡ nào, lúc nhỏ thì luôn luôn đáng yêu.

Lục Tẫn Triêu hỏi: "Chuyện liên quan tới hai người Moore, cậu thấy thế nào?"

Lâm Khiếu Minh trả lời: "Trước mắt kết thành đồng minh với anh ta là quyết định chính xác. Mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, lật đổ Myron, để anh ta trở thành thủ lĩnh của đám tinh tặc này, mà chúng ta muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải thoát khỏi sự khống chế của Myron."

Lục Tẫn Triêu hỏi lại: "Thật sự có thể làm được sao? Dù Myron có chết rồi, vẫn còn rất nhiều tay chân của hắn ta ở đó, mà chúng ta chỉ có bốn người."

Lâm Khiếu Minh đáp: "Vậy là đủ rồi, dẫn đường của Myron bằng lòng giúp đỡ anh, đúng không?"

Lục Tẫn Triêu gật gật đầu: "Lúc còn ở trên đường, Eleanor truyền lại tin tức cho tôi. Từ những gì mà cô ấy trải qua, cô ấy sẽ không đứng về phe Myron, nhưng tôi không xác định ảnh hưởng do kết hợp mang đến có thể vượt lên trên nguyện vọng của bản thân cô ấy không."

"Cô ấy là người có thể ra sức lôi kéo. Nếu cộng thêm cả cô ấy nữa, chúng ta có ba dẫn đường hai lính gác, đặt ở trong quân đội, có thể được xem như là một tiểu đội tinh nhuệ."

Hai người thương lượng kế hoạch tiếp theo. Sự kín đáo và tỉ mỉ của Lâm Khiếu Minh khiến Lục Tẫn Triêu kinh ngạc từ tận đáy lòng, cảm giác sai sai không đúng tuổi lại xuất hiện. Nhiều lúc, anh cứ có cảm giác Lâm Khiếu Minh lớn tuổi hơn mình.

Rõ ràng cậu mới chỉ mười tám tuổi.

"Đại khái chính là như vậy, cụ thể còn phải xem tình huống nữa. Rủi ro bên phía Moore quá lớn, không loại trừ khả năng anh ta hoàn toàn coi chúng ta là công cụ hình người, cuối cùng lại lật lọng."

Lâm Khiếu Minh dừng một chút: "Nhưng không cần quá lo lắng, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi nơi này."

"Ừ." Lục Tẫn Triêu cười cười: "Không biết có đến kịp ngày khai giảng không."

"Chuyện này không thành vấn đề, cùng lắm thì chúng ta nghỉ tại hành tinh Thủ Đô thêm một năm."

Tán gẫu với Lâm Khiếu Minh xong, Lục Tẫn Triêu hoàn toàn bình tĩnh lại. Đối phương có được bản lĩnh làm anh an tâm, mỗi một lần lại gần và tiếp xúc thân thể đều vừa khéo. Rõ ràng anh mới là dẫn đường phụ trách trấn an và khai thông, lại luôn được lính gác Lâm Khiếu Minh an ủi.

Lục Tẫn Triêu không biết mình ngủ từ lúc nào, anh thực sự quá mệt mỏi, ngủ đến mức gần như là ngất đi, đến khi nắng sớm chiếu vào mặt mới cau mày tỉnh lại.

Ngủ một giấc dậy, chỗ bị thương càng trở nên đau nhức, cơ bắp bị sử dụng quá độ vô cùng đau đớn, Lục Tẫn Triêu yên lặng xuýt xoa, cẩn thận xoay người.

Lâm Khiếu Minh ngủ trên một chiếc giường khác bên cạnh, vẫn chưa tỉnh.

Anh có thể mơ hồ nghe thấy tiếng máy khai thác mỏ phát ra từ nơi xa, trong âm thanh quấy nhiễu lớn như vậy, không biết Lâm Khiếu Minh ngủ thế nào.

Sau khi thay máu, lính gác đều sẽ trở nên mạnh mẽ như vậy sao? Lục Tẫn Triêu không biết. Từ sau khi chắc chắn bản thân không thể thức tỉnh thành dẫn đường năm 18 tuổi, anh không còn cố đi tìm hiểu thông tin về lính gác và dẫn đường nữa.

Lục Tẫn Triêu sợ quấy rầy đến Lâm Khiếu Minh, không dám động đậy nhiều. Anh với bàn tay vào trong chăn, xoa bóp bắp chân đau nhức của mình từng chút một.

Xoa bóp cả hai chân một lượt, Lục Tẫn Triêu nghe thấy tiếng trở mình, anh quay đầu, Lâm Khiếu Minh đã tỉnh.

"Chào buổi sáng."

"Buổi sáng tốt lành." Lục Tẫn Triêu ngồi dậy, bọn họ còn chưa kịp giặt quần áo bẩn tối hôm qua, may mà có Eleanor mang cho họ đồ sạch sẽ.

Lâm Khiếu Minh ngồi dậy, mặc quần áo. Lục Tẫn Triêu chú ý tới chỗ bả vai gần xương đòn của cậu có một nốt ruồi.

Hai người rửa mặt xong, không có sự cho phép thì không thể ra ngoài, nên đành thành thật ngồi đợi trong phòng. Lục Tẫn Triêu chậm rãi hoạt động cơ bắp, Lâm Khiếu Minh thấy thế, ngồi vào bên cạnh giường của anh.

"Để tôi xoa bóp cho anh đi, hôm qua sau khi về đáng lẽ nên giãn cơ mới đúng."

Hai tay Lâm Khiếu Minh đặt trên đùi Lục Tẫn Triêu, dọc theo gân chân xuống dưới, dùng sức.

"Á!!!"

Bất ngờ không kịp đề phòng, Lục Tẫn Triêu hét thảm một tiếng, anh không ngờ nó lại đau đến vậy, vô ý thức thu chân lại, siết chặt ga giường.

"Đau lắm hả? Hơi nhịn một chút, không giãn cơ thì tiếp đó sẽ càng nhức."

Lâm Khiếu Minh nhẹ tay hơn. Có chuẩn bị tâm lý, Lục Tẫn Triêu nhẫn nại chịu đựng, càng về sau anh lại nếm được sự sảng khoái giữa những cơn đau.

Giúp Lục Tẫn Triêu xoa bóp hai chân xong, Lâm Khiếu Minh lại giúp anh giãn cơ lưng, không nhịn được mà nói: "Anh phải tăng cường rèn luyện nhiều lên, nhập học vào Học viện Dẫn đường cũng có kiểm tra thể lực, bình thường còn có lớp học chiến đấu. Nhiều khi dẫn đường không chỉ cần chờ đợi ở hậu phương, mà còn phải hành động chung với lính gác."

"Bình thường đều không có thời gian, chỉ đi làm thôi đã mệt chết người rồi, tan tầm còn phải nghiên cứu thành quả học thuật mới nhất." Lục Tẫn Triêu thở dài: "Về sau tôi nhất định sẽ nỗ lực rèn luyện."

Tay nghề của Lâm Khiếu Minh rất tốt, khiến Lục Tẫn Triêu thoải mái hơn không ít. Anh nghĩ phải có qua có lại, đang định hỏi Lâm Khiếu Minh có cần tiến hành khai thông tinh thần không.

Đúng lúc này, cửa bị gõ vang.

Hai giây sau, Eleanor đẩy cửa tiến vào, sắc mặt nghiêm túc.

"Ừm thì... Hai vị có thể đi theo tôi một chút không?"

Xảy ra chuyện?

Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh liếc nhìn nhau, tự xuống giường, đi theo Eleanor ra khỏi phòng.

Trên đường đi, thấy sắc mặt những người khác cũng không quá tốt, bọn họ vội vàng qua lại. Hai người được dẫn xuống dưới tầng, lên cùng một chiếc xe với Eleanor.

Cỗ xe khởi hành, Lục Tẫn Triêu nhận ra đây là hướng đi về mỏ Bora.

"Sao vậy?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Rạng sáng, tổ ở khu khoáng sản sâu nảy sinh sóng năng lượng bí ẩn. Lúc ba giờ đã phái tổ thợ mỏ đầu tiên xuống phía dưới thăm dò, kết quả một đoàn người đi sâu vào đến mức độ nhất định thì chợt toàn bộ mất liên lạc. Lúc năm giờ lại phái đợt thợ mỏ thứ hai xuống dưới, đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh."

Eleanor quay đầu nhìn về phía Lục Tẫn Triêu: "Myron muốn để anh dùng hết khả năng cảm giác xem tình huống phía bên dưới như thế nào."

Lúc đi vào hầm mỏ, đã có một đám người đang đứng đó chờ đợi. Bọn họ quay mặt về phía quặng mỏ, trò chuyện gì đó.

Tất cả thợ mỏ đều đã rời khỏi bên trong khu mỏ quặng, nghỉ ngơi ở bên cạnh. Họ nhìn vào cửa hang đen thùi lùi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không nhịn được mà xì xào bàn tán.

Máy móc khai thác đã dừng lại, quặng minh y thô được lưu trữ trong hố trời lóe lên ánh sáng xanh óng ánh.

Myron đứng ở chính giữa đám người, bên cạnh hắn ta còn có rất nhiều dẫn đường chưa từng gặp qua, hẳn là chạy tới đây sau khi tối hôm qua xảy ra chuyện.

Lục Tẫn Triêu đếm sơ qua, dẫn đường có chừng 7, 8 người, tinh thần thể đợi bên người bọn họ, hơi có vẻ nôn nóng bất an.

Eleanor dẫn Lục Tẫn Triêu đi đến bên cạnh Myron, nói khẽ: "Đến rồi."

"Tình huống cụ thể thì Eleanor cũng đã nói cho cậu biết." Sắc mặt Myron khó coi: "Sau khi tiến vào khu mỏ sâu, tất cả thiết bị điện tử đều sẽ mất tín hiệu, hai đợt người đi xuống trước đến bây giờ còn chưa có động tĩnh."

Lục Tẫn Triêu hỏi: "Anh cần tôi làm gì?"

Myron trả lời: "Giúp tôi dùng tinh thần lực dò xét tình huống bên trong. Tôi biết năng lực của anh rất mạnh, nếu đã có thể tìm được người kia ở phạm vi xa như vậy, chuyện mà chúng không làm được, anh hẳn là có thể chứ?"

Lục Tẫn Triêu: "... Tôi sẽ thử một chút."

Eleanor không nhịn được mà nói: "Bên dưới sẽ có thứ gì đó gây ra quấy nhiễu cho tinh thần lực, phải cẩn thận."

Lục Tẫn Triêu gật đầu, anh nhìn thẳng vào mắt Myron, nếu không phải có Eleanor nhắc nhở, Myron hoàn toàn sẽ không nói cho anh điểm ấy, chờ đến khi chính anh trúng chiêu mới có thể biết.

Lục Tẫn Triêu nhắm mắt lại, khuếch tán tinh thần lực ra ngoài, lính gác và dẫn đường xung quanh hóa thành các điểm sáng trong thế giới xám trắng. Anh tiến vào cửa quặng mỏ, lần dọc theo quỹ đạo của xe trượt đi xuống phía dưới, lại xuống nữa, tiếp tục đi xuống.

Quặng minh y tản ra năng lượng quấy nhiễu cảm giác của anh, đường hầm bên dưới dường như sâu không thấy đáy. Dần dần xâm nhập vào sâu trong, nó thậm chí mang đến Lục Tẫn Triêu cảm giác ớn lạnh khó mà hình dung.

Kết cấu bên trong quặng mỏ khá phức tạp, Lục Tẫn Triêu có thể tưởng tượng ra lúc thợ mỏ tiến hành khai thác và vận chuyển bằng nhân lực, họ phải trải qua trắc trở như thế nào. Sau khi tất cả mọi người bị di dời khỏi hầm khai thác mỏ, hầm mỏ to lớn dưới đất khôi phục sự yên lặng, khiến anh bản năng cảm thấy bất an.

Như thể có một con mắt rất lớn, im lặng nhìn chăm chú vào anh từ trong bóng tối ở nơi sâu nhất.

Không biết bao lâu sau, chút ánh sáng yếu ớt xuất hiện ở biên giới vùng tinh thần.

Ánh sáng đang nhanh chóng di động lên phía trên dọc theo quỹ đạo của xe trượt chở quặng, Lục Tẫn Triêu cảm nhận được dao động quen thuộc.

Cô cũng ở trong nhóm người đã đi xuống?

Rõ ràng cảm nhận được tinh thần lực quét qua, một giây sau, ánh sáng tắt ngúm, trở về màu xám trắng ảm đạm thuộc về người bình thường trong tầm mắt của anh

Lục Tẫn Triêu mở mắt ra, thấp giọng nói: "Có người đi lên."

"Có người?" Đám người lập tức sôi trào lên, mấy người phụ trách hầm mỏ vội vàng xích lại gần quặng mỏ, nhưng không dám đi vào sâu hơn.

Chờ đợi gần nửa giờ, một bóng người xuất hiện ở cửa hang.

Trên thân người phụ nữ nhỏ nhắn toàn là vết bẩn, cô dùng tay che miệng mũi, nước bùn trên mặt cô bị mồ hôi vẽ thành từng đường ngoằn ngoèo, chỉ có cặp mắt là vô cùng sáng tỏ.

Mặc dù quần áo cơ hơi rách rưới, nhưng thoạt nhìn cũng không bị thương, dáng vẻ không quá suy yếu.

Từ khi còn ở trong hầm mỏ, Eve đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, không bị nhiều người như vậy hù dọa. Ánh mắt cô liếc qua mọi người, khi nhìn đến chỗ Lục Tẫn Triêu và Lâm Khiếu Minh, có dừng lại trong một chớp mắt.

Đốc công vội vàng hỏi: "Những người khác đâu? Còn có những người khác không?"

Eve lắc đầu, cô chỉ chỉ hang động sau lưng, làm mấy thủ ngữ.

Đốc công hỏi: "Là có ý gì?"

Có thợ mỏ quen thuộc với Eve ở một bên nói: "Cô ấy là người câm."

Nhưng trong đám người ở đây không một ai đọc hiểu thủ ngữ kia. Trong lòng mọi người đều biết, nếu cô đã đi ra một thân một mình, rất có thể là người duy nhất còn sống trong số hơn 40 người kia.

Myron chau mày, hung hăng chửi thề, hắn ta đẩy Eleanor, ra lệnh: "Đi xem trí nhớ của cô ả."

Eleanor lảo đảo, nghe lời đi qua, vươn tay bắt lấy cổ tay Eve.

Lục Tẫn Triêu thấy rõ Eve nắm chặt nắm đấm, toàn thân lính gác kéo căng, luôn chuẩn bị sẵn sàng phát động công kích lúc thân phận bị phát hiện.

Ngay trước khi Eleanor bắt được cổ tay Eve, Lục Tẫn Triêu tiến lên một bước, chủ động nói: "Để tôi đi."

Eleanor quay đầu lại, Lục Tẫn Triêu không tiếp tục cho cô cơ hội tham dự, đi thẳng tới trước mặt Eve, nắm lấy cánh tay chắc nịch của cô.

Myron cảm thấy năng lực của Lục Tẫn Triêu mạnh hơn Eleanor, sẽ càng dễ dàng thành công, nên không hề ngăn cản.

Nào ngờ Lục Tẫn Triêu chưa từng trải qua huấn luyện liên quan, thậm chí anh chỉ vừa mới biết được chuyện dẫn đường có thể dò xét ký ức của người khác.

Nếu có thể tiến vào trong tấm chắn, quả thực có thể tìm được ký ức vẫn chưa được phân loại bên trong thế giới tinh thần.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người giao lưu chưa đến một giây, Eve rõ ràng thả lỏng hơn nhiều. Lục Tẫn Triêu nhắm mắt lại, ngưng tụ tinh thần lực thành sợi dây, thăm dò vào bên trong biển ý thức của Eve.

Eve cũng muốn truyền tin tức ra ngoài, nên không cố ý đề phòng Lục Tẫn Triêu. Vượt qua tấm chắn dễ như trở bàn tay, anh thấy ký ức được Eve đặc biệt đặt ở chỗ bắt mắt nhất giữa khu rừng rậm bị sương mù dày đặc bao phủ.

Gió, Lục Tẫn Triêu cảm nhận được gió. Tiếng động vô cùng huyên náo rõ ràng truyền vào trong tai, bụi lơ lửng trong không khí xen lẫn với mùi của mỏ, và cả đau đớn do vải áo thô ráp ma sát vào da.

Trong hầm mỏ tĩnh mịch, đèn mỏ gắn ở đỉnh đầu và bên hông của thợ mỏ chiếu sáng con đường. Lục Tẫn Triêu nhìn thấy mười mấy người đứng trước, chủ nhân của ký ức yên lặng đi theo sau cùng, siêu giác quan vượt quá người thường thu thập hết thảy tin tức nhỏ bé xung quanh.

Bọn họ bị đường ray đưa tới cửa vào một hang sâu 1500m dưới mặt đất. Đi được một đoạn đường, trước mắt xuất hiện dấu vết sạt lở rõ ràng, mà trong hố sâu trống rỗng kia, mơ hồ truyền đến tiếng nước róc rách.

Ngoại trừ Eve ra, không một ai nghe được âm thanh này. Máy dò năng lượng trong tay tiểu đội trưởng biểu hiện ngọn nguồn của chấn động ở ngay bên dưới nơi đổ sụp.

Bọn họ kiểm tra dây thừng an toàn và cáp thép trên người, cố định một đầu vào chân đế an toàn, leo xuống dưới dọc theo vách đá gần như thẳng đứng.

Bên trong hố sụt tồn tại sương mù màu xám dày đặc, tầm nhìn xa khá thấp, đến cả đèn pha công suất lớn cũng chỉ có thể chiếu sáng khu vực trong phạm vi năm mét bên dưới, các thợ mỏ lò dò leo xuống từng chút một.

Hố sụt rộng lớn đến mức như không có biên giới, đi thông đến thẳng tâm hành tinh. Bọn họ leo liên tục nửa giờ, tiếng nước càng ngày càng trở nên rõ ràng, ngoài ra, tai còn nghe được một âm thanh khác.

Eve dừng lại.

Cô rõ ràng nhận ra điều gì đó, lại bởi vì không nói được nên không thể nhắc nhở những người khác, cô vội vàng gõ cuốc đá vào vách để tạo ra âm thanh.

Bên dưới có người nhìn lên cô.

Nhưng đã muộn.

Có thứ gì đó đột nhiên lao ra khỏi làn sương mù xám, chỉ trong chớp mắt đã cuốn lấy người thợ mỏ dưới cùng vào trong!

Tiếng hét hoảng sợ, tiếng kêu to bất lực, tiếng dây thép đứt đoạn, tiếng nước róc rách, và cả tiếng dính nhớp do loài động vật thân mềm nào đó lúc nhúc ma sát với nhau.

Eve vội vàng vươn tay, muốn giữ chặt lấy thợ mỏ cách cô gần nhất, nhưng đối phương rõ ràng đang rơi vào trạng thái khủng hoảng, bàn tay cô sượt qua vai anh ta.

Cùng lúc đó, thứ ẩn nấp bên trong sương mù xám dường như nếm được ngon ngọt, nó leo lên thuận theo vách đá, Eve vội vàng liếc qua...

Xuyên thấu qua sương mù xám, cô trông thấy vô số sâu thân mềm đang ngọ nguậy, mỗi một con đều to bằng cánh tay. Chúng dây dưa với nhau, chen chúc, trườn tới trườn lui, lổm ngổm lách qua giữa thân thể nhau, vặn vẹo thành một đống, hội tụ thành một tập thể to lớn.

Tiếng nước kia hoàn toàn không phải là dòng sông, mà là chúng đè ép lẫn nhau, làm chất lỏng phát ra tiếng vang!

Mà ở chính giữa bầy sinh vật này, có một thứ đáng sợ phát ra ánh sáng màu lam chói mắt. Sóng năng lượng thuộc về quặng minh y rõ ràng hiện ra trong vùng tinh thần của lính gác, mạnh đến mức có thể nói là kinh khủng.

Đây là nguyên thạch khổng lồ tinh khiết hơn tất cả khoáng thạch cô từng thấy!

Tiếng tay chân bị cắn xé hòa cùng tiếng kêu thảm thiết ập đến, khiến thính giác của lính gác gần như bị điếc tạm thời.

Eve bất chấp tất cả, hai tay nắm chặt dây kéo, liều mạng leo lên trên.

Găng tay thô ráp mài vào lòng bàn tay vô cùng đau nhức, nhưng dưới bản năng sống sót, nó không là gì cả, sức bật mạnh mẽ của lính gác giúp cô leo lên cao mấy chục mét trong vòng vài nhịp thở.

Sương mù che khuất tầm mắt, nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn rõ ràng truyền đến từ bên dưới.

Eve không dám dừng lại, cô đạp mạnh lên vách đá, làm đá vụn liên tục rơi xuống bên dưới, lại không hề phát ra âm thanh chạm đất.

Mười phút sau, cô quay về vách đá xuất phát, hơn hai mươi đầu dây an toàn và cáp thép vẫn cột vào trên kệ.

Eve ngồi dưới đất thở phì phò, bao tay của cô đã bị mài nát, lòng bàn tay tràn ngập vết chai dày gần như bị mài đến chảy máu.

Tiếng gió, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi từ dưới vực sâu lên, mang theo mùi máu tươi, và cả mùi thối không cách nào hình dung.

Eve duỗi tay đi kéo cáp thép khác, cô dùng sức lung lay, hoàn toàn không có cảm giác trên đó còn treo người.

Thử lần lượt từng cây cáp thép một, Eve đứng tại chỗ ngơ ngác một hồi, sau đó lặng lẽ cởi bỏ móc cài an toàn trên người, một mình đi dọc theo đường cũ trở về.

Đoạn ký ức đến đây là kết thúc.

Lục Tẫn Triêu không đi tìm kiếm những chỗ khác, lui ra khỏi thế giới tinh thần của Eve.

Anh mở mắt ra, buông ra bàn tay nắm chặt lấy Eve, lùi lại một bước, không nhịn được mà thở sâu.

Ký ức thực sự quá mức sống động, như thể anh đã tự mình trải qua những việc này, hình ảnh trước đây chưa từng thấy khiến Lục Tẫn Triêu cảm thấy buồn nôn từ tận đáy lòng.

Lục Tẫn Triêu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lâm Khiếu Minh trong đám người.