Chương 43:
Vinh Hạ Sinh nhìn vẻ mặt giả vờ vô tội của Đồng Dã, cũng thuận theo đó mà diễn theo.
“Không có gì.” Anh bỏ tờ giấy vào trong túi, cũng giả vờ như không có chuyện gì. “Đi thôi.”
Đồng Dã cảm thấy ngoài ý muốn với hành động của anh, vốn tưởng rằng theo tính cách của Vinh Hạ Sinh thì nhất định sẽ cầm tờ giấy lên hỏi, hắn còn đang muốn trêu chú nhỏ một chút mà!
“Cứ đi vậy thôi sao?”
“Đi chứ.” Vinh Hạ Sinh mặc áo khoác lên. “Còn chuyện gì nữa à?”
“… Không.”
Đồng Dã đen mặt đi theo sau Vinh Hạ Sinh, hai người hòa vào dòng người bước ra ngoài, Vinh Hạ Sinh đi trước, Đồng Dã bước theo sau.
Phòng chiếu đông người, hai người đi tới đi lui cuối cùng lạc mất nhau.
Vinh Hạ Sinh đi tới gần cổng ra vào rồi ngoái đầu nhìn lại, không hề nhìn thấy Đồng Dã suýt thì dẫm lên chân người khác.
Anh đứng sang một bên như đứa nhỏ bị lạc mất người lớn, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Vốn Đồng Dã theo sát anh, nhưng bị người chen lấn cho nên mãi đến khi hắn đi tới khu cầu thang mới nhìn thấy Vinh Hạ Sinh đang bất lực đứng đó nhìn xung quanh.
Thật xinh đẹp.
Vừa gầy vừa trắng, sau khi cắt tóc trông lại càng trẻ hơn vài tuổi, dáng vẻ khi đeo kính cũng ngoan ngoãn hơn hẳn, nếu không nói thì ai mà ngờ đây là người đàn ông vừa bước sang tuổi 30 cơ chứ.
Vinh Hạ Sinh mang đôi mắt mờ mịt đứng đó tìm Đồng Dã, mãi đến khi nhìn thấy người rồi thì ngay lập tức nở nụ cười.
Tựa như đóa hoa đột ngột nở rộ.
Mà nhành hoa này nở trên khuôn mặt Vinh Hạ Sinh, cũng nở trong trái tim Đồng Dã.
Bốn mắt nhìn nhau, dòng người chen chúc xô đẩy đều trở thành vô nghĩa trong thế giới của hai người họ, Đồng Dã vẫy tay với anh, chen qua đám người rồi đi về phía Vinh Hạ Sinh.
Vinh Hạ Sinh đứng ở góc tường, Đồng Dã bước tới tựa như có thể quây anh lại trong góc nhỏ bẻ này.
Đồng Dã mỉm cười hỏi anh. “Sao anh không đợi tôi?”
Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi còn tưởng cậu sẽ đuổi kịp.”
Đồng Dã nhìn chằm chằm Vinh Hạ Sinh, đằng sau đột nhiên có người không cẩn thận đụng vào người hắn khiến hắn thuận theo mà ghé lên vai Vinh Hạ Sinh.
Vinh Hạ Sinh hoảng sợ, đang giữa đường mà, Đồng Dã làm gì thế?
Anh còn chưa kịp đẩy Đồng Dã ra đã nghe thấy tiếng đối phương làm nũng như đứa trẻ. “Chuyện gì xảy ra với chú nhỏ của tôi vậy? Còn nỡ lòng bỏ tôi lại nữa!”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ cười, vỗ vỗ hắn. “Đứng thẳng lên đi nào, đừng nghịch nữa.”
Lúc này người đã tản bớt không ít, có vài người đi thoáng qua còn liếc mắt nhìn bọn họ.
Vinh Hạ Sinh hơi xấu hổ quay mặt đi, trốn đằng sau Đồng Dã.
Đồng Dã hơi ngẩng đầu, nhìn anh cười. “Anh vẫn còn muốn bỏ tôi lại đúng không?”
“… Tôi đâu có cố ý.”
“Sau này có phải lúc nào cũng sẽ chờ tôi không?”
“Được rồi, sẽ chờ cậu.”
Đồng Dã còn dựa vào anh cười khiến cả người Vinh Hạ Sinh đều luống cuống.
Từ khi nào cậu ấy đã biết làm những hành động thế này ngoài đường?
Vinh Hạ Sinh không cần nghĩ cũng biết từ mặt tới cổ mình đều đang đỏ, cũng may bản thân còn có thể kiềm chế, không bởi vì Đồng Dã làm nũng với mình mà hồn lìa khỏi xác.
“Thế thì ngoéo tay.” Đồng Dã đứng dậy, vẫn bao lấy Vinh Hạ Sinh vào góc tường, hắn nâng tay lên giơ ngón út ra, tựa như lần trước đòi Vinh Hạ Sinh đi xem mình biểu diễn. “Ngoéo tay nào, nếu không hẳn anh sẽ quỵt nợ.”
Vinh Hạ Sinh ngượng ngùng nhìn hắn, vừa nhỏ giọng nói “Tôi sẽ không quỵt đâu mà” và ngoắc ngón tay với anh như học sinh tiểu học.
Ngoéo tay thắt cổ, trăm năm bất biến.
Nói xong Vinh Hạ Sinh muốn rút tay lại, nhưng ngón tay lại bị Đồng Dã gắt gao giữ lấy.
Anh kinh ngạc nhìn về phía đối phương, thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai không hẹn mà đồng thời nuốt xuống một ngụm nước miếng.
“Đi nhanh nào.” Vinh Hạ Sinh hoàn toàn luống cuống, trái tim đập nhanh đến mức hơi thở cũng loạn nhịp.
Anh dùng sức rút tay về, lưng chạm vào bức tường đằng sau, sau đó anh vòng qua người Đồng Dã bước ra ngoài.
Loại cảm giác này nên được miêu tả thế nào đây?
Như bị hạ cổ, người ta thả vào trong cơ thể anh một ngọn lửa có thể bùng cháy đốt cả thân thể, nếu không nhanh chóng chạy trốn anh chỉ còn cách cởi mũ giáp mà đầu hàng.
Đồng Dã vui vẻ thoải mái đi theo Vinh Hạ Sinh, cười khanh khách nhìn dáng vẻ hốt hoảng chạy đi của người kia, trong lòng ngọt ngào không chịu nổi.
Chú nhỏ nhà hắn hẳn là đã động lòng rồi nhỉ?
Chắc chắn rồi.
Đồng Dã đắc ý nghĩ: Làm gì có ai mà không thích Đồng Dã này cơ chứ?
Sinh nhật của Vinh Hạ Sinh đương nhiên không thể chỉ xem phim là xong, Vinh Hạ Sinh thỏa mãn nhưng Đồng Dã thì chưa thể thỏa mãn được.
Hai người về đến nhà, còn chưa kịp cho Simba ăn thì điện thoại của Đồng Dã đã vang lên.
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn, trái tim không hiểu vì sao lại như bị treo lên.
Cũng không hẳn là khó hiểu, chỉ là anh cảm thấy lo lắng.
Tuy rằng bản thân không có khái niệm gì nhiều về ngày đặc biệt như sinh nhật, nhưng một khi lòng tham đã nổi lên, anh hy vọng Đồng Dã có thể ở bên anh cả ngày hôm nay cho đến trước lúc đi ngủ.
Anh lo lắng chỉ một cú điện thoại của người khác đã có thể mang Đồng Dã đi mất.
“Được, tôi xuống đây.”
Vinh Hạ Sinh nghe thấy lời này, chợt khẽ nhíu mày khi cúi đầu cho mèo ăn.
“Chú nhỏ ơi.” Đồng Dã cầm điện thoại đi về phía cửa. “Tôi ra ngoài một lát.”
Vinh Hạ Sinh ngồi xổm nơi đó nhìn Simba ăn, không ngẩng đầu lên nói. “Ừ.”
Đồng Dã không nghĩ nhiều, xỏ giầy vào bước ra ngoài.
Tiếng đóng cửa như rút hết sức lực của Vinh Hạ Sinh, anh ngồi thẳng trên sàn nhà.
Anh ôm đầu gối nhìn Simba cúi đầu ăn, đột nhiên cảm thấy mình thật không có tiền đồ.
Muốn nhưng lại không dám đòi hỏi, sự yếu đuối cùng với đạo đức giả này khiến anh chán ghét chính bản thân mình.
Làm người từ trước đến nay chưa bao giờ đơn giản. Cẩn thận, trước sợ sói, sau sợ hổ, buộc bản thân phải gánh không biết bao nhiêu gánh nặng.
Vinh Hạ Sinh hâm mộ những người có thể sống ngay thẳng, thậm chí còn hâm mộ cả Thẩm Yển, ít nhất khi họ thích gì họ còn có thể nói thẳng, chẳng hề sợ bị từ chối, cũng không sợ chẳng có kết quả.
“Mày cũng ghét tao nhỉ?” Vinh Hạ Sinh nói với Simba. “Có phải tao rất vô dụng không?”
Ngoài cửa đột nhiên phát ra âm thanh, là tiếng chìa khóa cắm vào ổ.
Vinh Hạ Sinh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Đồng Dã mang theo hơi lạnh từ ngoài bước vào.
“Ngoài trời có tuyết rơi đó!” Đồng Dã hưng phấn nói. “Đợi ăn xong bánh kem hai chúng ta xuống đắp người tuyết đi!”
Hắn thay giầy bước vào nhà, khó hiểu hỏi. “Sao anh lại ngồi dưới đất?”
“Sao cậu lại quay về?”
Đồng Dã cười. “Tôi không về thì đi đâu bây giờ?”
Hắn đặt bánh kem lên bàn trà. “Tôi vừa xuống tầng lấy bánh kem. Bảo vệ khu nhà chúng ta làm sao ấy, không cho người ta ship lên đây nên tôi phải chạy hẳn ra ngoài cổng lớn.”
Vinh Hạ Sinh nhìn Đồng Dã, đột nhiên tự giễu cười.
Đây là cái gọi là lo được lo mất sao?
“Đừng ngồi đó!” Đồng Dã thúc giục anh đi vào thay quần áo. “Tôi phải kiểm tra bánh kem một chút, giờ anh không thể xem được.”
Vinh Hạ Sinh cười hắn: “Làm gì mà bí mật thế?”
“Bí mật nên mới bất ngờ đó.” Đồng Dã bước qua kéo anh dậy. “Anh vào phòng thay quần áo đi.”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ đành phải về phòng thay quần áo ở nhà.
Chờ đến khi anh bước ra, bức màn trong phòng khách đã bị kéo lên, đèn cũng tắt đi, chỉ có ánh sáng từ ngọn nến mờ nhạt mới cho anh thấy rõ nét mặt của Đồng Dã.
Ngọn nến kia cũng không phải con số gì cả, chỉ là hình người que đáng yêu đang nâng một trái tim, thứ đang cháy chính là trái tim ấy.
“Chú nhỏ ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Đồng Dã đi tới, trịnh trọng đội mũ sinh nhật lên cho anh như đang trao vương miện. “Lần đầu tiên tôi được ăn mừng sinh nhật với anh, anh có vui không?”
Có lẽ là vì ánh nến quá mờ ảo, cũng có lẽ là Vinh Hạ Sinh chưa từng được tổ chức sinh nhật, cho nên vào giờ khắc này anh như bị lôi vào một thế giới khác. Thế giới này không có gió bắc gào thét, không có bão tuyết giá lạnh, bao vây anh bây giờ là một hồ nước ôn nhu, để anh chậm rãi chìm xuống sau đó nguyện ý cam tâm tình nguyện chết chìm trong đó.
“Để tôi giới thiệu cho anh một chút nhé.” Đồng Dã kéo cổ tay anh dẫn anh đến bên bàn trà, chỉ vào bánh kem nói. “Nhà người ta đặt làm bánh, nhà mình đặt làm nến.”
Hắn ngồi xổm xuống để sát mặt vào gần ngọn nến, cười nói. “Anh nhìn xem, tôi với đứa nhỏ này giống nhau không?”
Vinh Hạ Sinh cười lên tiếng. “Đó chỉ là một người que thôi mà.”
“Người que này tên là Đồng Dã nha.” Đồng Dã nói. “Đồng Dã dâng một trái tim cháy bỏng lên mừng sinh nhật anh nè.”
Hắn ngước nhìn Vinh Hạ Sinh đang đứng, nhẹ giọng nói. “Chú nhỏ ơi, anh có vui không?”
Vui chứ.
Làm sao lại không vui được?
Vinh Hạ Sinh cúi đầu nhìn Đồng Dã, không thể kiềm nổi cánh mũi cay lên.
“Đây có phải sinh nhật vui vẻ nhất của anh không?” Đồng Dã chờ mong hỏi. “Trước đây có ai làm tốt như tôi không?”
“Đồng Dã.” Vinh Hạ Sinh nhấp nhấp môi rồi ngồi xổm xuống.
Hai người lại một lần nữa nhìn thẳng nhau, ánh mắt Vinh Hạ Sinh hơi lập lòe, bên trong như chứa đựng cả một dải ngân hà.
Anh nói. “Đây là lần đầu tiên tôi ăn mừng sinh nhật.”
“Lần đầu tiên?” Đồng Dã không thể che giấu nổi kinh ngạc của mình. “Trước đây anh chưa từng tổ chức lần nào?”
“Ừ.” Vinh Hạ Sinh nhẹ giọng trả lời, sau đó cả hai đều trầm mặc.
Vinh Hạ Sinh vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Đồng Dã, anh hiểu niềm yêu thích và sự chân thành của hắn, cũng khát vọng được ôm lấy thứ tình cảm thuần túy mà lại nhiệt liệt kia, nhưng trước sau vẫn bị đánh bại bởi sự nhút nhát tự ti trong anh.
Đúng, là tự ti.
Xét đến cùng, là do tự ti nên mới dẫn mọi thứ đến nước này.
Với Vinh Hạ Sinh, anh vừa không thú vị lại vừa tầm thường, tuổi không còn nhỏ nữa mà vẫn chưa làm nên trò trống gì.
Anh không biết cách giao tiếp hài hước, cũng không hiểu thế nào là lãng mạn để có thể tạo nên bất ngờ cho người khác.
Cái gì anh cũng không biết, cái gì anh cũng không làm được, chỉ biết làm một thân xác khô héo thất thểu bước đi bên rìa cuộc sống.
Cuộc sống trống rỗng của anh làm sao có thể xứng đôi với thanh xuân rạng rỡ của Đồng Dã.
“Đồng Dã.”
“Chú nhỏ này.” Đồng Dã ngắt lời anh. “Tôi có thể ôm anh một lúc được không?”
Không đợi Vinh Hạ Sinh trả lời, thân thể Đồng Dã đã nghiêng về phía trước ôm trọn Vinh Hạ Sinh vào trong ngực.
Thật nhẹ, thật gầy, đến cả vành tai cũng lạnh lẽo.
Đồng Dã chậm rãi siết chặt vòng tay ôm lấy Vinh Hạ Sinh, hắn ngửi thấy hương dầu gội quen thuộc trên người của cả hai, khiến hắn chẳng thể nào muốn buông ra.
Không muốn buông, cho nên nhất định sẽ không buông.
Đồng Dã nhẹ giọng nói bên tai Vinh Hạ Sinh. “Chú nhỏ ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Vinh Hạ Sinh sững sờ nơi đó, đầu gối tỳ trên sàn nhà hơi nhói đau.
Anh nghe thấy Đồng Dã nói. “Sinh nhật vui vẻ, sau này mỗi năm tôi đều tổ chức sinh nhật cho anh, được không? Tôi sẽ cùng anh thổi nến, cùng cắt bánh kem, có thể tâm sự và cho nhau những lời khuyên về cuộc sóng. Không chỉ là vào sinh nhật, kể cả là ngày thường tôi cũng sẽ cùng anh ăn hoành thánh, hoặc là đêm hôm đói bụng nấu mỳ gói, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm nhìn bình minh và ánh trăng, hôm nào tâm trạng tốt còn có thể đi du lịch bốn phương. Quà sinh nhật tốt nhất tôi đã bỏ vào trong túi áo của anh rồi, đợi đến khi ăn bánh xong, đêm khuya tĩnh lặng trước khi đi ngủ anh hẵng lấy ra xem, được không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì lúc đó anh rất dễ dàng xúc động đưa ra quyết định, tôi cảm thấy những lúc tỉnh táo nhất định anh sẽ từ chối.”