Chương 44:
Lời của Đồng Dã khiến Vinh Hạ Sinh cảm thấy bất an.
Cậu ấy viết gì cơ?
Vì sao lại phải xúc động quyết định?
Với lại, từ chối cái gì?
Anh duỗi tay sờ túi, lại bị Đồng Dã đè tay lại.
“Đừng nhìn vội.” Đồng Dã lại làm nũng với anh. “Xin anh đấy.”
Vinh Hạ Sinh không còn cách nào khác đành phải thu tay lại kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.
“Được rồi, đến phần ước nguyện.” Đồng Dã cười nói. “Anh có ba điều ước, hai điều đầu tiên thì nói ra, điều cuối cùng giữ lại cho riêng anh.”
Vinh Hạ Sinh vừa nhìn ánh nến nhảy múa vừa suy nghĩ hồi lâu.
“Anh nghĩ kỹ chưa?”
Vinh Hạ Sinh gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Anh không quá tham lam cần ba điều ước, chỉ cần một là đủ rồi.
Vinh Hạ Sinh nhẩm trong đầu điều ước sinh nhật của mình, sau đó hít một hơi thật sâu mở mắt ra.
“Hứa xong rồi sao?” Đồng Dã tò mò hỏi.
“Ừ.” Vinh Hạ Sinh nhẹ giọng trả lời, sau đó thổi tắt nến.
Ánh sáng tắt đi khiến cả căn phòng tối sầm lại, hai người ngồi rất gần nhưng phải mất mấy giây mới thấy được nhau.
Trong bóng đêm, cả hai đều mang theo những tâm sự riêng. Một người muốn kiềm chế khát khao muốn hôn môi người kia, một người đang cố gắng đè ép trái tim đang đập mạnh của mình.
“Anh hứa điều gì?”
Không ai đứng dậy bật đèn, rõ ràng vẫn là căn phòng đó nhưng lúc này lại như vọng cả tiếng vang.
Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi muốn giữ bí mật.”
Anh không muốn cho Đồng Dã biết điều ước của mình, thực ra cũng không phải bí mật gì to lớn lắm, chỉ là hơi khó để mở miệng.
Ước nguyện sinh nhật năm 30 tuổi của Vinh Hạ Sinh là dành cho Đồng Dã, anh hy vọng Đồng Dã mãi mãi rạng rỡ khí phách, có ước mơ mà không quá chấp nhất, có khát khao mà không cần câu nệ, luôn ngập tràn hy vọng động lòng người.
“Đến tôi cũng không thể nói sao?”
“Không thể.”
Đồng Dã hừ hừ thở dài, nhỏ giọng nói thầm. “Keo kiệt!”
Vinh Hạ Sinh cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ chân hắn. “Muốn bật đèn lên không?”
“Để tôi!” Đồng Dã đứng dậy mở đèn phòng khách lên.
Phòng khách không quá rộng này lại được thắp sáng lần nữa, Vinh Hạ Sinh hơi nheo mắt, nghe thấy Đồng Dã hỏi. “Giờ mình cắt bánh nhé?”
“Được.”
Đồng Dã bước qua lấy con dao nhựa trong túi giấy ra, vui vẻ nói. “Anh muốn cùng nhau cắt không?”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn.
“Rồi rồi, tôi nói đùa thôi.” Đồng Dã vốn muốn trêu Vinh Hạ Sinh, cuối cùng lại là mình cảm thấy ngượng ngùng.
Vinh Hạ Sinh ngồi một bên, mang khuôn mặt mỉm cười nhìn Đồng Dã cắt bánh.
Cả hai người bọn họ đều không thích ăn phần kem bơ quá ngọt, “ăn ý” ngồi cạnh nhau moi phần đế bánh ở dưới.
Đồng Dã thấy hành động của Vinh Hạ Sinh, cười hỏi. “Sao anh lại lãng phí kem thế?”
“Không phải cậu cũng vậy à?” Vinh Hạ Sinh bị hắn khơi lên tính trẻ con.
“Tôi đâu có lãng phí đâu.” Đồng Dã buông thìa xuống, nhìn Vinh Hạ Sinh với ánh mắt chân thành. “Tôi thường tận dụng đồ thừa, tỷ như thế này này!”
Nói rồi, hắn dùng ngón tay quết lấy chút kem bơ rồi đột ngột bôi lên chóp mũi của Vinh Hạ Sinh.
Vinh Hạ Sinh không ngờ hắn sẽ nghịch ngợm như thế, sững sờ nơi đó với đầu mũi dính kem.
Ánh mắt anh mờ mịt, lưng ngồi thẳng tắp, bên khóe miệng còn dính chút vụn bánh.
Đồng Dã ngây người nhìn dáng vẻ này của Vinh Hạ Sinh, nếu có thể, hắn chỉ muốn trực tiếp nhào đến hôn người này.
Ở ngay trên chiếc sofa này, đưa đối phương chìm vào những nụ hôn thật sâu.
Sau khi Vinh Hạ Sinh lấy lại tinh thần, anh bất đắc dĩ nhìn hắn cười, dùng tay quệt đi chút kem bơ trên mũi mình, cũng không biết là cố ý hay không mà đưa lên miệng mút đầu ngón tay.
Hành động này đã dấy lên sự nghi ngờ trong Đồng Dã, liệu anh có thật sự không cố tình làm không.
Đồng Dã chỉ cảm thấy máu trong mình như sục sôi, bằng một sức mạnh nào đó đã đổ dồn về phía bộ phận khó nói kia.
Để không quá xấu hổ, Đồng Dã lập tức đứng dậy kéo kéo áo mình. “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Vinh Hạ Sinh không hiểu suy nghĩ của hắn, cũng không biết động tác vô tình của bản thân đã đánh thẳng vào sự sung sức tuổi trẻ của Đồng Dã, chỉ ngơ ngác gật đầu. “Vậy tôi đi rót chút nước.”
Vinh Hạ Sinh đi về phía phòng bếp, Đồng Dã lại chạy vào nhà vệ sinh.
Vào đến nhà vệ sinh, Đồng Dã cúi đầu liền có thể thấy bộ phận mình không thể kiểm soát kia. Hắn bất đắc dĩ xoa xoa giữa hai chân mày rồi dùng nước lạnh rửa mặt.
Nhưng chẳng có tác dụng gì cả, hắn vừa nhắm mắt lại rửa mặt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vừa rồi.
Căn phòng khách sau khi bật lò sưởi lên trở nên ấm áp vô cùng, Vinh Hạ Sinh mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi để lộ xương quai xanh gợi cảm, nhìn lên trên, hai má ửng đỏ, đôi môi căng tròn mút đi chút bơ trên đầu ngón tay.
Đồng Dã cảm thấy xong đời rồi.
Hắn trốn trong nhà vệ sinh ráng hít sâu vài cái, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải thò tay vào trong quần.
Vinh Hạ Sinh đợi nửa ngày mà người vẫn chưa chịu ra, muốn hỏi thăm một chút nhưng rồi lại thấy không cần thiết.
Một mình anh ngồi đó ăn xong miếng bánh, sau đó mỉm cười nhìn ngọn nến được đặt hàng riêng kia.
Người que Đồng Dã, hai tay nâng một trái tim màu đỏ.
Anh mỉm cười ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trái tim trên ngọn nến vẫn phảng phất mùi hương kia.
Tuy biết rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng tựa như anh có thể lắng nghe được tiếng trái tim Đồng Dã đập mạnh mẽ, và trong vài giây phút, trái tim ấy loạn nhịp vì anh.
Thời điểm trở về phòng Vinh Hạ Sinh cảm thấy có điều gì không ổn. Đồng Dã ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy, khi ra ngoài lại rất kỳ quái không chịu nhìn anh, nói chuyện cũng lắp bắp như đứa nhỏ lén lút làm chuyện gì xấu, vừa chột dạ vừa đáng yêu.
Anh nảy ra vài suy đoán nhưng cũng không hỏi nhiều, dù quan hệ của hai người có là gì đi nữa thì hẳn là vẫn có những bí mật muốn giữ cho riêng mình.
Hai người ở phòng khách ăn vài miếng bánh rồi nói với nhau vài câu chuyện phiếm. Đồng Dã ôm đàn ghita hát cho Vinh Hạ Sinh nghe, hắn hát “Ánh trăng trong thành”, sau đó lại đến “I know you know I love you”.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua theo tiếng hát, trong không khí tràn ngập sự ngọt ngào.
Vinh Hạ Sinh cứ nghĩ mãi về “quà sinh nhật” ở trong túi áo, bèn lấy cớ rồi đi về phòng.
Đồng Dã muốn anh trước khi đi ngủ hẵng xem, nhưng Vinh Hạ Sinh không thể nhịn được, vừa bước vào phòng anh đã sờ tay vào trong túi áo.
Đó là một bức thư.
Hẳn là Đồng Dã sẽ coi nó như một bức thư tình.
Ngón tay Vinh Hạ Sinh nhẹ nhàng vuốt ve trên lớp phong bì trắng bên ngoài, dòng chữ “Gửi chú nhỏ” rồng bay phượng múa trên đó khiến anh bật cười, cảm giác rất có phong cách của Đồng Dã.
Anh đi đến bên cửa sổ, nương nhờ ánh trăng mà mở quà ra.
Giấy viết thư cũng là một tờ màu trắng, gấp lại từ một tờ A4.
Tầm mắt Vinh Hạ Sinh dừng ở phần mở đầu – Gửi chú nhỏ thân yêu nhất nhất của em.
Anh lớn hơn Đồng Dã bảy tuổi, theo lý thuyết thì chỉ cần gọi là anh được, nhưng từ khi Đồng Dã chuyển tới đã đùa giỡn mà gọi anh một tiếng “Chú nhỏ”.
Sau đó liền trở thành xưng hô hằng ngày đối phương với anh.
Mỗi lần Đồng Dã gọi anh như vật, anh đều không thể không sinh ra một loại cảm giác yêu thương, tựa như đối với một đứa nhóc nghịch ngợm mặc dù “đứa nhóc” này đã cao bằng anh.
Đồng Dã viết: Sinh nhật nhất định phải vui vẻ, cho nên hôm nay em hẳn đã khiến anh rất vui rồi.
Vinh Hạ Sinh đứng dưới ánh trăng bắt đầu cười.
Sinh nhật mà anh luôn quên đi lại bởi vì Đồng Dã mà trở nên đặc biệt.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh gặp được một người như vậy, người này có thể chính xác chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim anh, khiến anh chẳng nỡ lòng nào muốn trách móc một câu.
Chỉ là, anh có thể trách móc Đồng Dã vì điều gì cơ chứ?
Với anh, cái gì của Đồng Dã cũng tốt, cho dù anh muốn cũng chẳng dễ dàng chạm tới.
“Em đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã đi tìm rất nhiều, em vẫn không biết nên tặng cho anh cái gì, dường như chẳng có thứ gì có thể xứng với anh cả. Nghĩ một chút, thậm chí cả câu “Tặng bản thân cho anh” cũng chẳng thể nói nên lời, bởi em cũng không hề xứng với anh.”
Vinh Hạ Sinh lại nhíu mày.
Anh lặp lại lời này, tựa như có một mũi kim châm nhẹ vào trái tim anh.
Hai người bọn họ, rốt cuộc ai mới là người không xứng với ai?
“Nhưng nói vậy thì cũng không quá đúng.”
Quả nhiên Đồng Dã vẫn còn trẻ, ở phương diện này hắn suy nghĩ tích cực hơn Vinh Hạ Sinh nhiều.
“Chỉ cần anh thích thì em sẽ trở nên xứng đôi với anh, cho dù người đời có chê bai em cũng sẽ không nghe.”
Vinh Hạ Sinh cười, nhìn chằm chằm vào cụm từ “Chỉ cần anh thích” kia, cười đến chua xót. Anh hâm mộ Đồng Dã có thể nói ra những lời này, tự tin rằng bản thân sẽ không khiến người khác phải ghét bỏ mà chỉ khiến họ càng yêu thích mình hơn.
Có người nói, điều khó khăn nhất của mỗi người chính là tự nhận thấy sự tầm thường của bản thân. Tuy nhiên vẫn có những người luôn sống để kéo vị trí của mình lên cao, họ từ chối chấp nhận sự tầm thường của mình, và có những người thì lại tự ti đến cùng cực.
Vinh Hạ Sinh cực kỳ thích sự tự tin và kiêu ngạo của Đồng Dã, anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra rằng khi viết những lời này, khóe miệng Đồng Dã giương lên một nụ cười đắc ý.
Thư chưa được đọc xong mà ý đồ của Đồng Dã đã được thể hiện rõ qua phong bao và không khí trong bức thư. Đương nhiên Vinh Hạ Sinh không thể không hiểu rõ, anh đứng nơi đó đọc từng câu từng chữ, lặp đi lặp lại đến từng dấu chấm câu cũng không muốn bỏ qua.
Anh thấy Đồng Dã nói. “Lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã tự hỏi liệu người này là thần tiên nơi nào, năm đó khi Giả Bảo Ngọc gặp Lâm muội muội nhất định là cảm giác này.” Sau đó lại thấy Đồng Dã viết. “Ngày đó anh có nói, những người quen biết anh đều sẽ dần dần cảm thấy chán nản với sự nhàm chán của anh. Em không nhớ rõ có phải nguyên văn là vậy không, nhưng khi đó em đã muốn phản bác, anh thì biết cái gì, anh cái gì cũng không biết, rằng người thích anh nếu đã ở chung với anh rồi thì sẽ càng không muốn rời xa anh nữa.”
(Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc: Hai nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng)
Ngón tay Vinh Hạ Sinh nhẹ nhàng vuốt lên mặt chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng thật ra đằng sau đó là một thanh niên trẻ tiêu xái phóng khoáng.
Một bức thư vừa nhiệt liệt lại vừa chân thành, đọc đến cuối, dường như anh có thể nghe thấy Đồng Dã nhẹ giọng nói bên tai mình. “Chú nhỏ ơi, em vẫn luôn sợ nói ra những lời này, nhưng càng giấu kín em càng sợ hãi, sợ có một ngày anh sẽ gặp được người khác. Chỉ cần tưởng tượng anh yêu đương với người khác thôi là em đã không thể chịu nổi, nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì có lẽ em sẽ phát điên mất. Để cho tuổi xuân của em không trở nên điên dại thì em nhất định sẽ không để cho chuyện đó xảy ra đâu. Anh tin cũng được, không tin cũng không sao, em yêu anh, nếu anh cảm thấy tình yêu với khoảng cách 7 tuổi quá nông cạn thì anh có thể cho em thử trước được không? Ít nhất xin hãy cho em một cơ hội.”
Vinh Hạ Sinh buông bức thư trong tay ra, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên anh nhớ lại buổi tối hôm đó, Đồng Dã ngồi trong phòng khách ca hát đánh đàn, còn anh ngắm nhìn ánh trăng cả đêm.
.
..
Ui được đổi xưng hô (một nửa) rồi bà con ơiiiiii