Lưu đại mụ không quá tin: “Ta sống mấy chục năm rồi nhưng chưa bao giờ ăn thứ này, cháu đào đi, nhưng mà đừng đào xuống mảnh ruộng ở bên dưới, mảnh ruộng bên dưới không phải của nhà ta, đến lúc đó sợ là người ta sẽ nổi cáu với cháu đấy.”
Mạch Tuệ sửng sốt, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Cháu không biết đây là ruộng của nhà bác, cháu thấy trên ruộng không trồng hoa màu gì nên mới đào.”
Lưu đại mụ cũng không phải một người có lòng dạ hẹp hòi, bà ấy sang sảng bảo: “Không sao đâu, coi như là xới đất giúp bác luôn, cháu muốn đào bao nhiêu thì cứ đào, bác đi về trước để nấu cơm đây.”
“Cảm ơn Lưu đại mụ, đợi lát nữa cháu nấu rau dại xong thì sẽ mang một bát qua cho bác nếm thử món mới.”
“Được được được.” Lưu đại mụ cười ha ha rời đi.
Mạch Tuệ có được mấy lời của Lưu đại mụ, lập tức đào sạch khóm rau diếp cá trên mảnh ruộng ấy, chất đầy cả nửa sọt.
Sau đó Mạch Tuệ đi qua đắp lại bờ ruộng đã bị Mạch Lạp đào sụp cho người ta, rồi nàng mới vác cuốc dẫn theo muội muội trở về nhà.
Mạch Lạp vừa xách giỏ rau vừa ôm con thỏ, ngỗng lớn thì nhắm mắt theo đuôi bám sát theo sau.
Con thỏ này được Mạch Cốc và Mạch Lạp tỉ mỉ nuôi nấng mỗi ngày, đã béo hơn hẳn một cỡ, Mạch Lạp mà ôm nó bằng một bàn tay thì có hơi quá sức.
Ánh mắt Mạch Tuệ âm thầm lướt qua, ừm, thỏ mập à… Mạch Tuệ không nhịn được khẽ liếm môi.
Hành động này vừa hay bị con thỏ bắt gặp, nó lập tức sợ tới mức cụp hai tai xuống, vùi sâu vào trong lòng chủ nhân nhà mình.
Mạch Tuệ về nhà, rửa sạch một phần rau diếp cá, phần còn lại thì đặt vào căn hầm dưới bếp, trước đó không có rau dưa gì cần phải giữ tươi nên nàng chưa dùng đến nó.
Mạch Tuệ đi xuống thì mới phát hiện hầm rất lớn và khô ráo, trời mùa đông nhiệt độ không khí thấp, nơi này tựa như một cái kho lạnh tự nhiên vậy. Dù có để nguyên liệu nấu ăn trong này hơn một tháng cũng sẽ không bị hỏng, Mạch Tuệ chợt nảy ra ý tưởng sử dụng nó để tích trữ một chút đặc sản mùa đông.
Chung quy thì canh tác nông nghiệp ở thế giới này vẫn còn khá là thô sơ, không có kỹ thuật gieo trồng trong nhà kính, muốn ăn mấy loại rau trái vụ quả thật là khó như lên trời.
Mạch Tuệ trộn một nồi rau diếp cá lớn, tầm nhá nhem tối thì mang qua cho nhà Tôn thợ săn một bát, cho thôn trưởng một bát, rồi lại cho Lưu đại mụ một bát.
Nhà Tôn thợ săn và thôn trưởng từng được thưởng thức món lòng heo khìa của Mạch Tuệ, đều vội vàng nhận lấy, Lưu đại mụ thì lại ngập ngừng nếm thử trước, phát hiện hương vị khá được, bấy giờ mới vui mừng hớn hở nhận lấy.
Vì thế ngày hôm sau đội ngũ đi đào rau diếp cá đã trở nên đông hơn, gồm có Uông đại nương, Lưu đại mụ và thôn trưởng.
Mạch Tuệ không nhịn nở nụ cười, đúng là mấy người tham ăn mà.
Trong khi bọn họ đang tranh nhau đào rau diếp cá ở ngoài ruộng, Mạch Tuệ mang theo ngỗng lớn đi lên mảnh rừng ở phía Bắc, định kiếm ít nấm Đông Cô về làm món tương nấm.
…
Một ngày bận từ sáng sớm đến tối muộn, Mạch Tuệ hái được hai sọt nấm Đông Cô ở mảnh rừng ở phía Bắc, còn may mắn hái thêm được một rổ hồng dại nữa.
Vừa khéo việc sửa chữa bức tường cũng đã hoàn thành xong hết vào hôm nay, sau một hồi bàn bạc, Mạch Tuệ trả cho Mạnh bá bá bốn lượng bạc, nhìn bức tường mới còn cao hơn cả người này, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Ngày mai là ngày nàng phải lên trấn trên tìm Ngũ chưởng quầy, Mạch Tuệ hấp qua mấy cái màn thầu, để nguội rồi ăn kèm với món rau diếp cá trộn, cũng chuẩn bị trước cơm canh ngày mai cho đệ đệ muội muội, đặt ở trong nồi.
Mạch Lạp và Mạch Cốc đều biết nhóm lửa, hâm nóng lên là có thể ăn rồi.
Lúc Mạch Tuệ đến trấn trên đã qua nửa buổi sáng rồi, nàng vẫn ghé qua chợ bán thức ăn trước, bỏ ra hai đồng tiền để mua một chậu lòng lợn lớn từ chỗ ông chủ cửa hàng thịt, rồi sau đó lại mua thêm chút hành gừng tỏi và các nguyên liệu khác.
Củ cải cải trắng một đồng tiền một cân, Mạch Tuệ mua mỗi loại mười cân, khoai lang đỏ thì nhà Tôn thợ săn có rất nhiều, Mạch Tuệ định mua của nhà thúc ấy luôn.