Mua xong mấy thứ đó, cũng mới chỉ tốn nửa lượng bạc.
Mạch Tuệ đi tìm Ngũ chưởng quầy, nàng vừa bước vào con phố đó đã ngửi thấy mùi gà rán bay đầy đường, trong tửu lâu chật ních khách khứa, hầu hết đều gọi gà rán hoặc là tổng hợp nhiều món khác nhau trong một phần ăn.
Tiểu nhị vừa thấy nàng thì cực kỳ nhiệt tình đón nàng vào trong: “Cô nương ngươi cứ đi thẳng vào trong tìm chưởng quầy đi, ta phải đứng đây đón khách tiếp.”
Mạch Tuệ gật đầu, nhìn cảnh tượng náo nhiệt này nàng cũng không nhịn được mà thấy vui lây. Ngũ chưởng quầy trông thấy nàng thì cứ như thể vừa gặp được Thần Tài, hai mắt sáng bừng kéo nàng ngồi xuống, vừa pha trà vừa mời nàng ăn điểm tâm.
Ngũ chưởng quầy kích động: “Nha đầu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, hai ngày qua khách của tửu lâu đối diện bị chúng ta cướp đi không ít, mặt của Lý chưởng quầy kia dài như con lừa vậy đó. Ngươi còn món nào mới nữa không, ta nhất định phải xả cục tức bị lão ta chèn ép ngày trước mới được!”
Mạch Tuệ mỉm cười: “Ngũ chưởng quầy, ông vẫn chưa thanh toán cho ta số bạc từ vụ làm ăn lần trước đâu, thế mà đã gấp gáp muốn bàn vụ làm ăn tiếp theo rồi à?”
“Đã chuẩn bị xong hết cho ngươi từ lâu rồi.” Ngũ chưởng quầy móc một một túi bạc từ trong lòng ngực ra đưa cho Mạch Tuệ: “Ngươi đếm đi, không thiếu ngươi một đồng một cắc nào.”
Mạch Tuệ kiểm kê xong, không vội vã trả lời ngay mà chỉ chậm rãi thưởng trà, ăn chút điểm tâm.
Ngũ chưởng quầy ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt trông mong.
Mạch Tuệ ăn no bảy phần mới dừng tay, nói với Ngũ chưởng quầy: “Có thì có, nhưng mà công thức lần này ta muốn bán một trăm lượng, Ngũ chưởng quầy có chịu hay không?”
Ngũ chưởng quầy khẽ cười, nhấp một ngụm trà: “Nếu công thức đó đáng giá, đương nhiên là Ngũ mỗ ta đây sẽ sẵn lòng bỏ tiền.”
Bởi vì làm lòng heo khìa rất mất thời gian, Mạch Tuệ lười bắt tay vào làm, nàng quyết định bán công thức rồi dạy cho mấy đầu bếp kia làm luôn một thể. Vì thế sau khi ký giấy với Ngũ chưởng quầy xong, Mạch Tuệ lập tức đi lấy lòng heo mà mình đã mua tới, sau đó xử lý nó ở cửa sau phòng bếp.
Mùi phân heo toả ra nồng nặc khiến mấy đầu bếp đang nấu cơm bên trong không thể nào chịu nổi.
Ngũ chưởng quầy xanh mặt, bịt mũi lại, không hề che giấu vẻ ghét bỏ nói: “Lòng heo này chính là công thức mới của ngươi à? Ngươi đang lừa Ngũ mỗ ta đúng không, cái thứ này đến chó cũng không buồn ăn ấy chứ, lại còn bày lên bàn mời khách, khách không đập nát quán của ta mới là lạ.”
Mạch Tuệ không để ý tới mấy lời của ông ta, vùi đầu tiếp tục xử lý.
Buồn cười, đây chính là bí quyết làm giàu của các nữ chính xuyên việt trong mấy bộ truyện trên mạng đó. Về cơ bản, hũ vàng đầu tiên của các nữ chính xuyên việt đều có được từ việc bán lòng heo, Mạch Tuệ không tin đến mình là sẽ thất bại.
Mọi người chỉ thấy nàng rắc bột lên rồi rửa đi rửa lại nhiều lần, sau đó đặt lòng lợn đã rửa sạch vào trong nồi, bỏ hành gừng tỏi, còn rắc thêm một đống dược liệu, thêm cả tương, rồi sau đó bắt đầu hầm.
Hầm từ trưa đến tận giữa chiều, hương vị đậm đà có chút quen thuộc tràn ngập cả gian bếp sau, ngửi thử, tự dưng cảm thấy khá thơm.
Mạch Tuệ vớt lòng heo đã khìa xong lên, cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó đưa cho các vị đầu bếp nếm thử.
Mấy hán tử đều sợ hãi lùi về phía sau.
Thật là nhát gan, Mạch Tuệ ném thẳng một miếng vào trong miệng, nhai một cách ngon lành.
Cuối cùng vẫn là Ngũ chưởng quầy vì tiếc bạc nên không thể không cầm lên ăn thử, mà sau khi nhai xong, biểu cảm của ông ta cũng từ ghét bỏ biến thành say mê.
Mấy đầu bếp cũng do dự gắp một miếng bỏ vào trong miệng, thật là ngon.
Mạch Tuệ nói: “Dùng lòng heo khìa này hầm chung với đậu nành và củ cải trắng, một bát này chỉ tốn tối đa mười đồng tiền vốn, giá bán như thế nào thì Ngũ chưởng quầy ông tự quyết định là được.”