“Đúng rồi, tiện đây ta cũng nhắc nhở ông luôn, hiện tại trong trấn vẫn chưa có ai biết lòng lợn này có thể ăn được, ông chủ cửa hàng thịt toàn ném bỏ thôi, Ngũ chưởng quầy mà nhập hàng sớm một chút thì có thể tiết kiệm được kha khá tiền vốn đó.”
“Được được được!” Ngũ chưởng quầy vội vàng đồng ý, quay lại dặn dò một vị đầu bếp: “Lưu Đôn Tử, ngươi lập tức đi gom toàn bộ lòng heo trong trấn này về đây, tiện thể ghé qua mấy thôn ở xung quanh xem thử luôn.”
Lưu Đôn Tử thưa vâng, lập tức đi ra ngoài.
Mạch Tuệ cười, vươn tay về phía Ngũ chưởng quầy: “Một trăm lượng, trả đủ.”
Ngũ chưởng quầy bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đau lòng dẫn Mạch Tuệ đi lấy bạc, nhưng quả thật chi phí của món ăn lần này còn thấp hơn cả món ăn lần trước, hẳn là có thể kiếm được nhiều bạc hơn. Nghĩ như vậy, cảm giác xót tiền của Ngũ chưởng quầy cũng tan thành mây khói.
Mạch Tuệ cầm theo túi đựng một trăm bốn mươi lượng bạc trắng nặng trĩu, ghé qua tiền trang đổi thành một tờ ngân phiếu một trăm lượng, cất ở trên người.
Mạch Tuệ mua năm cân gạo, lại mua thêm dầu, muối, đường mỗi loại nửa cân.
Lúc đi ngang qua chỗ bán gà vịt, Mạch Tuệ lại nổi hứng mua một trăm quả trứng gà. Kế hoạch tiêu tiền tiết kiệm đã bị phá vỡ, Mạch Tuệ dứt khoát sắm thêm một ít đồ tết và chăn đệm rồi quần áo mới, lại mua mấy cái hũ lớn, tiêu sạch bốn mươi lượng bạc, cuối cùng tiêu thêm mười đồng tiền thuê một chiếc xe bò để chở đồ về nhân lúc trời đang xâm xẩm tối.
Lúc về đến thôn trời đã tối hẳn, Mạch Tuệ ở ngay đầu thôn đông, gần con đường để ra ngoài thôn, nhưng tiếng ồn ào vang lên vẫn khiến gia đình Tôn thợ săn nghe thấy.
Nhìn thấy một đống đồ chất đầy trên xe của Mạch Tuệ, Uông đại nương lập tức kinh ngạc há hốc mồm, lo lắng kéo Mạch Tuệ lại hỏi: “Tuệ nha đầu, cháu mua nhiều đồ như vậy, chắc số bạc đó không phải là từ nguồn không chính đáng đâu phải không?”
Mạch Tuệ bật cười, vỗ lưng bà ấy bảo đảm nói: “Đại nương yên tâm, dù cháu có nghèo chết đói chết thì cháu cũng sẽ không làm ra chuyện đó đâu. Số tiền này cũng nhờ có đại nương chỉ điểm nên mới có được đó ạ, hôm nay cháu lên trấn trên thử may mắn, món lòng heo khìa mà cháu làm ra quả thật đã được tửu lâu mua lại, họ đã cho cháu rất nhiều bạc đó.”
“Lòng heo khìa?” Uông đại nương mở to hai mắt: “Cháu nói thật sao?”
Mạch Tuệ khẳng định gật đầu: “Nhờ có đại nương đã chỉ điểm cháu ạ, cháu có mua rất nhiều đồ ăn ngon, ngày mai sẽ mang cho đại nương nếm thử.”
Uông đại nương vẫn còn hơi mê man chưa kịp hoàn hồn, cứ như thể bà ấy mới là người vừa gặp phải vận may lớn này vậy.
Mãi sau bà ấy mới nhớ tới điều gì đó, vỗ đùi: “Cháu chờ chút, ta gọi thúc thúc cháu với Đại Ngưu Nhị Ngưu qua phụ cháu âm thầm dọn đống đồ này vào nhà, tránh để người trong thôn nhìn thấy lại ganh ghét.”
Chẳng bao lâu sau, ba hán tử đứng trước cổng nhà Mạch Tuệ, cùng với sư phó lái xe bò giúp Mạch Tuệ khuân đồ vào nhà.
Trăng đã lên cao, đêm đông giá lạnh, sư phó lái xe bò phải vội vã trở về nhà. Mạch Tuệ lại hào phóng cho ông ấy thêm mười đồng tiền phí vất vả, tức khắc giành được không ít thiện cảm từ sư phó lái xe bò, ông ấy bảo nàng sau này có đồ gì muốn chở thì cứ tới tìm ông ấy là được.
…
Buổi sáng ngày đông, tuyết rơi lất phất, những thôn dân vác cuốc đi ngang qua đầu phía đông của thôn bị mùi thịt tỏa ra hấp dẫn nhưng có bức tường cao ngăn cách, chẳng ai thấy được có chuyện gì xảy ra bên trong sân của Mạch gia.
Họ chỉ có thể tự hỏi thầm trong lòng, chẳng lẽ nha đầu Mạch gia thật sự gặp may, âm thầm phát tài rồi? Không những sửa được tường mà còn có thịt để ăn. Các thôn dân đều cảm thấy vô cùng nghi ngờ, họ liên tục bàn tán với nhau.
Lúc này, trong phòng bếp của Mạch gia, lồng bánh bao hấp mới của Mạch Tuệ lại ra lò. Hai đứa trẻ ăn đến nỗi miệng bóng dầu, dường như dường như chúng muốn ăn hết toàn bộ số bánh bao mà bản thân chưa được ăn trong suốt mấy năm qua.